Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh

[MINH HUỆ 23-12-2018] Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp giảng:

Tức là, một bộ phận lớn trong các đệ tử Đại Pháp là đã đến theo các thiên thể đó, người người kết duyên, rồi sau ngày viên mãn quay trở về, chư vị dẫu muốn gặp lại thì cũng hầu như không thể được; do đó chư vị nên biết quý cái duyên phận này. (“Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York”, Giảng Pháp tại các nơi III)

Kể từ khi tôi tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, tôi quyết định tu luyện tinh tấn. Tôi hy vọng rằng mình sẽ hướng nội thay vì hướng ngoại, và tu luyện bản thân thay vì dùng Pháp để cố gắng tu sửa các đồng tu. Tôi đã có vài sự thay đổi đáng kể.

Tuân theo các Pháp lý

Năm 1987, tôi và chồng đã ly hôn do anh có mối quan hệ bên ngoài. Tôi thất nghiệp vì chỗ làm của tôi đóng cửa, khi ấy con gái tôi vẫn đang học Cấp ba. Do căng thẳng thần kinh và tài chính nên tôi bị bệnh viêm họng và loét dạ dày. Sau đó, một người bạn đã giúp tôi tìm được một công việc phụ trách kho kiêm mua sắm đồ.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Trước khi cuộc bức hại diễn ra vào năm 1999, tôi tu luyện đơn độc. Khi đó, tôi theo thể ngộ của bản thân đối với lời giảng của Sư phụ Lý “Bất thất, bất đắc” mà đối đãi với công việc. Tôi không bao giờ nhận tiền hối lộ hay quà tặng của các nhà cung cấp, và tôi rất nghiêm khắc đối với vấn đề tài vật.

Không lâu sau, vào năm 2000, tôi đột nhiên nhận ra rằng chứng căng thẳng thần kinh và thân thể đau yếu của tôi, gây ra bởi việc ly hôn, đã giảm đi rất nhiều. Thực ra tất cả căng thẳng thần kinh, thân thể mệt mỏi và sự sợ hãi đã hoàn toàn biến mất.

Văn hóa Đảng đã can nhiễu đến việc tu luyện của tôi

Cô Phương, một đồng tu, cũng là hàng xóm của tôi. Từ năm 1986 cho đến Tết năm 2001 khi cô ấy bị bắt giữ và cầm tù do đến Thiên An Môn để đòi công lý cho Đại Pháp, thì chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau bởi cô ấy không biết tôi cũng là một học viên.

Sau khi cô Phương được thả, có người giám sát cô ấy cả ngày lẫn đêm. Tôi nghĩ rằng chúng tôi đều là người tu luyện, nếu không có ai quan tâm đến cô ấy thì tôi sẽ quan tâm đến cô ấy, và mối quan hệ của chúng tôi chắc hẳn phải là một mối quan hệ nhân duyên.

Sau khi cô Phương và tôi kết nối với nhau, tôi biết được các học viên khác đang làm gì. Sau đó chúng tôi cùng bước trên con đường tu luyện và dùng các cách khác nhau để trợ Sư chính Pháp.

Không may thay khi chúng tôi phối hợp với nhau, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để đề cao tâm tính. Thay vào đó, tôi oán hận và phẫn nộ. Bất cứ khi nào tôi nói với cô ấy về các học viên khác đang làm rất tốt, cô ấy sẽ luôn chỉ ra thiếu sót của họ và điều đó khiến tôi nghĩ cô ấy đang tật đố với họ. Khi cô ấy kể về việc cô ấy đang làm tốt thế nào thì tôi nghĩ rằng cô ấy đang hiển thị. Khi tôi nhận thấy cô ấy hùng hổ thì tôi tin rằng cô ấy vẫn bị ảnh hưởng bởi văn hóa Đảng.

Tôi luôn dùng Pháp hay những điều mà các đồng tu chia sẻ và quan niệm của bản thân để phán xét cô ấy. Dần dần, tôi tin rằng cô ấy rất vô lý. Nhiều lần tôi chỉ muốn lờ cô ấy đi. Điều tồi tệ hơn nữa là tôi bắt đầu phàn nàn trong tâm, phân vân tại sao Sư phụ lại an bài cho tôi phải phối hợp với một đồng tu như vậy!

Nhưng cho dù tôi than phiền nhiều đến đâu, tôi luôn bảo trì một niệm cường đại rằng: “Cả hai chúng ta đều là học viên Đại Pháp, vì thế chúng ta nên tiếp tục phối hợp cùng với nhau.” Vì tôi có niệm đầu này nên sau một hồi tôi luôn chủ động liên lạc với cô ấy. Mỗi lần chúng tôi liên lạc lại thì lại có những hạng mục mới cần chúng tôi phối hợp với nhau và tôi cảm thấy vui về điều đó, may mắn thay tôi không quá tự tư.

Tuy nhiên, vì tu luyện không tinh tấn, tôi đã không thể luôn làm tốt. Tôi nghĩ mình đã tu bản thân khá tốt bằng việc nghĩ cho người khác trước. Nhưng thật ra là tôi đã bị mắc kẹt trong tình trạng hướng ngoại cầu rất nghiêm trọng mà không thực tu bản thân.

Sau khi tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, Cựu Tổng bí thư của Đảng Cộng sản Trung Quốc thì tôi bị can nhiễu. Trước đây mỗi lần bị can nhiễu, tôi nghĩ đến việc trách móc cô Phương và không muốn liên hệ thêm gì với cô ấy. Sau khi tôi bài trừ niệm đầu này và liên lạc với cô ấy, thì can nhiễu lại xuất hiện. Mỗi lần như vậy, nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ và sự giúp đỡ của cô Phương, ma nạn đều được hóa giải.

Sau khi việc này xảy ra vài lần, tôi đã hướng nội. Tôi phát hiện ra rằng hầu hết mọi lần đều không phải là chủ ý thức của tôi làm các việc. Tôi nghĩ rằng mình đã phủ định và giải thể những nhân tố cuối cùng trong trường không gian của bản thân mà đã bị cựu thế lực lợi dụng, cũng như tất cả những thỏa thuận mà tôi đã ký kết với cựu thế lực tại các thời kỳ khác nhau. Nhưng tôi đã không thành công.

Học thuộc và nhẩm Pháp giúp tôi nâng cao thể ngộ trong tu luyện

Tôi cảm thấy rằng tu luyện quá khó và khổ. Tôi nên làm gì đây? Tôi không thể tiếp tục như thế này. Lúc đó, tôi đọc một bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ của một học viên về việc nhẩm Pháp và cảm thấy ngộ ra được, vì thế tôi quyết định học thuộc và nhẩm Pháp.

Khi tôi học thuộc và nhẩm Pháp càng nhiều, tôi tìm thấy những thể ngộ không đúng của mình trong tu luyện. Trước kia, khi tôi nhìn thấy những thiếu sót của đồng tu, ngay lập tức tôi sẽ nghĩ đến Pháp của Sư phụ và nghĩ rằng mình đã tu luyện khá tốt.

Khi tôi đọc các bài chia sẻ và đồng tình với thể ngộ về Pháp của các học viên viết bài chia sẻ thì tôi cũng tin rằng mình đã tu luyện khá tốt tại phương diện đó. Làm sao mà tôi có thể ngộ y chang vậy chứ?

Phải cho đến tận vài ngày trước, khi nghĩ về tâm hiển thị của cô Phương thì tôi mới có sự liên hệ: “Nếu mình không có tâm tật đố thì sao mình có thể tìm thấy tâm hiển thị của cô ấy?” Sau đó tôi đã có thể tìm thấy chỗ sai sót của mình trong tu luyện: Trong rất nhiều năm, tôi đã không thực tu bản thân. Trước đây, sau khi học Pháp, tôi chỉ hiểu được những Pháp lý trên bề mặt.

Sau khi nhận ra điều này, tôi nhớ lại những vấn đề trong tu luyện. Tất cả những ưu điểm của cô Phương đều bị tâm chấp trước của tôi che lấp. Nghĩ về điều này, tôi cảm thấy không xứng với sự khổ độ từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ vô tư vô ngã của các đồng tu.

Ngày trước, có vài lần cô Phương nói với tôi rằng: “Tôi đã giúp chị rất nhiều, thế nhưng tôi chẳng bao giờ nghe thấy chị nói lời cảm ơn cả.” Tôi lập tức nghĩ rằng cô ấy có tâm hiển thị rất mạnh. Nếu tôi cảm ơn cô ấy, tâm chấp trước của cô ấy thậm chí sẽ còn mạnh hơn.

Khi tôi nghe thấy các học viên khác phàn nàn rằng chồng của họ không biết nấu ăn, tôi còn bất bình thay cho người chồng đó. Khi tôi thấy cô Phương có tính cách hung hăng, tôi nghĩ cô ấy văn hóa Đảng còn nặng lắm. Sau đó tôi đã hiểu tại sao cô ấy lại muốn tôi cảm ơn cô ấy. Đó là vì tôi thiếu sự biết ơn.

Khi thấy một học viên khác hay bắt bẻ, điều đó chỉ cho tôi rằng tôi có tâm đó và nên tu bỏ nó đi. Khi cẩn thận xem lại lời nói và hành vi của mình, tôi có thể thấy rằng mình rất cực đoan trong hành xử, đặc biệt khi cô Phương hay thành viên trong gia đình tôi động đến tâm chấp trước của tôi. Tôi đã không hề nhận ra việc tu luyện là nghiêm túc như thế nào mãi cho đến lúc đó.

Đề cao trong Pháp

Sau Tết, tôi bắt đầu nhẩm Pháp. Sư phụ thấy tôi đã có tâm muốn tu luyện. Khi tôi nhẩm một đoạn Pháp nào đó, thì sẽ có những việc xảy ra và liên quan đến đoạn Pháp đó, để khiến tôi nhận ra những gì cần đề cao trong Pháp.

Ví dụ, tôi nhận ra rằng mình đã không kiên định trong việc tín Sư tín Pháp, và đó là lý do vì sao trước kia tôi đã không làm tốt. Hôm sau, khi tôi đang giảng chân tướng cho ai đó ở gần nhà, một xe cảnh sát dừng lại ngay trước mặt chúng tôi. Tôi bắt đầu tán dóc với người đó. Sau khi xe cảnh sát rời đi, tôi giảng chân tướng cho người đó và giúp ông ấy thoái Đảng.

Khi tôi đang đợi xe buýt, tôi nhìn thấy một thanh niên đang chơi điện thoại và tìm được lý do để bắt chuyện với cậu ấy. Ngay khi tôi bắt đầu nói với cậu ấy về Đại Pháp thì một xe cảnh sát rẽ vào và đi về phía tôi. Tôi xuất niệm: “Sư phụ, xin giúp con!” Tôi thực sự cảm thấy Sư phụ đang ở ngay bên cạnh mình khi đó. Tôi không nhìn cảnh sát và chỉ tiếp tục nói chuyện với cậu thanh niên đó. Xe cảnh sát rời đi, và cả hai chúng tôi lên xe buýt. Tôi giảng chân tướng cho cậu ấy và giúp cậu ấy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Đôi khi tôi đột nhiên cảm thấy sốc và sợ hãi. Nhưng tôi sẽ rất nhanh tìm được chấp trước ẩn giấu của mình trong khi học Pháp. Tôi hiểu rằng đó là bởi vì việc nhẩm Pháp đã giúp tôi tìm thấy những chấp trước mà tôi không nhận ra.

Tôi càng ngày càng nhận thức rõ ràng rằng tiếp xúc với các đồng tu là cơ hội rất lớn để chúng ta phối hợp, tìm được chỗ thua kém của bản thân và đề cao trong tu luyện.

Với tiến trình Chính Pháp, những cơ hội này sẽ trở nên ngày càng ít đi. Chúng ta hãy sử dụng Pháp bảo Hướng nội này tốt hơn để cùng nhau đề cao trong Pháp và hình thành một chỉnh thể kiên cố bất phá.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/23/377889.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/11/178393.html

Đăng ngày 23-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share