Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 17-11-2017] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Năm 2015, tôi cùng các đồng tu ngộ ra rằng cần phải đi cứu những người hữu duyên vẫn chưa biết chân tướng Đại Pháp ở vùng núi cao xa xôi. Kể từ đó, dẫu gian khổ trăm bề, chúng tôi vẫn luôn kiên trì một năm rưỡi qua đi khắp các thôn trang trên toàn huyện, giúp bách tính ở những nơi đó được nghe phúc âm Đại Pháp. Chúng tôi gặp các loại can nhiễu, uy hiếp, hăm dọa, bắt giữ. Thế nhưng, chúng tôi thường xuyên nghe được những lời cảm kích, khâm phục và khen ngợi của những chúng sinh đã minh bạch chân tướng.

Đến từng hộ gia đình giảng chân tướng

Chúng tôi gõ cửa từng nhà trong làng để giảng chân tướng, khuyên tam thoái. Ban đầu, vì chính niệm không mạnh mẽ, hễ mà có nhiều người là tôi không biết phải giảng như thế nào. Do đó, có nhiều người còn xua tôi đi. Họ thường không chỉ không đồng ý với tôi, mà còn nói với chúng tôi những lời bất hảo.

Một đồng tu nói với tôi: “Bạn cần phải thay đổi quan niệm, bạn bị bám cứng vào quan niệm rằng nếu một người từ chối, thì những người khác cũng sẽ như vậy. Bạn cần phải nghĩ là nhiều người, thì khả năng cứu người càng nhiều, một người đồng ý, thì những người khác cũng sẽ đồng ý.”

Đồng tu nói đúng. Tại sao tôi không nghĩ theo cách đó chứ? Đây mới là chính niệm. Tôi chính lại niệm đầu và từ đó trở đi không còn sợ giảng chân tướng cho đám đông nữa.

Một hôm, tôi đến một họ gia đình có bốn người đang chơi bài. Tôi nói: “Xin lỗi, tôi có thể xin mọi người vài phút được không? Tôi muốn nói với các bạn vài điều quan trọng.” Họ ngừng chơi và tôi nói với họ về lịch sử tà ác của Đảng Cộng sản [Trung Quốc] và việc tam thoái bảo bình an.

Tôi giải thích cho họ rằng họ cần phải thoái đảng để có được một tương lai tươi sáng, và khi Trời diệt Trung Cộng và người ác, họ sẽ không bị liên lụy. Tất cả đều đồng ý thoái. Sau đó, chúng tôi đưa cho họ một số loại tài liệu Đại Pháp, trong đó có cả lịch và bùa hộ mệnh.

Khi rời đi, chúng tôi nói: “Hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Họ đều rất vui mừng và cảm ơn chúng tôi.

Một ngày khác, chúng tôi đi đến một hộ gia đình có bảy người. Chúng tôi bảo họ rằng chúng tôi đến từ trong huyện và muốn nói cho họ vài điều, với mong muốn đem hạnh phúc và bình an đến cho họ. Sau đó, chúng tôi giải thích cho họ hiểu tại sao phải “tam thoái”. Tất cả họ đều đồng ý thoái và cảm ơn chúng tôi.

Không để sót dù chỉ một người hữu duyên

Một hôm, khi chúng tôi đến một ngôi làng, một đồng tu bảo chúng tôi rằng trước đó họ đã đến ngôi làng này rồi, nhưng rất ít người lắng nghe. Bởi vậy, trước tiên chúng tôi phát chính niệm, thanh lý hết thảy can nhiễu của tà ác ở không gian khác. Sau đó chúng tôi tiến vào thôn, đi đến một hộ gia đình, chúng tôi nói rõ lý do mà chúng tôi đến, họ đồng ý thoái đảng, và sau đó chúng tôi đi đến nhà khác.

Lúc này, có một người đi xe đạp đi tới. Chúng tôi chào anh ấy và nói về phong trào thoái đảng. Anh ấy tán đồng. Sau đó, chúng tôi đưa cho anh ấy một ít tài liệu Đại Pháp. Trước khi rời đi, có hai người nữa tới, và chúng tôi cũng giảng chân tướng cho họ. Cả hai người họ đều muốn tìm hiểu thêm và đã hỏi xin thêm một ít tài liệu.

Cứ liên tục như vậy và hàng chục người dừng lại. Chúng tôi giảng chân tướng cho từng người một, và tất cả họ đều thoái đảng, khi chúng tôi rời đi, chúng tôi nghe thấy một người hét lớn từ đằng xa: “Đảng Cộng sản không quan tâm gì đến người dân chúng ta – nó tàn đời rồi. Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Vì nhiều nông dân có thói quen ngủ trưa, nên khi thấy có ai đó ngủ trưa, là chúng tôi bỏ qua đi tiếp vì sợ làm phiền họ. Nhưng nghĩ tới việc khó khăn lắm chúng tôi mới tới được đó, rất khó để có lần hai, chúng tôi không muốn để sót mất một ai đó đang ngủ trưa. Đồng tu nói: “Chúng ta không thể bỏ qua họ được. Họ cũng cần được cứu độ. Nếu chúng ta thấy ai đó đang ngủ trưa, hãy gọi họ dạy và nói: ‘Xin lỗi vì đã làm phiền bạn, nhưng tôi muốn nói với bạn vài điều vô cùng quan trọng. Tôi không muốn bỏ sót bạn.’ Trước đây khi tôi làm như vậy, họ đều lắng nghe tôi nói và tam thoái.”

Nghe đồng tu nói vậy, tôi cảm thấy giữa bản thân và đồng tu chênh lệch quá lớn trong tu luyện, và do đó tôi đã thay đổi quan niệm, chân chính phát từ nội tâm muốn cứu người, và hầu hết những chúng sinh mà tôi gặp đều lắng nghe và thậm chí còn cảm ơn tôi. Lúc này, tôi càng thể hội rõ rằng chỉ có trong tâm thực sự từ bi, một tâm muốn tốt cho họ, thì trong tình huống nào cũng có thể cứu người.

Không gì có thể cản được chúng tôi cứu người

Cuối mùa đông năm ngoái, một trận bão tuyết đặc biệt lớn xảy ra, nhiệt độ xuống rất thấp, tuyết mãi không tan, đường vô cùng trơn trượt, nên chúng tôi không đi đến vùng nông thôn.

Có một lần, tôi nghe chị gái vô tình nói: “Không gì có thể ngăn cản chúng ta.” Tôi giật mình thức tỉnh. Đúng vậy, chúng ta đang cứu người, lẽ nào lại có thể không cứu chỉ bởi đường trơn sao? Tại sao chúng ta có thể tạm dừng việc cứu người lại được?

Bởi vậy tôi đã gọi điện cho các đồng tu, ho cũng nhận ra như vậy, rằng đường nhiều tuyết trơn trượt như vậy là can nhiễu, là cựu thế lực bày ra để cản trở chúng tôi cứu người. Chúng tôi không nên thể để giả tướng này làm mê mờ, cần phải làm những gì cần làm. Ngày hôm đó, chúng tôi đã đi đến một ngôi làng và khuyên được hơn 100 người thoái đảng. Ngày hôm sau, mặt trời chiếu rọi ánh nắng tươi sáng, tuyết cũng bắt đầu tan chảy.

Một ngày khác, ngay khi chúng tôi vừa đến một ngôi làng nhỏ thì tuyết rơi. Chúng tôi không để ý, vẫn đến từng nhà từng nhà giảng chân tướng. Tuyết rơi ngày một dày hơn, nhưng chúng tôi vẫn đi đến các hộ gia đình trong làng đó.

Sau đó, một học viên nhắc rằng còn hai thôn nhỏ nữa gần đây mà chúng tôi vẫn chưa qua giảng chân tướng, bởi vậy, mặc dù tuyết rơi ngày một dày, chúng tôi vẫn giảng chân tướng cho từng nhà trong hai thôn đó. Khi xong việc chúng tôi phát hiện ra rằng giày của chúng tôi đều ướt sũng, nhưng không ai cảm thấy lạnh.

Vui mừng vì chúng sinh được đắc cứu

Một hôm chúng tôi đến một hộ gia đình, chủ nhà là một ông lão 60 tuổi. Khi tôi tặng ông một lịch bàn, ông cảm ơn chúng tôi và nói: “Các bạn là những người tốt, không giống như những người nói Pháp Luân Công với mọi người.”

Tôi nhận ra ông đã hiểu sai về Đại Pháp.

Một đồng tu nói: “Thưa ông, chẳng giấu gì ông, hai chúng tôi đều là người tu luyện Pháp Luân Công.” Ông ấy nghe vậy ngạc nhiên thốt lên “Thật sao? Xem ra các anh cũng là người tốt mà, sao lại tập cái đó?” Chúng tôi bảo ông rằng Pháp Luân Công là gì và Đảng Cộng sản đã tuyên truyền lừa dối phỉ báng Pháp Luân Công ra sao. Chúng tôi cũng nói với ông về Pháp lý Chân – Thiện – Nhẫn và sau đó hỏi: “Những người tuân theo Pháp lý này chẳng phải là người tốt sao?”

Ông ấy đồng ý: “Ồ, đúng vậy đấy. Các anh không nói thì đúng là tôi cũng không biết.”

Sau đó, chúng tôi nói với ông ấy về việc thoái đảng, ông ấy đồng ý thoái.

Khi chúng tôi cáo biệt chuẩn bị rời đi, ông nói: “Hãy ở lại dùng bữa tối, trời đang lạnh, tuyết lại nhiều. Vì chúng tôi mà các anh thật vất vả.” Chúng tôi đã từ chối, và cảm ơn ông ấy: “Chỉ cần những người thiện lương như các ông được đắc cứu, thì những cực khổ mà chúng tôi gặp phải cũng đáng giá.” Ông ấy liên tục nói lời cảm ơn chúng tôi.

Thấy ông ấy trong tâm minh bạch chân tướng như vậy chúng tôi vô cùng vui mừng đến mức quên mất mình đang đứng trong tuyết dày lạnh giá.

Gặp khó khăn không nản chí

Một hôm, chúng tôi đến một thôn làng, người đầu tiên trong ngôi nhà mà chúng tôi đến đã từ chối thoái đảng. Bà ấy nói rằng một người họ hàng của bà cũng học Pháp Luân Công và đã nhiều lần bảo bà thoái đảng. Bà nói: “Hai người mau đi đi. Không ai trong làng này nghe hai người nói đâu. Thậm chí còn có người báo các vị với cảnh sát đấy. Vài ngày trước có vài người Pháp Luân Công bị bắt giữ. Tôi có ý tốt mới bảo các vị như thế, mau đi đi.”

Hai chúng tôi bất động tâm, liền tiếp tục đi đến các nhà khác, và kết quả là hơn 90% số người dân trong thôn thoái đảng. Trên đường trở về, chúng tôi vui mừng vì hôm nay đã không bị động tâm, nếu để bà ấy dọa cho sợ, thì đã không thể cứu được nhiều người như vậy.

Một ngày khác, chúng tôi gặp một người đàn ông, ông ấy quát chúng tôi: “Mấy người có biết tôi làm gì không? Dám nói với tôi những lời này sao?“ Chúng tôi nói: “Bất kể ông làm gì, thì chúng tôi cũng là tới để cứu mạng ông. Ai ai cũng biết rằng Đảng Cộng sản sắp sụp rồi, đều tam thoái để tự cứu lấy thân. Chúng tôi đang làm việc tốt.” Nghe vậy ông ấy không còn hung tợn nữa, và nói: “Được rối, nhưng hãy tránh người hàng xóm của tôi ra. Ông ấy không dễ gần như tôi đâu. Nếu các vị đến nhà ông ấy, các vị sẽ khó có thể quay ra. Ông ấy là một quan chức đương nhiệm đấy!”

Chúng tôi vẫn cố gắng khuyên ông ấy thoái đảng, nhưng ông ấy vẫn không nghe, nên chúng tôi rời đi.

Tuy nhiên, chúng tôi không động tâm bởi những lời ông ấy nói, và chúng tôi đến nhà hàng xóm của ông ấy. Chúng tôi nói Pháp Luân Công rốt ráo là gì, và về phong trào thoái đảng. Ông ấy nói rằng ông ấy là đảng viên, và chăm chú lắng nghe chúng tôi nói, sau đó đồng ý thoái đảng.

Sau khi ông ấy thoái đảng, chúng tôi tặng ông một tờ lịch và tài liệu chân tướng. Ông ấy đã nhận hết số tài liệu đó.

Một ngày khác, chúng tôi gặp một người đàn ông hung hãn nguyền rủa chúng tôi. Chúng tôi phát chính niệm và xin Sư phụ giúp đỡ. Chúng tôi bảo ông ấy: “Ông chửi rủa chúng tôi như vậy sẽ không tốt cho ông. Trời lạnh thế này chúng tôi vẫn mang lịch đến tặng ông, ông nói xem thế chẳng phải chúng tôi là người tốt sao?”

Ông ấy ngắt lời và hét lên: “Tôi là đảng viên. Đừng hòng tẩy não tôi.” Tôi nói: “Tôi tôn trọng sự lựa chọn của ông. Tôi chỉ muốn nói với ông rằng Trời sẽ diệt Trung Cộng.”

Chúng tôi nói với ông ấy về tội ác mổ cướp tạng do chính quyền cộng sản bảo hộ ở Trung Quốc. Ông ấy đồng ý rằng cựu tổng bí thư đảng Giang Trạch Dân là tà ác nhưng một mực cho rằng đảng và các lãnh đạo khác đều tốt. Sau đó, chúng tôi thảo luận về lịch sử đẫm máu của ĐCSTQ.

Tôi nói: “Đảng đã giết quá nhiều người. Trời sẽ không trừng phạt nó sao? Ông là đảng viên, ông sẽ tránh khỏi liên lụy sao? Ông là người tốt, vậy sao ông còn dính líu tới đảng tà ác ấy làm gì? Chỉ có thoái xuất khỏi nó mới có thể bảo vệ bản thân ông khỏi bị tai ương trong tương lai.”

Đồng tu kia rưng lệ nói: “Chỉ có người tốt mới có tương lai tươi sáng. Tại sao ông lại phải can hệ tới đảng?”

Người đàn ông này cảm động liền đồng ý thoái đảng. Khi chúng tôi rời đi, ông liên tục nói: “Cảm ơn! Cảm ơn!”

Chúng tôi rất vui mừng vì ông ấy đã thay đổi thái độ nhờ sức mạnh của từ bi.

Sư phụ giảng trong “Pháp Chính Càn Khôn” (Hồng Ngâm II):

”Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân

Sau khi biết chân tướng, cảnh sát để chúng tôi đi

Ngày 26 tháng 12 năm đó, ngay trước khi chúng tôi xong việc, một chiếc xe cảnh sát đỗ trước mặt chúng tôi. Một cảnh sát nói: “Có người đã tố cáo các vị. Hãy đi cùng tôi.”

Tôi cố gắng giảng chân tướng cho cảnh sát ở trong xe đó. Ban đầu họ không cho chúng tôi nói. Một đồng tu nói: “Chúng tôi là người tốt, không làm chuyện xấu. Gần sang năm mới rồi, nếu các anh thả chúng tôi ra cũng xem là tích được chút công đức.”

Sau đó, chúng tôi bắt đầu nói về những dối trá mà đảng đã tuyên truyền nhằm hãm hại Pháp Luân Công. Chúng tôi cũng nói với họ rằng nhiều người tham gia tích cực vào cuộc bức hại Pháp Luân Công, trong đó có cả những quan chức thuộc hàng ngũ cao trong đảng, cũng đang bị quả báo và bị bắt giữ.

Chúng tôi liên tục giảng, và họ im lặng lắng nghe.

Họ chạy xe đến một nơi vắng vẻ và để chúng tôi đi. Chúng tôi cảm ơn họ và nói: “Các anh sẽ được phúc báo.”

Ngày hôm sau, chúng tôi lại tiếp tục đi giảng chân tướng.

Từ mùa đông giá rét cho đến mùa hè nóng nực, và từ mùa hè nóng nực cho đến mùa đông giá rét, chúng tôi đã đến rất nhiều hộ gia đình. Ban đầu, nhiều người sợ hãi, nhưng giờ đây khi họ nghe thấy Pháp Luân Công liền nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Quá trình giảng chân tướng, cũng chính là quá trình chúng tôi tu luyện bản thân và đề cao tâm tính. Chúng tôi cũng tu xuất chính niệm, tu xuất từ bi và ngày càng thành thục trong tu luyện.

Kỳ thực, hết thảy mọi thứ đều là Sư phụ đang làm, trong quá trình này, điều chúng ta phải làm là không ngừng chiểu theo Pháp quy chính bản thân. Chỉ cần chúng ta tin vào Sư phụ, Sư phụ luôn ở bên chúng ta. Từng thời từng khắc không quên mình là đệ tử Đại Pháp, cầu Sư phụ gia trì, không có quan nào là không thể vượt qua.

Tại thời khắc tối hậu của chính Pháp, chúng con nhất định phải làm tốt hơn nữa, xin Sư phụ an tâm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/17/356182.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/18/166446.html

Đăng ngày 5-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share