Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-09-2018] Tôi đã ngoài 40 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào những năm 20 tuổi. Tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp.

Tôi cần thay đổi

Tôi sinh ra trong một gia đình liên tục xảy ra bất hòa. Khi tôi được tám tháng, mẹ đưa tôi về nhà ông bà nội. Hàng ngày bà nội rất hay mắng chửi ông nội. Khi tôi đến tuổi đi học, mẹ đón tôi về ở cùng. Hàng ngày cha mẹ tôi thường xuyên cãi nhau.

Sau khi kết hôn, tôi thường xuyên tranh cãi với chồng, vì anh ấy ngoại tình. Tôi đã không thể kiềm chế và bị đối xử rất tệ, vì vậy chúng tôi đã ly hôn. Tuy nhiên, tôi giữ quyền nuôi con trai.

Trong vài năm đầu con trai tôi cư xử không tốt và không nghe lời tôi. Tôi phàn nàn rằng cháu thừa hưởng những tính xấu của cha. Cháu trở nên tệ hơn. Mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân của cháu tôi trở nên hồi hộp và khó có thể đối diện với cháu. Tôi hứa với Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) từ trong tâm rằng con cần phải thay đổi bản thân một cách căn bản, để con có thể giải quyết vấn đề này với tư cách là một học viên.

Đạt được từ bi

Một ngày khi tôi trở nên tức giận với cháu, tôi đã ném một đống quần áo trên sàn nhà. Tôi nhận ra rằng mình không thể tiếp tục nổi nóng với cháu. Ngày hôm sau tôi bình tĩnh trở lại.

Tôi là một học viên mới bắt đầu đọc các kinh sách và lắng nghe các bài giảng của Sư phụ. Tôi bắt đầu đọc cuốn Pháp Luân Công, cuốn sách giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ đã giảng,

“Nhẫn ấy, nó là điều rất mạnh mẽ, là vượt khỏi Chân và Thiện. Toàn bộ quá trình tu luyện đều cần phải khiến chư vị nhẫn, giữ tâm tính vững vàng, không thể tuỳ tiện khinh suất.” (Pháp Luân Công)

Tôi ghi nhớ câu này và đã khóc, khi nhận ra rằng mình đã tu luyện rất kém. Dần dần, tôi đã học được cách tu nhẫn, và tâm bất động. Tôi nên đặt mình vào vị trí của người khác để nhìn nhận sự việc.

Tôi quyết định không nói bất cứ điều gì khi cháu mắc lỗi. Con tôi nói rằng cháu không nghĩ là tôi có thể thành công.

Có một điều phối viên địa phương nói rằng tôi đang gây chuyện trước hàng chục học viên. Tâm tôi có chút máy động nhưng đã bình tĩnh trở lại. Sau khi chia sẻ xong và điều phối viên là người duy nhất ở lại, tôi hỏi tại sao cô ấy lại nói thế. Cô cười và nói rằng đừng lo lắng về điều đó. Tôi cảm ơn cô ấy từ trong tâm vì đã cho tôi cơ hội đề cao tâm tính.

Năm 2016, khi chúng tôi trên đường đến thành phố khác, ba học viên đã học thuộc Chuyển Pháp Luân trên xe ô tô, vì vậy tôi quyết định học thuộc Chuyển Pháp Luân và đọc những bài viết chia sẻ về cách học thuộc Pháp.

Một học viên trẻ nói với tôi rằng buông bỏ tình của người thường đã giúp cô ấy từ bi hơn.

Đầu năm nay tôi đã có được trạng thái từ bi hơn. Tôi cảm thấy mình như một lò luyện thép nóng chảy có thể làm tan chảy bất cứ vật chất nào bởi vì không điều gì làm tôi động tâm.

Tôi không còn để tâm đến những thiếu sót của các học viên. Khi thấy những sai lầm của họ, tôi phải hướng nội xem mình có gặp vấn đề tương tự hay không. Tâm của tôi bất động khi các thành viên trong gia đình hoặc các học viên khác gây phiền nhiễu, tôi phải buông bỏ nó.

Tôi nhận ra rằng sự khác biệt căn bản giữa một sinh mệnh thuộc vũ trụ cũ và một sinh mệnh thuộc vũ trụ mới là liệu người đó sống vì bản thân mình hay vì người khác.

Sư Phụ an bài hết thảy mọi việc

Học viên Liên và tôi phải đến một thành phố khác. Trên đường tới nhà ga xe lửa, tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp khi chúng tôi mua vé tàu. Nhân viên bán vé nói rằng chỉ còn một vé giường nằm và các chỗ khác đã bán hết. Tôi đưa cho Liên tấm vé giường nằm trong khi tôi mua một vé đứng. Sau khi lên tàu, tôi tìm thấy một chỗ trống. Không ai đến nhận ghế này vì vậy tôi ngồi đó cho đến khi tới nơi.

Tôi đã cố gắng gọi cho học viên mà chúng tôi đến thăm, nhưng không thể liên lạc được. Khi chúng tôi đến nhà cô ấy, tôi đã đề nghị Liên đợi ở tầng dưới trong khi tôi lên kiểm tra nhà của học viên, và bảo cô ấy rời đi nếu không thấy tôi xuống trong vòng nửa giờ. Người học viên vẫn ổn nhưng không biết điện thoại của mình không hoạt động. Tôi đi xuống tìm Liên và tất cả mọi việc đã được giải quyết.

Mẹ tôi đang ở trong trại lao động. Cha và con trai tôi ở nhà. Tôi không lo lắng nhiều cho bản thân mình nhưng lại lo lắng cho Liên. Qua việc học thuộc Pháp, tôi nhận ra rằng những suy nghĩ của mình không nằm trong Pháp và tôi đã không phủ nhận an bài của cựu thế lực.

Bình tĩnh đối mặt với khổ nạn

Tôi bắt đầu làm việc tại nhà của một học viên. Công việc chính của tôi là nấu ăn trưa và chăm sóc một cụ ông 78 tuổi. Vào ngày đầu tiên làm việc, tôi thay đổi thói quen ngủ của ông ấy. Khi các cô con gái và gia đình họ đến thăm ông một tuần sau đó, họ thấy tinh thần của ông rất tốt. Tôi giải thích rằng mục đích tôi làm việc ở đó là để chứng thực sự thù thắng của Đại Pháp.

Cụ ông này thường phải nắm lấy thứ gì đó trong khi đi bộ. Một tuần sau khi tôi chăm sóc, ông ấy có thể đi nhanh hơn. Ông ấy đã nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân Thiện Nhẫn hảo” và đọc Pháp.

Vợ ông thường đọc Pháp cho ông nghe. Bây giờ, ông tự đọc Pháp. Ông đã ngừng tu luyện sau khi Cửu Bình được công bố. Ông ấy nghĩ chúng tôi đang làm chính trị. Cuối cùng ông đã nhận ra sự quý giá của Đại Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp từ trong tâm. Mọi việc diễn ra thuận lợi là nhờ vào uy lực của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/13/373739.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/19/172912.html

Đăng ngày 12-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share