[MINH HUỆ 28-10-2018] Khoan dung là một phẩm chất tốt đẹp được ca ngợi trong xã hội. Đức tính này giúp mọi người sống hòa thuận với nhau. Tuy nhiên, từ quan điểm của một người thường, lòng khoan dung của mỗi người đều có giới hạn. Nhưng nếu ở trong Pháp mà nhìn nhận vấn đề, thì sự khoan dung là vô hạn, rộng lớn và vô biên. Tôi xin chia sẻ một số trải nghiệm của bản thân về vấn đề này.

Một ngày nọ, khi tôi bị giam giữ bất hợp pháp tại đồn cảnh sát, tôi bị triệu tập đến một căn phòng với một học viên khác. Có rất nhiều cảnh sát trong phòng và họ muốn chúng tôi lắng nghe bản án phán quyết cho từng người. Tôi bị kết án 6 năm tù, trong khi người học viên kia vô tội và được trở về nhà. Nguyên nhân là do cô ấy đã tố cáo tôi với cảnh sát để tôi bị bắt, và cô ấy được khen thưởng vì “thành tích” đó.

Sau khi đọc xong phán quyết, cảnh sát yêu cầu chúng tôi ký vào văn bản, nhưng tôi đã từ chối ký tên. Tuy nhiên, người học viên đó đã ký tên và thậm chí điểm chỉ lên đó. Sau khi điểm chỉ, cô nâng ngón tay còn dính mực đỏ của mình lên và không biết phải làm gì (có lẽ vì không có cái gì để lau tay). Không nghĩ gì nhiều, tôi lấy ra một ít khăn giấy từ trong túi và lau mực trên tay cho cô ấy, vì tay kia của cô đang cầm bản án.

Ngay lúc đó, các nhân viên cảnh sát dựng thẳng lưng dậy và ngạc nhiên quan sát chúng tôi. Chỉ sau đó tôi mới nhận ra điều gì đang xảy ra. Những cảnh sát này ở đây để diễn một màn kịch. Ngay lập tức, tôi nói với người học viên này: “hãy về nhà đi và nhớ rằng con đường của tôi là do Sư phụ an bài, chứ không phải là cô. Cô không có khả năng can thiệp vào con đường tu luyện của tôi, vì vậy đừng có suy nghĩ nặng nề về việc này nữa. Trời rất lạnh nên hãy để chăn và quần áo lại cho tôi.” Cô ấy nhanh chóng gật đầu, tôi có thể thấy cô ấy đang cảm thấy tội lỗi với những gì mình đã làm.

Tuy nhiên, thực sự tôi lại cảm thấy mình đáng hổ thẹn hơn cô ấy, vì tôi đã không học Pháp tốt, nên đã tạo ra nhiều sơ hở trong tu luyện bản thân. Việc này cho phép cựu thế lực lợi dụng sự phản bội của cô ấy, khiến cô ấy nói những điều không nên nói. Chính tôi là người đã tạo ra vết nhơ trên con đường tu luyện của cô ấy, vì thế tôi thậm chí còn có tội hơn.

Nếu tôi tu luyện tinh tấn, không có sơ hở nào cả, liệu người học viên đó có bị lợi dụng như thế này không? Có lẽ cô ấy thậm chí sẽ còn không nhớ đến tôi. Ý nghĩ này đến từ Pháp. Tôi luôn nghĩ rằng quan hệ giữa các học viên liên quan nhiều đến việc tu luyện của chính bản thân của các học viên chứ không phải là tình bạn. Do đó, không có vấn đề kiểu như phản bội, mà chỉ là vấn đề bản thân chúng ta có tu luyện tốt hay không.

Từ quan điểm của Pháp, sự khoan dung không phải theo như cách nhìn nhận của người thường. Khi hướng nội, tôi nhìn thấy đó là vấn đề của chính bản thân mình, vậy làm sao tôi có thể đổ lỗi cho người khác đây? Chỉ có hướng nội, tìm thấy lỗi sai của bản thân thì sẽ không phát sinh gián cách giữa các đồng tu. Trong trường hợp này, cựu thế lực còn có thể làm được gì nữa đây?

Do đó, từ trong Pháp mà nhìn nhận, lòng khoan dung là vô hạn và rộng lớn vô biên. Sư phụ muốn chúng ta học Pháp thật tốt, thì mới có thể đề cao bản thân, và vượt ra khỏi cách nghĩ thông thường, không bị giới hạn hoặc ước chế bởi Pháp ở tầng thấp.

Đây chỉ là thể ngộ tại tầng thứ của tôi. Nếu có bất kỳ điều gì không phù hợp, xin vui lòng chỉ giúp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/28/376321.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/4/173128.html

Đăng ngày 15-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share