Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-07-2017] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp nữ trẻ tuổi. Tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp năm 2015 nhưng mãi vẫn không tu luyện tinh tấn cho đến tận tháng 12 năm 2015.

Ông bà nội tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi cuộc bức hại diễn ra vào năm 1999, và khi lớn lên tôi đã xem ông bà luyện công. Mặc dù lúc đó tôi còn rất nhỏ nhưng tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Bà đưa cho tôi Chuyển Pháp Luân và nói rằng đây là một quyển sách rất quý. Khi tôi đọc sách, tôi không thể hiểu được gì dù cố gắng đến mấy. Sau đó bố tôi phát hiện ra quyển sách và đã xé sách. Vì cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, ông trở nên sợ hãi và không để cho tôi tu luyện.

Cuối cùng tôi đã quên việc tu luyện và trở bên bận rộn với việc học để thi vào một trường đại học tốt. Ở trường, tôi càng xa rời nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi chấp trước vào truy cầu danh lợi tình, trở nên ích kỷ và nóng tính. Tuy nhiên, dù cho môi trường có xấu như thế nào hoặc là tôi có trở nên vô vọng đến đâu, tôi luôn cảm nhận rằng có một luồng lực mạnh mẽ kéo tôi lại như thể có một ranh giới mà tôi không thể vượt qua.

Mắc kẹt trong dục vọng trần thế

Sau khi mẹ tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, chúng tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Dự tính ban đầu là tôi sẽ giúp mẹ học. Khi tôi tiếp tục đọc sách và liên lạc với các đồng tu, tôi đã nhận ra sự trân quý của Đại Pháp. Tôi có thể dần dần lý giải được những việc xung quanh dựa trên Pháp, điều này đã giúp tôi giải tỏa được nhiều áp lực và thống khổ.

Sau đó không lâu tôi được nhận vào một chương trình sau đại học ở một ngôi trường trong thành phố khác và quyết định theo học tại đó. Quyết định này đã làm cho việc tu luyện của tôi bị gián đoạn ba năm rưỡi.

Niềm hứng khởi tu luyện Đại Pháp ban đầu dần dần biến mất, việc học Pháp hàng ngày trở thành một nhiệm vụ. Mang theo nhiều chấp trước, tôi không thể học Pháp thanh tĩnh. Tôi không biết làm sao để tu luyện tinh tấn. Tôi bị dính mắc vào những dục vọng của người thường. Tôi không có môi trường học nhóm như lúc trước để có thể chia sẻ thể ngộ và đối chiếu với những học viên khác. Tôi đã bỏ phí quá nhiều thời gian.

Đại Pháp đã thức tỉnh tôi

Sau khi tốt nghiệp tôi trở về nhà, ông bà nói với tôi rằng có nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp đang nộp đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù có một số lo ngại nhưng tôi tin rằng tôi nên đệ đơn kiện ông ta.

Cuối năm đó, có ba cảnh sát đến nhà tôi. Một người hỏi tôi có đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Khi tôi đáp là có, họ đã lục soát chỗ ở của tôi.

Tôi bị sốc. Tôi chỉ mới nghe về những hành động quá quắt của cảnh sát và không biết phải làm gì. Tôi nắm lấy sách Đại Pháp và ôm chặt vào người. Một cảnh sát nói rằng anh ấy cần một quyển. Tôi đã không giữ được chính niệm mạnh mẽ và đã đưa một quyển cho anh ta. Sau đó anh ta muốn có nhiều hơn nhưng tôi đã từ chối. Anh ta đã giật tất cả sách trên tay tôi.

Sau khi họ đi khỏi, tôi bật khóc và cảm thấy buồn bã. Tôi gọi về nhà và nói chuyện với vài học viên. Chính niệm mạnh mẽ của họ đã giúp tôi vượt qua khảo nghiệm này. Tôi tự nhủ rằng sau sự việc này tôi sẽ tu luyện tinh tấn.

Ngày hôm sau tôi học Pháp trực tuyến bằng phần mềm vượt tường lửa. Tôi có thể cảm nhận được sự trân quý của Pháp và có thể ngộ được những Pháp lý mà trước đó tôi chưa thể ngộ được. Hôm đó là một điểm khởi đầu mới đối với tôi. Tôi bắt đầu thực tu bản thân.

Tôi tự mình dành ra 10 ngày để học Pháp để thành thục các nguyên lý. Tôi biết việc khởi kiện các quan chức của ĐCSTQ là quyền của mọi công dân Trung Quốc. Tôi quyết định đến đồn cảnh sát để lấy lại sách Đại Pháp.

Tôi đi đến đồn cảnh sát mà không hề sợ hãi. Tôi nói với họ rằng việc họ lục soát nhà tôi là bất hợp pháp và tôi muốn lấy lại sách. Tôi nghĩ rằng cuối cùng họ sẽ đồng ý với yêu cầu của tôi khi họ bảo tôi đi theo họ để lấy lại sách.

Bị tạm giam tại tầng hầm của đồn cảnh sát và trại tạm giam

Đó là một trò lừa để bắt giam tôi phi pháp vào tầng hầm. Sau đó tôi bị đưa đến một phòng giam ở đó tôi nghe tiếng gào khóc liên tục và những bước chân lo lắng từ những phòng giam khác. Tôi chỉ có duy nhất một niệm: “Thưa Sư phụ, con không nên ở nơi này. Tôi sẽ về nhà vào hôm nay!”

Tôi lấy lại bình tĩnh, hướng nội và phát chính niệm. Tôi cảm thấy mỗi từng tế bào trong tôi đều chấn động. Tôi tin rằng Sư phụ đang ở bên cạnh tôi. Trong môi trường tà ác đó, những ý niệm bất hảo liên tục cố gắng tiến nhập vào đầu não tôi. Tôi biết rằng nếu tâm tôi không chính, những niệm đầu bất hảo này hẳn sẽ phóng đại lên và cuối cùng sẽ thao túng tôi.

Tôi nhận ra tình huống hiện tại có thể thay đổi và rằng tôi sẽ chỉ theo an bài của Sư phụ Lý (người sáng lập.)

Sau đó cảnh sát chuyển tôi sang trại tạm giam. Tôi được yêu cầu gặp người có trách nhiệm và nói với anh ta rằng lục soát nhà tôi là bất hợp pháp. Cảnh sát không có lệnh khám nhà và tôi có quyền đòi lại tài sản của mình.

Tôi chờ rất lâu trước khi bị đưa ra khỏi trại tam giam trên một chiếc xe ô tô của cảnh sát. Tôi rùng mình và nghĩ rằng tôi sẽ ổn. Sau đó tôi biết được rằng họ phải quay lại đồn cảnh sát để lấy hồ sơ bị thiếu. Tâm tôi se lại và hai chân run lên vì sợ. Tôi tăng cường chính niệm và tất cả nỗi sợ biến mất.

Trong xe ô tô, một nữ cảnh sát trẻ nói rằng đời tôi thế là sẽ bị hủy hoại nếu bị đưa vào trại tạm giam. Tôi hẳn sẽ không thể tìm được công việc tốt vì đã có tiền án. Tôi bình thản và không động tâm bởi những lời nói của cô ấy và bảo với cô ấy rằng hôm nay tôi sẽ được thả ra. Cô ý ra dấu tán thành. Tôi biết rằng đó chính là khảo nghiệm cho tôi.

Vào giữa đêm, tôi rời khỏi đồn cảnh sát. Tâm tôi tràn đầy biết ơn. Không có Sư phụ bảo hộ, tôi đã không thể tự mình làm được điều đó.

Nói với mọi người về Đại Pháp

Nói với mọi người về Đại Pháp trực diện là một việc khó với tôi. Tôi quyết định đột phá việc này vào đầu năm 2017.

Tôi đi ra ngoài với những đồng tu để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Một số người vui mừng khi biết chân tướng, trong khi những người khác thì khảo nghiệm tâm tính chúng tôi bằng những lời chửi mắng và ánh mắt bất bình.

Có một lần, hai cô bé trở nên sợ hãi và bỏ đi trước khi chúng tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất thất vọng và đau khổ khi trở về nhà. Khi vào nhà, tôi mở một gói bưu phẩm mới được gửi đến. Có một dải chữ vàng kim với dòng chữ “Đừng bao giờ bỏ cuộc” trên gói đồ. Tôi nhận ra rằng đó là điểm hóa khích lệ tôi.

Tôi thường xuyên bỏ mất cơ hội giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chán nản vì thất bại và cảm thấy tuyệt vọng. Tôi không thể kìm nén và nước mắt cứ tuôn trào trên đường về nhà. Về đến nhà tôi lại tiếp tục khóc. Tôi hiểu rằng giảng chân tướng để thức tỉnh mọi người là quan trọng, nhưng tôi không thể đột phá chấp trước này. Nó quá khó!

Tôi đi cùng những học viên khác để học hỏi từ họ. Dần dần, tôi có thể bình tĩnh nói chuyện với mọi người. Thậm chí tôi đã có thể giúp vài người thoái Đảng.

Một vài ngày sau, tôi muốn nói chuyện với một người đàn ông, nhưng ông ấy cứ liên tục phớt lờ tôi. Vậy mà, ông ấy đã đến gần tôi khi tôi nói chuyện với những người khác về môn tu luyện. Một ngày nọ, tôi tiếp cận ông ấy và ông ấy nói, “Cô có biết tôi là ai không? Tôi chịu trách nhiệm lùng bắt những người như cô.”

Ông ấy đưa thẻ căn cước cho tôi xem. Tôi có chút lo sợ, nhưng vẫn nói, “Cháu biết rằng bác chỉ đang cố bảo vệ cháu.” Ông ấy nói, “Cháu giống như con của bác vậy, cháu về nhà đi.”

Trên đường về nhà, tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn chấp trước vào sợ hãi khi tôi nhìn vào các camera giám sát được gắn khắp nơi trên phố.

Tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn chấp trước an dật và cần phải tinh tấn hơn trong việc tận dụng tốt nhất thời gian để làm một học viên kiên định với tâm thái thuần khiết nhằm thức tỉnh nhiều người hơn biết đến vẻ đẹp của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/7/370721.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/22/171603.html

Đăng ngày 05-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share