Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-8-2018] Tôi sinh ra vào những năm 2000 và hiện vẫn sống cùng cha mẹ. Tôi bắt đầu con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình vào năm 2012. Nhờ Đại Pháp chỉ dẫn, tôi đã thay đổi và trưởng thành lên rất nhiều. Sau đây, tôi muốn được chia sẻ một số trải nghiệm của mình.

Một bạn hay bắt nạt đã giúp tôi đề cao tâm tính

Hồi học lớp 5, có một bạn hay bắt nạt người khác ngồi cạnh tôi. Trong lớp cậu ấy không chú ý đến việc học và quấy nhiễu cả lớp. Cậu ấy đã mắng chửi chúng tôi. Rất nhiều bạn không thích cậu và khó chịu vì hành vi của cậu ấy. Họ đã mách thầy giáo và thầy giáo đã cố gắng khuyên cậu ấy cư xử cho đúng nhưng không ích gì.

Cậu ấy luôn cố gắng tìm xem ai đã mách mình. Ngày càng có nhiều học sinh bị làm cho sợ hãi và về phe của cậu ấy, cùng cậu ấy quấy nhiễu lớp học. Tôi cố gắng nói cho cậu ấy về hành vi sai trái nhưng cậu ấy không thèm nghe. Tôi nhớ đến điều Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã giảng:

“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn.” (Chuyển Pháp Luân)

Cuối cùng tôi là người duy nhất không tham gia vào nhóm của cậu ấy, và vì thế tôi trở thành mục tiêu chính bị bắt nạt. Mỗi ngày cậu ấy đều cố gắng làm mọi thứ để hạ bệ và xỉ nhục tôi. Hàng ngày thầy giáo đều đến kiểm tra chỗ của chúng tôi để xem chỗ có sạch không. Cậu ấy đã liên tục vứt rác của mình xuống chân ghế chỗ tôi ngồi. Sư phụ giảng:

“Ông ta quăng đến cái gì không tốt thì tôi thanh lý, thanh lý hết xong, tôi lại truyền Pháp của mình.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã nhặt tất cả rác cậu ấy vứt đến chỗ tôi. Cậu ấy thấy tôi dung thứ cho hành vi này, nên đã thay đổi chiến thuật. Khi đến thời điểm làm bài tập ở nhà cậu ấy xỉ vả tôi, nhưng tôi lờ đi. Nhóm của cậu ấy đuổi theo và đánh tôi trong lớp học thể dục hoặc trong giờ nghỉ giải lao. Một ngày nọ, tôi đã nổi giận, hét lên và đá cậu ấy.

Tôi kể cho mẹ nghe chuyện này. Bà cũng là một học viên và đã động viên tôi: “Hãy cố gắng tránh và đừng để bạn ấy làm phiền con. Con là một người tu luyện và bạn ấy chỉ là một người thường. Con nên nhẫn.” Tôi nhận ra mình đã hành xử không đúng.

Cậu ấy rất thích quát mắng và bắt nạt tôi, mà chỉ bắt nạt tôi chứ không bắt nạt ai hết. Cậu ấy có rất nhiều người đi theo. Họ thậm chí còn nói sai về tôi và lan truyền những tin đồn đó khắp nơi; một số học sinh đã tin những lời dối trá đó.

Một ngày kia, khi cả hai chúng tôi cùng đi trên một chiếc xe buýt. Tôi đứng gần cửa lên xuống và cậu ấy đã đá tôi từ phía sau. Khi ấy cửa xe đang mở và tôi bị văng ra ngoài, ngã và chống tay phải xuống mặt đường. Đầu gối tôi bị thâm tím và bị rách quần. Tôi quay lại nhìn thẳng vào mặt cậu ấy nhưng không nói gì, còn cậu ấy vẫn tiếp tục hét vào mặt tôi. Tôi đã đứng dậy và bước đi.

Lúc về đến nhà, cánh tay phải của tôi sưng lên và rất đau. Tôi không nói cho cha mẹ hay thầy giáo biết về chuyện này. Ở trường, chúng tôi đang chuẩn bị một buổi biểu diễn cho Ngày Thiếu nhi. Tôi đã phải tập dợt trong đau đớn; Tôi không thể nhấc bất kỳ thứ gì nặng hay nắm tay lại. Mẹ tôi lo lắng nhưng tôi bảo bà rằng: “Sư phụ đang chăm sóc cho con. Mẹ không cần phải lo lắng đâu.” Vết sưng đã biến mất sau hai tuần và cơn đau đã khỏi hẳn sau một tháng.

Một thời gian sau, có người nói cho thầy giáo biết chuyện cậu ấy đã làm với tôi. Thầy giáo đã nói chuyện với cậu ấy hai lần. Sau đó cậu ấy còn ghét tôi hơn nữa. Một ngày kia, có hai bạn trong nhóm cậu ấy đã bí mật bảo tôi rằng cậu ấy mang một con dao đến trường để de dọa tôi. Họ cảnh báo rằng tôi nên chạy về nhà ngay khi tan học. Niệm đầu của tôi khi ấy là tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ được bảo hộ.

Hết giờ học, tôi hoàn thành việc dọn dẹp hàng ngày. Trên đường về nhà, tôi cầu xin Sư phụ bảo hộ. Cậu ấy theo dõi tôi trên đường về nhà, nhưng đã không làm gì và tôi đã về nhà an toàn.

Kể từ đó, cậu ấy không còn bắt nạt tôi nữa, và ngày càng có nhiều học sinh bỏ nhóm của cậu ấy.

Đại Pháp ban cho tôi trí huệ

Thầy giáo thường nhờ tôi giúp đỡ tổ chức các hoạt động của lớp và giải quyết các vấn đề kỹ thuật. Tôi đã làm rất tốt. Tôi biết rất rõ rằng trí huệ và bản sự của mình đến từ Đại Pháp. Tôi không thể làm tốt nếu không có Đại Pháp và Sư phụ gia trì.

Học thuộc lòng các từ vựng tiếng Anh là việc khó đối với một số học sinh. Họ thường phải mất nửa giờ đồng hồ để nhớ được 20 từ, nhưng tôi chỉ mất năm phút.

Tôi thấy việc học ở trường khá dễ, vì vậy tôi có rất nhiều thời gian cho việc học Pháp. Tôi có trí nhớ tốt vì mỗi ngày tôi đều học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Tôi ngộ được rằng an bài của Sư phụ luôn là tốt nhất.

Cẩn thận với tiền của mình

Nhiều học sinh hay mua đồ ăn vặt sau giờ học, còn tôi thì không. Mẹ không cho tôi nhiều tiền, và tôi nghĩ tiết kiệm là đức tính tốt. Tôi có Đại Pháp trong tâm và đây là sự giàu có thực sự.

Mỗi năm, tôi dành 500 nhân dân tệ trong tiền tiết kiệm của mình để giúp các đồng tu sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Đôi lúc, tôi để một ít vào ví của mẹ khi biết tài chính trong nhà đang eo hẹp. Và tiền tiết kiệm của tôi vẫn đang nhiều lên!

Cảm xin cảm tạ Sư phụ đã chăm sóc cho con! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/19/372646.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/30/172658.html

Đăng ngày 17-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share