Bài viết của Thánh Khiết từ thành phố Hồ Lô Đảo, tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 24-11-2009]

Sư phụ đã giảng:

“Thật sự là trong quá khứ tôi có giảng, thời gian còn lại cho Chính Pháp là không còn lâu nữa, thực tế là rất ngắn. Tôi thật sự mong rằng chư vị thành thục nhanh chóng hơn và dần dần lý trí hơn để giúp cho sự tình này kết thúc trong một thời gian ngắn. Nếu tất cả đệ tử Đại Pháp không đủ lý trí và không thành thục, ngược lại thường hành xử với tâm người – cái tâm mà biểu hiện quá mạnh – làm sao sự tình này kết thúc đây? Làm sao nói được rằng đệ tử Đại Pháp đã tu luyện thành tựu đây?” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC 2009)

Tôi có thể cảm thấy lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ, rằng Người không muốn bất cứ học viên nào bị rơi rớt lại. Tôi cũng hiểu rằng thời gian chứng thực Pháp là hữu hạn. Không kể họ làm tốt như thế nào, những học viên đi trước chỉ tỏa sáng như những lạp tử cá nhân. Nếu mỗi lạp tử đều làm những gì mỗi chúng ta nên làm, chúng ta có thể tạo thành một  thể vững chắc. Theo hiểu biết của tôi đây là điều mà Sư phụ muốn, và đó cũng là yêu cầu của Sư phụ đối với chúng ta trong thời kì Chính Pháp này.

Tôi mong muốn chia sẻ kinh nghiệm cá nhân về việc tôi trợ giúp một số học viên địa phương mình như thế nào. Hy vọng rằng bài viết của tôi sẽ giúp ích cho các học viên đang làm tốt 3 điều chú ý đến các học viên xung quanh. Chúng ta nên nhắc nhở và tiến bước tinh tấn cùng nhau.

Gần đây, có một học viên mới tên là Tiểu Phi tham gia nhóm công tác của tôi. Cô đắc Pháp từ năm 1996, nhưng không tinh tấn cho lắm. Trước khi tới đây, tôi thấy cô là người thích ăn ngon, mặc đẹp, tự do vui chơi và an nhàn.

Ngoài ra, Tiểu Phi cũng là “Nữ hoàng kiểu cách”. Cô thích thay đổi màu tóc, kiểu tóc, cũng như túi xách và đồ trang sức. Cô luôn phải đảm bảo là chúng phải hợp tông với nhau. Dường như cô có nhiều thời gian đi mua sắm với bạn bè, đôi khi tới nửa ngày và không mệt mỏi vì điều đó chút nào. Sau khi tìm hiểu, tôi phát hiện vài người bạn thân của cô vẫn chưa thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi rất lo lắng. Tôi quyết định học Pháp với cô ấy vào giờ ăn trưa. Lúc đầu, cô không muốn đọc to, sợ rằng ai đó đột ngột vào phòng chúng tôi và phát hiện chúng tôi đang làm gì. Bởi vậy, cô không thể bình tâm ngồi yên đọc.

Sư phụ đã giảng:

“Đặc biệt là bây giờ giảng chân tướng cần người [làm], cần có nhiều người hơn nữa tham gia giảng chân tướng cứu chúng sinh, nhiều người hơn nữa tham gia các hạng mục [công việc] phá trừ bức hại của tà ác; như vậy thiếu đi một người là thiếu đi một lực lượng rất lớn, thêm một người là thêm một lực lượng rất lớn”. (Giảng Pháp tại Manhattan ở New York năm 2006)

Tôi hiểu sâu sắc rằng thức tỉnh một học viên đồng nghĩa với việc cứu độ một lượng lớn chúng sinh, và hơn thế, một số lượng lớn các thiên thể sẽ được chỉnh sửa lại. Bằng cách thức tỉnh cô, tôi cũng sẽ giúp cô vượt qua an bài của cựu thế lực, cũng như tăng cường thêm sức mạnh nỗ lực của nhóm chúng tôi. Nhờ vậy, tâm Thiện và Nhẫn của tôi trở nên to lớn hơn.

Tôi bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm với cô những câu chuyện tu luyện của các đồng tu, cũng như các câu chuyện cổ xưa. Tôi kể cho cô chuyện về những đồng tu ở khu vực chúng tôi và cả kinh nghiệm của tôi. Hầu như ngày nào chúng tôi cũng đều thảo luận những chuyện dựa trên nền tảng của Pháp. Dường như cô có cả tấn câu hỏi và tôi kiên trì giải thích chúng dựa trên các Pháp lý cơ bản. Đầu tiên, tôi chỉ cho cô những đoạn Pháp nói về Chính Pháp, rồi sau đó nói với cô hiểu biết và thể ngộ của cá nhân tôi về đoạn đó. Tôi cố gắng hết sức hướng dẫn cô trở về con đường chân chính để chúng tôi có thể cùng nhau tiến bước theo một hướng đi đúng.

Trong suốt tiến trình, tôi để ý rằng mình có thể chịu đựng nhiều hơn và trở nên kiên trì hơn nữa. Dường như tôi không còn bị mất bình tĩnh. Dần dần Tiểu Phi bắt đầu thay đổi. Cô không còn hay đi mua sắm như trước, thay vào đó cô ngồi học Pháp chung với tôi. Từ đó, chúng tôi bắt đầu cùng học Pháp mỗi ngày.

Sau đó, tôi bắt đầu nói với cô về yêu cầu của Chính Pháp, và ba điều mà mỗi đệ tử Đại Pháp cần làm. Chúng ta không chỉ nghĩ về bản thân chúng ta, mà còn phải nghĩ cả tới chúng sinh bởi vì họ đang gặp nguy hiểm. Tôi mang các tài liệu Đại Pháp đến cho Tiểu Phi, và chúng tôi bàn luận các bài viết trên website Minh Huệ. Cô ấy nhanh chóng theo kịp và từ đó trở đi chúng tôi cùng phân phát các tài liệu Đại Pháp, dán áp phích và giảng rõ sự thật cho từng người một. Chúng tôi thường thay đổi chủ đề thảo luận, nhưng chủ yếu chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm làm ba việc, và những mặt mà chúng tôi làm chưa tốt. Một lần cô ấy nhận xét: “Tôi đã phung phí quá nhiều thời gian, và đã không học Pháp tốt. Tôi thậm chí chưa cứu độ được gia đình và bạn bè tôi. Mặc dù đôi lúc tôi có nói với mọi người về Pháp Luân Công, tôi không đủ can đảm nói đến việc thoái xuất ĐCSTQ, vì tôi sợ rằng họ sẽ  hiểu lầm và nghĩ rằng tôi dính líu đến chính trị. Giờ đây  tôi thấy rõ mình không thực sự hiểu Đại Pháp vào lúc đó. Bây giờ tôi cảm thấy rất hối hận.”

Theo thời gian, Tiểu Phi đã học được cách làm thế nào để tự nhìn vào trong  và cô thường nói về các tâm chấp trước của mình. Cô cũng muốn vứt bỏ các tâm chấp trước và đề cao tâm tính. Hơn nữa, thỉnh thoảng có những việc cô không thể làm tốt, và đôi khi cô không thể nhẫn chịu được, và thường xem những đau khổ của người thường là của mình. Đôi lúc cô thất bại không thể coi những khó khăn là thử thách về tâm tính, những lần đó cô trở nên rối trí và cảm thấy vô vọng. Tôi đã tâm sự và động viên cô ấy, chia sẻ kinh nghiệm của cá nhân trong quá khứ và việc tôi cảm thấy khốn đốn như thế nào khi mình không vượt quan được tốt. Tôi nói với cô rằng đây là một quá trình đề cao bản thân vì thế chúng ta phải có quyết tâm lớn hơn và lý trí hơn nữa. Những thay đổi diễn ra ngay bên trong chúng ta và cần sau một thời gian chúng mới biểu hiện rõ ràng hơn. Tôi khuyến khích cô nên đọc bài “Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu 1999 ” thường xuyên hơn. Kể từ đó, hầu như mỗi ngày Tiểu Phi có thể tìm ra thiếu sót của mình và cô tiến bộ một cách nhanh chóng. Cô trông như một thiên thần nhỏ hạnh phúc cùng với nụ cười rạng rỡ suốt cả ngày.

Bây giờ Tiểu Phi có thể một mình làm công tác Đại Pháp. Cô thường xuyên cho tôi xem danh sách những người thoái xuất ĐCSTQ và thường mang túi xách xinh xắn chứa đầy tư liệu Đại Pháp dọc theo các khu lân cận. Cô ấy vẫn còn thích ăn mặc đẹp nhưng không còn chấp trước vào quần áo nữa. Gương mặt thanh tú của cô luôn đi đôi với nụ cười rạng rỡ, và cô học Pháp một cách chăm chỉ. Cô đã đồng hóa vào trong Pháp và đột phá không ngừng. “Nữ hoàng kiểu cách” của ngày xưa đã hoàn toàn trở thành một người khác. Thậm chí bây giờ cô còn giúp các học viên trong vùng trở nên tinh tấn hơn nữa. Bằng cách này, sức mạnh chỉnh thể được củng cố.

Cùng lúc, tôi cũng phát hiện thêm sự thay đổi nhỏ. Mỗi khi chúng tôi chia sẻ thể ngộ của mình về Pháp từ trên quan điểm của Pháp, sự suy nghĩ và tâm trí của chúng tôi trở nên sáng suốt và trong sạch, không gì có thể ngăn cản suy nghĩ của chúng tôi và trong tâm trí những Pháp lý triển hiện một cách rõ ràng. Những đoạn Pháp chúng tôi không hiểu đầy đủ trước đó cũng thình lình hiển lộ cho chúng tôi và mở rộng trí huệ của mình. Chúng tôi có thêm ý tưởng để làm 3 việc tốt hơn. Từ đó, chúng tôi có thể tăng cường nỗ lực cứu độ chúng sinh, bởi vì chính niệm của chúng tôi mạnh hơn và năng lực trở nên lớn hơn.

Trong lúc giúp đỡ các đồng tu trở nên tinh tấn, tôi cũng cần loại bỏ tính nóng vội của mình, khiển trách người khác khi có ai đó không đồng ý với tôi và việc thực sự thiếu từ bi với các bạn đồng tu.  Khả năng chịu đựng tăng lên, tôi trở nên dễ chấp nhận và thấu hiểu hơn. Tôi biết tại sao các bạn đồng tu cảm thấy đau khổ cho dù cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không thể vượt quan. Tôi không trách Tiểu Phi, thay vào đó thường động viên và chia sẻ kinh nghiệm cá nhân với cô ấy. Cho nên giữa chúng tôi không có trở ngại nào cả. Sư phụ đã an bài cho chúng tôi một mối quan hệ thật tuyệt vời. Chúng tôi đã lập nên mối thánh duyên trong Đại Pháp.

Từ sự việc này, tôi hiểu sâu sắc về điều Sư Phụ muốn nói:

“…chúng tôi cần phải cấp lên thân thể chư vị rất nhiều cơ năng, cơ chế, liên quan chặt chẽ với Pháp Luân [và] chúng tự động vận chuyển, tự động diễn hóa. Vậy nên công này hoàn toàn tự động chuyển hóa liên tục con người ta, nó hình thành nên một loại ‘công luyện người’, cũng gọi là ‘Pháp luyện người’.” (Chuyển Pháp Luân)

Các cơ chế đã được đặt vào cơ thể chúng ta. Chừng nào chúng ta còn làm theo yêu cầu của Sư Phụ và có thể thực sự đáp ứng được sự kì vọng của Người, chúng ta sẽ được Pháp khai huệ. Những gì biến hóa trong không gian khác thậm chí còn kỳ diệu hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/24/213215.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/15/113150.html
Đăng ngày: 30- 12 – 2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share