Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 10-12-2009]

Tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp – Bước đi trên con đường mà Sư Phụ đã an bài cho tôi

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Tôi đã 75 tuổi và chưa từng đi học. Trong những năm qua, tôi thường nghe tin về các học viên qua đời vì nghiệp bệnh. Điều này làm tôi rất buồn. Tôi biết chính là cựu thế lực đã gây ra. Tất cả các học viên chúng ta cần phải phủ nhận nó. Bởi vì tôi không thể đọc nên tôi không thể hiểu Pháp sâu sắc. Tôi đã không làm tốt ở nhiều phương diện và làm cho Sư Phụ phải lo lắng. Hôm nay tôi đã dùng cơ hội này và nhờ các học viên khác giúp tôi viết về câu chuyện của mình để chia sẻ kinh nghiệm về việc xử lý với “nghiệp bệnh” và tôi đã phủ nhận nó như thế nào vào năm 2007.

Một buổi sáng ngày 22/12/2007 theo lịch âm Trung Quốc, tôi đột nhiên có một cơn đau đầu tồi tệ. Đầu của tôi cảm tưởng như là sắp nổ tung, và tôi đã đổ rất nhiều mồ hôi. Tôi đã nhờ cháu gái của tôi giúp tôi nằm lên giường. Tôi cảm giác phần nửa dưới thân của mình tê liệt. Con gái tôi và các học viên khác ngồi bên cạnh và đọc Pháp, phát chính niệm cho tôi. Con trai út của tôi và vợ của nó đột nhiên tới thăm, và chúng khăng khăng đòi đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi đã không chịu. Sau đó chúng muốn tôi đi cùng chúng về quê. Tôi hiểu rằng cho dù là tôi có đến bệnh viện hay là về quê đi chăng nữa thì đều là sẽ đi theo con đường của cựu thế lực an bài. Tôi có một ý kiên định trong tâm rằng tôi phải phủ nhận an bài của cựu thế lực và tôi sẽ chỉ đi theo con đường mà Sư Phụ đã an bài cho tôi. Tôi nói với chúng, “Đừng lo lắng cho mẹ. Sẽ không có vấn đề gì đâu bởi vì Sư Phụ đang chăm sóc cho mẹ. Hãy nhẩm Pháp Luân Đại Pháp hảoChân Thiện Nhẫn hảo cho mẹ ở nhà”. Bất cứ ai đến thăm tôi – chị em họ, họ hàng, bạn thân hay là hàng xóm—tôi đều nhờ họ đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi.

Hai đứa con gái mà cũng là học viên đã chăm sóc tôi ngày đêm. Chúng tôi học Pháp, phát chính niệm, chia sẻ nhận thức về Pháp, và hướng nội tìm. Chúng tôi đã nhận ra nhiều chấp trước mà đã bị cựu thế lực lợi dụng. Ý nghĩ ban đầu của tôi không phải là phủ nhận sự an bài của cựu thế lực hay là nhờ Sư Phụ giúp đỡ, mà thay vào đó là nhờ cháu gái tôi tới. Cả hai đứa con gái tôi đều sợ rằng tôi không thể vượt qua khảo nghiệm này và nghĩ tới việc giải quyết ra sao khi tôi qua đời. Tâm thái của chúng tôi không trong sạch. Chúng tôi đã coi việc học Pháp và phát chính niệm như một phương pháp trị bệnh cho tôi và đã không để ý tới việc hướng nội tìm. Tình cảm của tôi đối với con gái quá mạnh. Tôi đã chăm sóc chu đáo cho gia đình hai đứa chúng, biểu hiện một tâm làm việc rất mạnh, và lộ ra tâm chấp hiển thị và tâm tranh đấu. Tôi đã buông lơi trong tu luyện. Hai đứa con gái của tôi cũng phát hiện ra chấp trước phụ thuộc vào mẹ của chúng.

Một khi chúng tôi đã phát hiện ra những chấp trước của mình thì chúng tôi phải tiêu diệt chúng. Tôi nhận ra rằng tôi không nên nằm trên giường, bởi vì tôi không bị bệnh. Tôi là một người tu luyện và phải đứng dậy, tập công và nhanh chóng vượt qua nó để tôi có thể tiếp tục làm ba việc. Ngay sau khi tôi có ý nghĩ này, Sư Phụ đã gia trì cho tôi. Ngày hôm sau, tôi bắt đầu ngồi thiền. Ban đầu, tôi không thể ngồi thẳng, do đó tôi đã để chăn và gối dưới chân. Khi tôi tiếp tục tập luyện, tôi càng ít phải nhờ đến chăn và gối. Hôm đó, tôi đã vào nhà vệ sinh lần đầu tiên với sự giúp đỡ của hai con gái. Tôi không có một chút sức lực nào ở đôi chân và hầu như không thể đi. Tôi không thể tự mặc quần áo, do đó tôi đã xin Sư Phụ giúp. Vào ngày thứ năm, tôi bắt đầu tập công, và lúc đầu tôi ngồi để thực hiện. Sau đó tôi đã đứng dậy được một lúc. Tôi dần dần bắt đầu với ba phút, rồi năm phút, tám phút, mười phút cho tới khi tôi có thể hoàn thành tất cả các bài tập. Sau khi tôi bắt đầu tập công, tôi đã có thể ngồi ra bàn dùng bữa (trước đó tôi phải ăn trên giường). Tôi cũng bắt đầu học Pháp. Lúc đầu tôi đã không thể nhìn rõ, nhưng dần dần tôi đã có thể nhìn thấy một dòng, và sau đó tôi đã có thể đọc được từng dòng một.

Bất cứ khi nào tôi có sự tiến bộ, con gái tôi lại khuyến khích tôi. Chúng luôn nhắc tôi nhớ rằng tôi là một học viên Đại Pháp, là sinh mệnh xuất sắc nhất trong vũ trụ, và từng tế bào trong thân thể tôi cần phải nghe theo sự chỉ huy của trí óc. Tôi luôn bảo mình rằng tôi có thể tự mình bước đi và cần vứt bỏ gậy chống, và rằng tôi có thể tập đủ năm bài công pháp và sẽ tiếp tục làm như thế. Lúc đó, tôi giống như một đứa trẻ mà không hiểu biết được nhiều. Tôi liên tục đọc nhẩm, “Tin tưởng Sư Phụ, và tin tưởng Pháp”“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân). Tôi xin Sư Phụ ban cho sức mạnh và giúp tôi đứng dậy và bước đi. Tôi muốn tập công và học Pháp. Tôi muốn tự mình mặc quần áo. Tôi muốn chính lại tất cả những trạng thái không đúng đắn và chứng thực Pháp.

Tất cả những điều tôi muốn tôi đã làm. Miễn là tôi có ý nghĩ đó, mọi thứ sẽ có thể vượt qua được.

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư Phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong vùng của tôi, có một người thường mà có triệu chứng bệnh giống hệt như tôi. Ông ấy đã đến bác sỹ và tiêu tốn hơn 900 đô-la. Ông ấy đã có thể sống sót nhưng không thể tự chăm sóc cho bản thân. Tôi đã không tốn một xu, nhưng lại được hưởng cuộc sống khỏe mạnh. Bây giờ tôi học một hoặc hai bài giảng và tập năm bài công pháp mỗi ngày. (Đôi khi tôi tập năm bài công pháp ba lần trong hai ngày.) Tôi phát chính niệm đủ bốn lần một ngày, đôi khi mười lần một ngày. Tôi giảng chân tướng và cố gắng thuyết phục mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc hàng ngày.

Khi tôi không cảm thấy được khỏe, tôi xin Sư Phụ giúp, nhưng khi tôi thấy thoải mái, tôi lại quên sự tu luyện. Vào tháng Hai năm 2008, tôi đã nghỉ Tết với con gái cả của tôi, người đang sống ở thủ đô. Chồng của nó đã thấy được sự kỳ diệu đã đến với tôi và muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Để phù hợp với xã hội người thường. (Thực tế Sư Phụ giảng: “…tu luyện trong khi phù hợp với người thường.” trong Giảng Pháp tại Pháp hội Canada.)

Tôi đã chơi mạt chược với chúng nửa giờ mỗi ngày. Kết quả là, con rể tôi đã không thực sự học động tác và tôi thì không thể giơ cánh tay trái của mình lên trở lại. Sư Phụ đã điểm hóa trong giấc mơ cho tôi rằng tôi đang làm một cái lò sưởi bằng bùn đất. Tôi hướng nội tìm và nhận thấy rằng tôi đã buông thả trong lối sống của người thường và buông lơi trong việc học Pháp, luyện công và làm ba việc. Tôi đã trở lên chấp trước vào việc chơi mạt chược. Ngay sau khi tôi tìm ra chấp trước của mình, sáng hôm sau tôi đề nghị muốn được đưa đến nhà cô con gái khác của tôi. Người con gái này tu luyện rất tinh tấn. Tôi đã tu luyện tinh tấn với nó. Khi đang tập ở thế đứng, tôi không thể đưa tay trái lên. Tôi đã không xin Sư Phụ giúp đỡ bởi vì tôi cảm thấy hổ thẹn với chính mình. Tôi dùng tay phải của tôi để giữ tay trái của mình trên đầu. Con gái tôi nói rằng chỉ có lòng tin vào sự tập luyện như này thì vẫn chưa đủ, do đó tôi tôi đã tập trước một cái gương và cố gắng làm đúng yêu cầu của động tác, từng chút một. Tôi đã mất sáu tháng để đạt tiêu chuẩn trở lại. Thực tế, Sư Phụ đã giúp đỡ tôi.

Ngay từ ban đầu tôi đã biết rằng cuộc đời của tôi đã được kéo dài để tu luyện, chứ không phải để sống cuộc sống của người thường. Mười ba năm trước một bác sỹ đã nói rằng tôi có thể chỉ sống được sáu tháng nữa. Trước đó tôi đã trải qua tám căn bệnh, và Sư Phụ đã giúp tôi tiêu trừ tất cả những bệnh tật này. Tôi mù chữ và không thể đọc. Sư Phụ đã giúp tôi học chữ và có thể đọc được mọi từ trong Chuyển Pháp Luân. Chẳng lẽ tôi không cần tu luyện tinh tấn nữa chăng?

Tôi sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng với sự cứu độ của Sư Phụ. Tôi sẽ trở lên tinh tấn trong việc làm ba việc và bước tốt trên đoạn đường tu luyện cuối cùng. Tôi sẽ theo Sư Phụ trở về ngôi nhà ban đầu của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/10/210872.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/21/113263.html
Đăng ngày 23-12-2009, Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share