Bài viết của Tu Tâm, một học viên ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 11-12-2009] Vào mùa hè năm 2007, các điều phối viên ở địa phương đã nhờ tôi phối hợp làm một số dự án, bởi vì họ thiếu người nhưng tôi đã cố trốn tránh.

Tôi có chấp trước tìm kiếm an nhàn và không muốn bị làm phiền bởi việc phối hợp với những người khác. Tôi không muốn bất cứ áp lực nào hay là làm nhiều việc. Tôi phải thừa nhận là ngay cả khi nên bước ra phát tài liệu giảng chân tướng vạch trần cuộc đàn áp, hay là khuyên mọi người tam thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên hệ của nó, nhưng tôi vẫn không muốn phải chịu áp lực và muốn được thoải mái. Nếu tôi trở thành một điều phối viên, tôi sẽ bị dính líu vào. Bên cạnh đó tôi sợ không đạt tiêu chuẩn. Điều này sẽ không chỉ ảnh hưởng tới tôi mà còn ảnh hưởng tới những người khác và sẽ gây thiệt hại cho Chính Pháp. Nếu điều đó xảy ra thì tôi sẽ phạm một tội lớn.

Vài tháng sau, một kinh văn mới được cho là do Sư Phụ viết lưu hành trong vùng của chúng tôi. Điều này làm gián đoạn tiến trình Chính Pháp. Một vài điều phối viên trở nên vô gia cư để tránh bị bức hại, do vậy những điều phối viên địa phương nói với tôi rằng sự giúp đỡ của tôi là cần thiết. Lúc đó tôi nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề. Tôi nhận ra rằng tôi cần phải vứt bỏ chấp trước người thường. Cuộc sống của tôi là do Đại Pháp ban cho. Sư Phụ đã vớt tôi lên từ địa ngục, thanh lọc cho tôi và biến tôi từ một người thường đầy bệnh tật và nghiệp lực trở thành một người tu luyện khỏe mạnh với tiêu chuẩn đạo đức cao quý. Khi Đại Pháp cần tôi, tôi đã cố thoái lui và tìm kiếm thoải mái và trở thành người đứng nhìn. Đây làm sao có thể là tư tưởng của một người tu luyện được?

Sư Phụ giảng cho chúng ta,

“…toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người” (Chuyển Pháp Luân)

Bởi vì Chính Pháp vẫn diễn tiến cho nên cuộc đàn áp Pháp Luân Công vẫn chưa chấm dứt và nhiều chúng sinh vẫn đang chờ chúng ta cứu độ họ, tôi phải vực bản thân mình dậy và tham gia. Tôi cần phải bước tốt từng bước, liên tục tịnh hóa bản thân, đề cao tâm tính và làm tốt ba việc. Tôi không thể rũ bỏ trách nhiệm trở thành một điều phối viên. Tôi phải là một phần của chỉnh thể, và đảm bảo rằng chúng ta đề cao và thăng tiến cùng nhau.

1. Tu luyện trong khi phối hợp và liên tục đề cao tâm tính

Các học viên ở trong nhóm điều phối viên thường gặp nhau một buổi để học Pháp, chia sẻ kinh nghiệm và thảo luận những việc cần làm. Tôi thấy điều này thật hữu ích vô cùng.

Tôi để ý rằng có nhiều mâu thuẫn giữa các điều phối viên. Họ không phối hợp với nhau tốt, và một số người tập trung làm việc một mình mà không chia sẻ và khoan dung với người khác. Tôi cảm thấy rằng các điều phối viên cần phải có tâm tính cao hơn các học viên khác. Tại sao họ lại hành động giống như người thường? Chỉ khi nào một vài điều phối viên bị bắt giữ thì chúng tôi mới bắt đầu tĩnh tâm học Pháp và hướng nội tìm.

Tất cả các điều phối viên trong vùng của chúng tôi đã tập hợp cùng nhau lại, học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm. Mỗi người đo lường bản thân mình với Pháp để tìm ra thiếu sót. Không ai bình luận về những thiếu sót của các học viên khác. Chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi cần phải tu luyện bản thân, nhìn vào trong, và chia sẻ kinh nghiệm. Nhóm học Pháp của chúng tôi vì thế mà có thể học Pháp với tâm thanh tịnh, chia sẻ kinh nghiệm cởi mở với nhau, phối hợp với nhau tốt như một chỉnh thể, gánh vác trách nhiệm, và coi việc của người khác như việc của mình. Kết quả là chỉnh thể đã trở nên rất hài hòa.

Lúc đó tôi đang được khảo nghiệm về tâm tính. Tôi cảm thấy rằng một điều phối viên có xích mích với tôi và không muốn cho tôi nói. Bất cứ khi nào tôi nói, anh ấy cắt lời tôi, nhưng anh ấy càng chỉ ra thiếu sót của tôi thì tôi lại càng thấy nhiều thiếu sót ở anh ấy. Tôi cảm thấy rất bực mình và nghĩ tới việc từ bỏ nhóm. Tuy nhiên tôi là một người tu luyện. Tại sao anh ta luôn có rắc rối với tôi? Nếu tôi mà đang làm tốt thì liệu anh ấy có đối xử với tôi như thế không? Sư Phụ giảng,

“Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng tôi chỉ có nhìn vào khuyết điểm của anh ta, mà không tự xét bản thân mình.

Khi tôi hướng nội tìm và xem lại lời nói, hành động và tư tưởng của mình, tôi phát hiện ra nhiều vấn đề. Tôi vẫn còn nuôi dưỡng những chấp trước người thường mà ẩn giấu sâu trong tôi. Tôi chưa phát hiện ra chúng bởi chúng ẩn nấp bí mật trong một góc của phần bên trong của sinh mệnh tôi. Tôi đã chỉ chú ý tới những chấp trước mà thực sự lộ rõ. Tôi nghĩ tôi đã cố gắng rất nhiều để diệt trừ chúng, nhưng tôi không thể buông bỏ chúng. Một vài chấp trước như là tự mãn, hiển thị, và tranh đấu đôi khi vẫn biểu hiện ra rất mạnh.

Khi phát biểu ý kiến của mình, tôi luôn hy vọng người khác sẽ lắng nghe và đồng tình. Tôi cảm thấy rằng ý kiến của mình luôn luôn đúng và luôn cố gắng thuyết phục mọi người chấp nhận chúng. Tôi cảm thấy bực mình khi không được đồng tình, và tìm cách để đưa ra lời châm chọc. Tôi thậm chí còn tìm kiếm những học viên khác mà có cùng quan điểm để thuyết phục người khác. Do đó, mâu thuẫn càng trở nên rõ ràng hơn.

Tôi đã không thể nhìn vấn đề từ quan điểm của người khác trong các mâu thuẫn. Gần đây khi đọc “Giảng Pháp tại Manhattan” của Sư Phụ, tôi nhận ra rằng tôi chưa đáp ứng được yêu cầu của Sư Phụ. Tôi đã không tu luyện tốt bản thân và đã quên nhìn vào trong. Do đó, tôi đã trượt xa khỏi sự tu luyện mà đáng lẽ ra tôi đã nên phải trưởng thành, trở nên lý trí và có một tâm tính cao. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng tâm tính của tôi vẫn ở tầng của người thường. Sư Phụ đã dùng lời của học viên khác để điểm hóa cho tôi, nhưng tôi vẫn không ngộ ra và hướng nội. Trái lại, tôi tranh cãi với học viên mà chỉ ra thiếu sót của tôi. Nghĩ lại, tôi rất biết ơn học viên đó. Anh ấy đã giúp tôi có thể nhìn ra nhiều chấp trước để buông bỏ chúng và đề cao bản thân. Bây giờ tôi đã có thể thấy được ích lợi của việc nhìn nhận vấn đề từ quan điểm của người khác.

2. Tham gia học Pháp nhóm, làm tốt ba việc và đề cao như một chỉnh thể

Nhóm học Pháp mà tôi tham gia hầu hết toàn là học viên lớn tuổi. Có hai học viên khoảng 70 tuổi, hai người khoảng 60 tuổi, và hai người khác khoảng 50 tuổi. Những học viên trẻ thì phải đi làm.

Tôi đặt tiêu chuẩn rất cao cho mình. Tôi luôn luôn đi học Pháp đúng giờ, tu luyện tốt, và không bao giờ đổ lỗi cho các bạn đồng tu, luôn bình tĩnh và chân thành, do đó tâm tính của tôi tiến bộ rất nhanh.

Các học viên ở nhóm học Pháp của chúng tôi đặt tiêu chuẩn nghiêm khắc cho mình theo yêu cầu của Pháp, tu luyện bản thân tốt, phối hợp với chỉnh thể và phát chính niệm theo nhóm. Chúng tôi tập hợp thành hai hoặc ba nhóm để giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên hệ với nó. Tâm tính của mọi người đã thăng tiến rất nhiều.

Một học viên, người mà đã ngoài 70 tuổi, trước đó không được khỏe mạnh. Bà trông xanh xao, bị hen xuyễn và đôi khi thậm chí không thể đi lại. Sau khi tham gia vào nhóm học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với các học viên khác, bà đã để cao rất nhanh. Không kể là bà đã kiên trì học Pháp nhóm, phát chính niệm, và làm ba việc, một hôm bà có triệu chứng của bệnh nghiêm trọng. Bà nôn mửa và bị tiêu chảy.

Tất cả chúng tôi đã tới các khu vực xung quanh hang ổ tối tăm của tà ác để phát chính niệm vào một thời gian cố định. Những lần như vậy chúng tôi đã bàn về tình trạng của bà và lo lắng cho bà. Khi chúng tôi bàn về việc làm sao có thể giúp đỡ bà, thì bà xuất hiện. Chúng tôi ngạc nhiên và phấn khích. Bà nói rằng bà nhớ Sư Phụ có lần nói về một học viên mà bị gẫy chân bởi vì bị sự tra tấn vô nhân đạo, và bác sỹ đã bó bột chân cô ấy mà không chỉnh lại những mảnh xương vỡ. Người học viên này ngồi thiền hằng ngày và không để ý nhiều tới việc xương bị gẫy nghiêm trọng. Không lâu sau đó, chân của cô đã bình thường trở lại và cô có thể chạy nhảy như trước. Đồng tu của chúng tôi nói việc mà bà gặp phải chẳng là gì cả, do vậy bà quyết định tham gia lại cùng nhóm. Bởi vì bà đã buông bỏ được chấp trước về “bệnh tật”, sức khỏe của bà đã bình thường trở lại.

Một học viên khác hơn 70 tuổi mà chưa từng biết đọc và biết viết, nhưng sau khi học Pháp Luân Công bà đã có thể đọc được những bài giảng của Sư Phụ và những kinh văn mới ra, mặc dù bà vẫn phải hỏi người khác khi gặp phải từ mới. Bà cũng học cách làm những việc như ghi đĩa DVD và mua các hàng hóa có thể bán được ở chợ. Một học viên khác mà không được học hành đã nộp một danh sách hàng chục, có khi là nhiều hơn thế tên của những người mà muốn thoái Đảng, Đoàn và Đội tại nhóm học Pháp của chúng tôi.

Khi mỗi cá nhân học viên làm tốt, thì sự phối hợp như một chỉnh thể cũng sẽ tốt. Khi một học viên có triệu chứng bệnh tật, thì nhóm học Pháp chúng tôi giúp đỡ người đó vượt qua khổ nạn. Một hôm khi một học viên bị bắt giữ và bị đưa tới đồn cảnh sát khi đang dán những áp-phích giảng chân tướng, các học viên đã phát chính niệm ngoài đồn cảnh sát. Không đầy nửa giờ sau, người học viên đó đã được thả.

Một hôm khi tôi đang phát tài liệu giảng chân tướng với một học viên khác, chúng tôi bị xe cảnh sát theo sau. Một số cảnh sát nhảy ra khỏi xe và bao vây chúng tôi. Họ muốn lục soát túi xách của chúng tôi. Lúc đó chúng tôi rất bình tĩnh và thản nhiên. Chúng tôi phát chính niệm và xin Sư Phụ giúp đỡ. Với sự chăm sóc từ bi của Sư Phụ, chúng tôi đã làm cho các nhân viên cảnh sát đứng im bằng chính niệm. Chưa đầy ba phút, chúng tôi đã rời khỏi hiện trường.

Để giải thể sự bức hại các học viên đang bị giam giữ, nhóm học Pháp chúng tôi đã tới một hang ổ tối tăm để phát chính niệm cự ly gần vào mỗi sáng thứ Hai hàng tuần. Không kể là mưa nắng có khắc nghiệt thế nào, thời tiết xấu không thể ngăn cản chúng tôi. Trái lại chúng tôi đều tham gia đầy đủ.

Nếu có một cơn giông tố khi tôi rời khỏi nhà thì nó thường biến mất sau khi tôi rời đi không lâu. Trong những lúc trời nóng, tôi không hề cảm thấy nóng khi đang phát chính niệm, và đôi khi lại còn cảm nhận được một làn gió mát. Tất nhiên, thỉnh thoảng tôi cũng bị ướt sũng trong mưa. Tôi ngộ ra rằng khi chúng ta làm việc với một tâm trong sạch, Sư Phụ sẽ bảo hộ chúng ta và khích lệ chúng ta, do vậy mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ.

Tham gia học Pháp nhóm mang lại rất nhiều ích lợi. Chúng tôi đối chiếu sự tu luyện của mình để tìm ra cách tiến bộ và thăng tiến như một chỉnh thể như thế nào. Ở trong nhóm thì tâm tính của tôi đề cao rất nhanh, nhưng so sánh với các học viên khác tôi vẫn chưa buông bỏ được nhiều quan niệm. Họ giúp tôi nhìn thấy khuyết điểm. Họ cũng giúp tôi tự tin và có thêm sức mạnh.

Tôi quyết tâm xứng đáng là đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, miễn là tôi có thể hòa mình vào chỉnh thể, đặt tiêu chuẩn cao cho bản thân và làm tốt ba việc mà chúng ta cần làm. Cảm ơn sự chăm sóc từ bi của Sư Phụ, thời gian khó khăn nhất đã qua, nhưng tôi sẽ không tiến bước chậm chạp và sẽ bước tốt trên đoạn đường cuối cùng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/11/212817.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/24/113330.html
Đăng ngày 26-12-2009; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share