Bài viết của Quy Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 23-4-2019] Năm 1996, mẹ tôi may mắn đắc Pháp. Lúc đó tôi mới chỉ 4 tuổi.

Mẹ đưa tôi đi nghe các bài giảng của Sư phụ và học các bài công pháp, tôi cũng trở thành một tiểu đệ tử.

Sư phụ giúp tôi vào trường đại học và trừ bỏ những căn bệnh mãn tính

Sau khi Giang Trạch Dân phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, mẹ tôi bị bắt khi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện ôn hoà về quyền được tu luyện Đại Pháp. Bà bị giam giữ phi pháp trong trại lao động trong 1 năm.

Sau khi được thả, bà buộc phải rời khỏi nhà do bị cảnh sát sách nhiễu. Khi tôi lên lớp 5, mẹ đã trở về nhà.

Sau khi mẹ về, chúng tôi khôi phục việc học Pháp và luyện công cùng nhau. Nhưng vì tôi đã ly khai Pháp một thời gian dài và phải làm nhiều bài tập ở trường, tôi đã không nghiêm túc trong tu luyện. Nhưng Sư phụ vẫn không bỏ rơi tôi.

Vì kết quả học tập không tốt nên hầu như tôi không có cơ hội để vào đại học. Nhưng thật ngạc nhiên, có một trường đã nhận tôi, trong khi điểm của tôi chỉ hơn mức tối thiểu một chút. Tôi biết Sư phụ đã giúp cho tôi vào đại học.

Tuy nhiên sau khi nhập học, tôi vẫn không tu luyện một cách nghiêm túc. Thay vào đó, vì không có sự giám sát của mẹ, tôi đã hành xử như người thường và không để tâm đến việc đề cao tâm tính.

Tôi bắt đầu uống rượu và không chú ý việc tu khẩu. Tôi không thực sự coi bản thân là một đệ tử Đại Pháp.

Điều này tiếp diễn đến năm học cuối, khi hai chân tôi đột nhiên bị ngứa ngáy và da của tôi bắt đầu bị bong tróc.

Vì trước đó thỉnh thoảng cổ tôi cũng có triệu chứng như bệnh viêm da dị ứng, nên tôi không chú ý lắm khi triệu chứng tương tự xảy ra ở chân. Tôi gãi tới khi da chân bắt đầu bong ra, và vết loét càng ngày càng rộng.

Sau một thời gian, da chân của tôi gần như không còn chỗ nào lành lặn. Đến lúc này, tôi mới nhớ ra mình là một đệ tử Đại Pháp và bắt đầu phát chính niệm.

Tuy nhiên, tôi đã không hướng nội tìm nguyên nhân và không chú ý đến việc đề cao tâm tính, nên triệu chứng bệnh vẫn không hết.

Tôi bắt đầu nghĩ đó là bệnh. Lúc đầu, tôi biết nghĩ như vậy là không đúng, nhưng khi những nốt đỏ bắt đầu xuất hiện khắp người, tôi đã tìm trên mạng internet và cố gắng để chẩn đoán triệu chứng bệnh của mình.

Tôi đã đến bệnh viện, bác sĩ nói đó là bệnh vẩy nến, một loại bệnh về da nghiêm trọng và rất khó chữa. Ông ấy đã kê đơn thuốc cho tôi.

Nhưng thuốc không có hiệu quả, và triệu chứng bệnh ngày càng nặng hơn. Toàn thân tôi bắt đầu bong tróc và mưng mủ.

Lúc đó là mùa xuân, thời tiết dần ấm lên. Mọi người bắt đầu mặc quần áo cộc, nhưng tôi vẫn mặc quần dài áo dài, vì sợ người khác sẽ nhìn thấy da của mình.

Có những lúc, tôi phải khòng chân khi đi bộ vì quá đau đớn. Khi bố biết tình trạng của tôi, ông đã tham khảo một bệnh viện da liễu trên mạng Internet.

Khi bác sĩ yêu cầu tôi nhập viện ngay lập tức, mẹ đã nói chuyện với tôi một cách nghiêm túc. Bà hỏi tôi muốn tới bệnh viện hay nhìn nhận bản thân là người tu luyện Đại Pháp.

Lúc đó, tôi đã lựa chọn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không đi bệnh viện. Chính niệm này đã mang đến kỳ tích.

Tôi cùng mẹ thuê một phòng ở gần ký túc xá trường đại học. Hằng ngày chúng tôi học Pháp và luyện công, phát chính niệm để loại bỏ những bức hại trên thân thể tôi, và phủ định an bài của cựu thế lực.

Dần dần, cơ thể tôi đã có cải biến. Lúc đầu, phần da bị bong tróc dần giảm bớt, sau đó không còn ngứa ngáy nữa. Vết loét do xước da dần nhỏ lại, và trong vòng chưa đầy ba tuần, tôi hầu như không còn vết sẹo nào. Đến tháng 5, tôi đã có thể mặc quần áo cộc như mọi người, tôi biết Sư phụ lại một lần nữa giúp tôi.

Đối mặt với khủng hoảng cho vay trên mạng Internet

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đối diện với bài toán tìm việc làm. Nhiều bạn học của tôi đã tới các thành phố lớn để có được “cuộc sống tốt đẹp.”

Với tâm hư vinh, tôi cũng muốn đến một thành phố lớn để thực hiện hoài bão. Mẹ tôi lo lắng rằng tôi sẽ chệch khỏi Đại Pháp nếu tới một thành phố lớn.

Nhưng do đủ loại chấp trước, tôi nhất quyết muốn đi, cuối cùng mẹ tôi cũng đồng ý. Đến thành phố, bị ảnh hưởng nặng nề bởi những dục vọng và các vấn đề đạo đức, tư tưởng của tôi dần dần lệch khỏi Đại Pháp.

Khối lượng công việc ở thành phố rất lớn, chi phí sinh hoạt lại cao. Mặc dù làm việc rất vất vả, tôi vẫn không thể tiết kiệm được chút tiền nào.

Tôi đã đổi việc hai lần, nhưng do suy thoái kinh tế, thu nhập của tôi vẫn đi xuống.

Có những lúc tôi làm không đủ ăn. Mặc dù vậy, tôi vẫn muốn ở lại thành phố và bắt đầu tiêu tiền từ thẻ tín dụng.

Năm thứ hai tôi ở thành phố, bố mẹ tôi đã vay tiền để mua nhà mới. Họ đã hỏi tôi có thể hỗ trợ họ một phần khoản thanh toán hàng tháng cho căn nhà đó không.

Vì sợ mất mặt, tôi đã đồng ý hỗ trợ. Nhưng tình hình tài chính của tôi càng ngày càng tệ. Tôi chỉ có thể sống qua ngày bằng cách vay tiền trong thẻ tín dụng hoặc từ bạn bè. Sau hai năm, tôi buộc phải trở về nhà.

Sau khi về nhà, tôi không nói với bố mẹ về tính trạng tài chính; thu nhập của tôi không cao, và tôi phải trả khoản vay mua nhà hàng tháng cùng với nợ thẻ tín dụng.

6 tháng sau, tôi bắt đầu phải mượn tiền với lãi suất cao từ các công ty cho vay trên mạng Internet.

Vì không thể trả khoản vay đúng hạn, tôi phải tìm một công ty trên mạng khác để mượn tiền trả nợ cho công ty đầu tiên.

Chưa đầy 6 tháng, tôi đã mượn tiền của hơn chục công ty trên mạng và cuối cùng khoản nợ lên tới gần 60 ngàn tệ từ khoản nợ vài ngàn tệ ban đầu .

Để trả nợ, tôi đã mượn bạn bè và họ hàng số tiền hơn 80 ngàn tệ. Hằng ngày, tôi đều nhận được cuộc gọi và tin nhắn đòi tiền.

Cuộc sống và công việc của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng tôi không dám nói sự thật với bố mẹ.

Tôi bắt đầu học Pháp và luyện công sau giờ làm và dần nhận ra mình đã cư xử tệ hại thế nào, tôi đã không tuân theo những yêu cầu của Pháp. Điều đó đã khiến tôi bị cựu thế lực bức hại.

Tôi bắt đầu phát chính niệm và nhận ra rằng, những năm qua, tôi đã không hành xử như một đệ tử Đại Pháp chân chính. Sau khi nhận thấy mức độ nghiêm trọng của tình huống này, tôi đã thú thật với bố mẹ về vấn đề tài chính của mình.

Sự việc này giúp tôi nhận ra rằng tôi đã không nghiêm túc trong tu luyện Đại Pháp, và tôi đã vô thức hình thành một niệm không chính, rằng là đệ tử Đại Pháp, tôi sẽ được bảo hộ.

Nhận ra chấp trước, quay lại tu luyện

Sư phụ giảng:

“Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân. Không ai cưỡng bách hay bức bách chư vị phải tu; tu hay không là vấn đề riêng của cá nhân chư vị; nghĩa là, chư vị theo đường nào, chư vị muốn gì, chư vị mong được gì, không ai can thiệp chư vị hết; chỉ có thể khuyến Thiện.” (Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ từ bi đã ban cho chúng ta Đại Pháp vĩ đại nhất một cách vô điều kiện, để chúng ta tu luyện, nhưng tôi lại không biết trân quý. Hết lần này đến lần khác tôi đã bỏ lỡ cơ hội tu luyện.

Lần này, tôi sẽ tu luyện Đại Pháp vô điều kiện và làm một đệ tử Đại Pháp chân chính. Tôi sẽ làm tốt ba việc cần làm, giữ bản thân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp, đề cao trong tu luyện, trợ Sư Chính Pháp, và hoàn thành sứ mệnh lịch sử của bản thân!

Nhờ học Pháp, tôi hiểu ra mình cần phải đào ra hết những chấp trước ẩn sâu trong tâm, trừ bỏ chúng, và phủ định bức hại của cựu thế lực.

Qua trải nghiệm lần này, tôi cũng thấy bản thân có nhiều tâm chấp trước như tâm ngạo mạn, hư vinh, giữ thể diện, tư lợi, coi trọng bản thân. Tôi đã phơi bày chúng ra, chính lại bản thân, và đồng hoá bản thân với Pháp.

Bất thất bất đắc

Dù làm công việc gì, tôi không bao giờ đòi nhiều tiền. Ngay cả với dự án của bản thân, tôi luôn nói ít tiền hơn nữa cũng không sao.

Trên bề mặt, có vẻ như tôi không quan tâm đến lợi ích cá nhân, nhưng thực tế thì nó không chiểu theo Pháp.

Sư phụ giảng:

“Vũ trụ này của chúng ta còn một [Pháp] lý, gọi là ‘bất thất bất đắc, đắc tựu đắc thất’. Trong người thường còn giảng ‘không làm không được, làm nhiều được nhiều, làm ít được ít’, phó xuất nhiều, thì nên được nhiều.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã không có thái độ đúng đắn trong chuyện này và để tà ác lợi dụng sơ hở. Lúc tôi còn sống ở thành phố và gặp khó khăn về kinh tế, lẽ ra tôi nên trở về nhà để lên kế hoạch dựa trên khả năng tài chính thực tế của mình.

Nhưng tôi đã ở lại cùng với chấp trước mạnh mẽ vào thể diện và hư danh, muốn bạn bè nhìn nhận rằng tôi rất có tài, có thể xử lý gánh nặng kinh tế của cả gia đình cho đến hôm nay.

Tôi nhận ra rằng tôi nên hoà nhập với chỉnh thể các học viên. Khi gặp khó khăn, tôi có thể kịp thời liên lạc với họ, tìm ra phương diện cần đề cao, và nâng cao tâm tính. Đây là con đường tu luyện mà Sư phụ dạy chúng ta.

Mặc dù trong nhiều năm qua tôi rất lơ là trong tu luyện, Sư phụ từ bi vĩ đại vẫn không bỏ rơi tôi. Tôi sẽ trân quý cơ hội này, tinh tấn tu luyện bản thân, trở thành một đệ tử chân tu Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/12/青年大法弟子迷途知返-382649.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/23/176588.html

Đăng ngày 26-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share