Bài viết của Vô Văn
[MINH HUỆ 16-9-2018] Là một học viên, gần đây tôi đã tình nguyện từ bỏ cơ hội tăng lương. Tôi cảm thấy thanh thản và không hối tiếc vì tôi đã làm điều mà một học viên nên làm. So với điều mà tôi đã làm vài năm trước, trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi có thể nói rằng Đại Pháp đã thay đổi tôi hoàn toàn.
Từ bỏ cơ hội tăng lương
Ngày hôm đó, người quản lý của tôi đã bước vào phòng, nói với tôi và hai đồng nghiệp rằng: “Chúng ta cần đưa ra quyết định [chọn] hai người trong số các bạn sẽ được tăng lương trong năm nay vì năm nay hạn ngạch của chúng ta chỉ được hai người. Chúng ta sẽ để tên các bạn trong một chiếc mũ và tiến hành rút thăm.“
Mặc dù sự việc xảy ra bất ngờ, nhưng tôi vẫn bình tĩnh. Ngay lập tức tôi nhớ đến lời dạy của Sư phụ rằng các học viên làm việc gì cũng nên nghĩ cho người khác trước. Tôi nghĩ đến hai đồng nghiệp của mình: “A làm việc chăm chỉ và hoàn thành tốt công việc. B thì vốn không thích sự quản lý hiện hành và thể chế Đảng, vì thế anh ấy hay cố ý trì hoãn công việc vì bản thân đã từng gặp những bất công. Anh ấy sẽ ổn nếu không được tăng lương. Mình cũng thế, vì mình là người tu luyện. Nhưng nếu A không được tăng lương, thì chắc chắn sẽ có xung đột.”
Vì vậy tôi đã đưa ra quyết định ngay lập tức và nói với quản lý của mình rằng: “Không cần phải bốc thăm. Chỉ cần ghi tên hai người ấy vào bảng tăng lương là được.” Rồi tôi đi vào nhà vệ sinh. Khi trở lại, tôi có thể biết qua biểu hiện của mọi người rằng họ đã bàn luận về những gì tôi đã nói. Tất cả đều biết rằng tôi là một học viên vì vậy họ hiểu quyết định của tôi, nhưng họ vẫn thực sự ngạc nhiên.
Người quản lý đã xác nhận với tôi rằng ông sẽ làm như tôi đề xuất. Tôi thực sự bình tĩnh. Tôi thậm chí còn cảm thấy hơi lạ vì tôi không nghĩ rằng toàn bộ quá trình này có liên quan nhiều đến tôi.
Nhưng một trong số những người bạn tốt của tôi đã rất buồn và cảm thấy tôi bị đối xử không công bằng. Anh ấy nghĩ rằng quản lý của tôi nên biết ai trong số chúng tôi xứng đáng được tăng lương nhất và không nên đề xuất việc rút thăm. Tôi nói với anh rằng đây là kết quả tốt nhất: Tôi sẽ tiếp tục làm tốt công việc và A cũng thế; B có cơ hội làm tốt hơn; và quản lý cũng như giám đốc của tôi sẽ vui vẻ vì không ai trong chúng tôi phàn nàn rằng chúng tôi đã bị đối xử bất công.
Sau đó, giám đốc của tôi đã nói chuyện và khen ngợi tôi. Ông nói rằng tôi xứng đáng được tăng lương nên ông sẽ đền bù cho tôi bằng những cách khác trong tương lai. Tôi nói với ông rằng ông không nợ tôi bất cứ điều gì và rằng tôi vẫn ổn. Tôi cũng nói thêm rằng tôi chỉ làm theo những gì mà Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi, đó là nghĩ đến người khác trước.
Tôi khác với trước đây
Sự việc này khiến tôi nhớ lại những gì mình đã làm trước đây. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một năm tôi không được tăng lương. Tôi đã rất tức giận khi nghe tin đó đến nỗi tôi lập tức giữ người quản lý lại và liên tục chất vấn. Tôi lớn giọng hỏi lý do anh ta không chọn tôi là vì tôi đã không làm anh ta hài lòng hay không hối lộ anh ta. Tôi thực sự đã khiến anh ta bực mình.
Ngày hôm sau, anh ta trả đũa và điều chuyển tôi đến một vị trí khác tệ hơn. Điều đó làm tôi tức giận. Tôi ngồi trên bàn và lớn tiếng tuyên bố rằng tôi sẽ không đi đâu cả. Cấp trên của tôi bị sốc và phải từ bỏ ý định điều chuyển tôi đi.
Tôi cảm thấy hả hê khi thấy họ bị đánh bại. Tâm trí tôi tràn đầy những ý nghĩ tranh đấu và tôi chưa bao giờ nghĩ về cảm xúc của người khác. Kết quả là, tất cả chúng tôi đều làm tổn thương lẫn nhau.
Bây giờ tôi dễ dàng giải quyết mọi thứ cũng như việc từ bỏ tranh giành để được tăng lương. Các đồng nghiệp không thể tin được những gì tôi đã làm. Ngay cả bản thân tôi cũng thấy khó tin. Vì thế, tôi khuyên bạn nên đọc Chuyển Pháp Luân để hiểu được điều gì đã truyền cảm hứng cho tôi. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thật sự tuyệt vời.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/16/-373860.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/19/172919.html
Đăng ngày 14-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.