Bài của một học viên ở tỉnh Quảng Đông
[MINH HUỆ 29-11-2009] Bề ngoài có vẻ như tôi đã tu luyện khá tốt và các học viên khác thường khen ngợi tôi. Tất nhiên, tôi hiểu, những gì tôi đã làm là không nhiều hơn những gì một đệ tử Đại Pháp nên làm – đó là trách nhiệm của chúng ta, nhiệm vụ của chúng ta. Tôi cũng nhận biết rằng mọi thứ, trên thực tế, là được làm bởi Sư Phụ, còn những gì chúng ta làm chỉ là sử dụng miệng, chân, tay của chúng ta. Không có Sư Phụ và Đại Pháp, chúng ta không thể làm gì. Tôi luôn luôn cảnh báo bản thân rằng tôi không nên có bất kỳ sự tự mãn nào, nhưng không biết rằng tôi đã trở nên tự mãn.
Trước hết, một mâu thuẫn phát sinh giữa tôi và chồng tôi. Tôi đã không chịu được để nói chuyện trước anh ấy, và tôi đã trở nên rất buồn bã đến nỗi tôi không thể ăn hay ngủ. Trong tâm tôi, tôi đã có những áp lực chủ yếu đằng sau gia đình, chịu đựng trong nhiều năm như một người vợ tốt và mẹ của ba đứa con. Nhưng cuối cùng thì tôi lại bị chồng mình coi thường. Vì thế, tôi bắt đầu chán ăn, và dần dần tôi cảm thấy cơ thể mình đau chỗ này , chỗ kia, và khắp mọi chỗ. Vì tôi trở nên ngày càng gầy còm, tôi bắt đầu ho không ngừng, và khi nó đã tồi tệ hơn, cuối cùng tôi bị ho ra máu. Khi tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, con tôi đã đưa tôi đến bệnh viện.
Các bác sĩ tại bệnh viện nói rằng tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Theo xét nghiệm cơ thể, đã có một khối u lớn trên hông trái của tôi và một khối u (có thể một nút bạch huyết) trên cổ của tôi mà có thể là một bệnh ung thư mười năm. Nhưng những gì họ tìm thấy chỉ là qua kiểm tra sơ bộ. Tôi đã quá gầy nên các bác sỹ sợ làm phẫu thuật cho tôi, và các con tôi đã sợ để cho họ mổ. Trên thực tế, Sư Phụ đã bảo vệ tôi, chờ tôi vượt qua sự tu luyện của mình. Tôi biết những gì xảy ra với tôi chỉ là một biểu hiện của trạng thái tu luyện của mình.
Trong suốt ba tuần ở bệnh viện, tôi đã có Sư Phụ và Đại Pháp trong tâm mọi lúc, tôi đã kiên quyết để chiến thắng khổ nạn, cầu Sư Phụ cho tôi sức mạnh, vì tôi đã không hoàn thành sứ mệnh của mình và tôi phải chờ Sư Phụ đưa tôi trở lại nơi mà tôi đã đến từ đó. Tôi đã nghe các bài giảng của Sư Phụ mỗi ngày và cũng phát chính niệm vào những thời điểm đã định. Tôi cầu Sư Phụ giúp đỡ cứu độ những y tá, những bệnh nhân, và người nhà các bệnh nhân. Với sức mạnh của Sư Phụ, tôi đã có thể giúp những người mà tôi gặp ở đó thoái đảng.
Sau hơn 20 ngày trong bệnh viện, tôi trở về nhà với sự kiên quyết của mình. Tôi cảm thấy tốt hơn một chút khi tôi đến đó, mặc dù vẫn đau và ho. Trong khi đó, một số đồng tu và tôi cùng nhau học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm nhiều lần. Tôi bắt đầu nhận ra rằng Sư Phụ đã an bài gia đình chúng tôi để có môi trường cho tu luyện của chúng tôi và tôi phải đối mặt với các tình huống. Vì nguyên lý này của Pháp đã trở nên minh bạch đối với tôi, sự thù hận của tôi đối với chồng tôi đã biến mất, và tiêu chuẩn tâm tính của tôi cũng nâng lên. Tôi đã nói chuyện với chồng tôi chân thành, và các rào cản và xích mích giữa anh và tôi đã biến mất hoàn toàn. Ngày hôm sau, tất cả các triệu chứng bệnh tật của tôi biến mất, và cơ thể của tôi cảm thấy nhẹ nhàng.
Sau khi trở về nhà từ bệnh viện, tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân.
Sư Phụ giảng:
“…Những đệ tử Đại Pháp được đề cao nhanh chóng luôn là những người nhất định là coi trọng học Pháp. Tại vì Pháp là nền tảng, là căn bản của đệ tử Đại Pháp, là sự bảo đảm của tất cả, là thông lộ từ người đi về hướng Thần.” (Gửi Pháp hội Úc Châu – 18 tháng 11 năm 2006)
Giờ mỗi tối những gì tôi làm là nghĩ về những lời nói và hành vi của mình theo Pháp.
Thông qua bài học này, tôi đã biết thực sự tu luyện bản thân. Trong học Pháp, tôi đã hứa đạt được:
Thực Tu
Học Pháp đắc Pháp,
Tỉ học tỉ tu,
Sự sự đối chiếu,
Tố đáo thị tu.
Mùng 7 tháng 10 năm 1994.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/29/213485.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/18/113216.html
Đăng ngày 23-12-2009. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.