[MINH HUỆ 29-8-2009]
Giám đốc Cảnh sát bỏ nghề để tránh bức hại Pháp Luân Công và việc kinh doanh mới của ông rất phát đạt
Có một giám đốc sở cảnh sát tại bán đảo Giao Đông. Mẹ ông đã tập luyện Pháp Luân Công trong nhiều năm. Từ bà ta, ông đã chứng kiến không những sức mạnh mầu nhiệm của Pháp Luân Công về chửa bệnh và sức khỏe, mà ông đặc biệt cảm động bởi tâm tính cao thượng thiện từ, hòa bình và lo cho người khác của mẹ ông, mà bà phát triển sau khi tập luyện Pháp Luân Công.
Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Ông rất không vui về cuộc bức hại này. Ông biết rõ tự trong tâm ông rằng Pháp Luân Công là hoàn toàn chân chính, và đó là Đảng Cộng sản Trung Quốc bôi nhọ Pháp Luân Công. Trong khi lo lắng cho sự an nguy của mẹ ông, ông tiếp tục ủng hộ bà tập luyện như thường.
Nhưng cảnh sát thường bị dùng như những tay sai của ĐCSTQ để trực tiếp bức hại các học viên Pháp Luân Công. Mỗi khi cấp trên của ông gửi ông đi bắt các học viên, ông hoặc là cố tìm cách né tránh, hoặc là không làm. Khi ông không còn cách nào khác mà phải thi hành lệnh, ông cố hết sức để bí mật bảo vệ các học viên. Ông nói với nhân viên của ông, “Bất kể điều gì xảy ra, đừng có đánh người.” Dưới sự hướng dẫn của mẹ ông, ông hiểu ra rằng đánh hoặc bắt người là phạm tôi ác chống người thiện và Phật Pháp!
Giám đốc sở cảnh sát có thể là một vị thế lợi lộc nhiều. Ngoài việc được trả lương cao, một giám đốc cũng có thể nhận nhiều lợi lộc khác. Vì ông thật sự không muốn tham gia vào cuộc bức hại hơn nữa, ông nghĩ kỹ về nó, bỏ nghề giám đốc cảnh sát không ngần ngại, và bắt đầu một việc kinh doanh. Nhiều người không hiểu ông tại sao bỏ một nghề tốt như vậy.
Nhưng sự tốt lành đến cho những người mà đối đãi với các học viên tốt. Những năm qua, việc kinh doanh của ông đã phát triển mỗi ngày, như là cây phép. Bây giờ ông đã trở thành chủ một hãng lớn mà mọi người đều ham muốn.
Bệnh thần kinh sọ não được chữa lành một cách mầu nhiệm
Tôi là nông dân tám mươi tuổi tại thị xã Mục Gia Dục, Huyện Mật Vân, Bắc Kinh. Tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp ngày 17 tháng Hai 1999. Từ đó tôi đã học sách Đại Pháp mỗi ngày.
Tôi có một người cháu trai mà gần sáu mươi tuổi. Một ngày vào tháng Bảy 2008, ông ta thình lình bị một chứng nhức đầu không chịu nổi. Ông đi đến bệnh viện thường trực của đội lính, nơi đây nhân viên y tế cho ông ta thuốc chích vào máu. Bốn giờ đồng hồ sau, chứng nhức đầu tái lại. Sau nhiều lần chích thuốc như vậy, chứng nhức đầu tồn tại chỉ một giờ rưỡi trước khi trở lại. Ngày hôm sau, ông đi bệnh viện Trung y trong sự đau đớn nặng. Ông được khám ra bệnh bất trị thần kinh não. Sau này ông đi khám nơi các bệnh viện lớn. Tất cả đều nói ông bị bệnh thần kinh não mà không có thuốc trị.
Sau khi biết được sự thật, tôi đi viếng thăm ông tại nhà. Tôi nói, “Tôi đến để giúp ông dứt hết bệnh nhức đầu. Tin hay không, tôi chỉ nói với ông có hai câu. Ông ta nói, “Tôi tin tất cả điều gì ông nói.” “‘Pháp Luân Đại Pháp tốt, Chân Thiện Nhẫn tốt’. Hãy lập lại hai câu này. Đó có thể là thuốc hữu hiệu nhất.” Ông nói với tôi, “Kỳ thật giây phút mà ông bước vào, tôi cảm thấy bệnh tôi hình như đã đỡ nhiều. Không bao lâu tôi cảm thấy như là bộ đầu tôi bị nổ tung. Tôi sẽ đọc thầm điều mà ông nói..” Khoảng một tuần lễ sau, cháu tôi nói với tôi một cách sung sướng, “Niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” quả là hiệu nghiệm! Cháu đã khỏi bệnh rồi – không còn bệnh nhức đầu nữa. Đại Pháp thật mầu nhiệm như vậy!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/8/29/207362.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/15/110802.html
Đăng ngày 19-09-2009: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản