Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-11-2017] Tôi hiện tại đã gần 80 tuổi. Tôi muốn chia sẻ thể ngộ về việc kiên quyết phủ nhận bức hại từ khi tôi bị đưa đến trung tâm tẩy não vào tháng 4 năm 2014 chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công.

Giữ cho tâm trí thanh tỉnh

Ở trung tâm tẩy não rất tà ác và tâm trí tôi không thanh tỉnh. Tôi đã cố gắng nhẩm những bài giảng Pháp Luân Đại Pháp mà tôi ghi nhớ, nhưng không thể nhớ được gì. Sau đó, tôi nhớ đến nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi nghĩ: “Ổn rồi, ít nhất mình có thể niệm ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo”’. Vì vậy, tôi ngồi đả tọa và bắt đầu niệm những từ này.

Nói dễ làm khó, vì tất cả các chủng các loại tư tưởng can nhiễu xen lấn tâm trí tôi, và tôi rất dễ bị phân tâm. Sau đó, tôi nhớ lại những lời Sư phụ Lý giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Phật nào, Đạo nào, Thần nào, ma nào, đều chớ có mong động được cái tâm của tôi.” Do đó tôi quyết định tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và không theo gì khác.

Dần dần, cơ thể tôi trở nên ấm áp và dễ chịu, như thể chỉ có mình tôi trong thế giới này. Tôi không còn cảm thấy khó chịu với nơi tôi đang ở, bởi vì tôi vẫn còn có bên mình các nguyên lý mà tôi trân quý.

Khi tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh, tôi quyết định nhẩm Pháp. Trong Tinh Tấn Yếu Chỉ II, Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.”

Vì vậy tôi bắt đầu nhẩm lại bất kỳ câu nào trong các bài giảng mà tôi có thể nhớ được từ Hồng Ngâm, Tinh Tấn Yếu Chỉ cho đến Chuyển Pháp Luân. Tôi đã dành phần lớn thời gian để nhẩm Pháp vào quãng thời gian đó.

Hướng nội

Sau khi nhớ lại Pháp lý, tôi bắt đầu suy nghĩ về các chấp trước và sơ hở mà tôi có đã dẫn đến việc tôi bị bắt giam.

Thứ nhất là tu luyện thiếu vững vàng. Bằng cách nào đó tôi đã áp dụng quan niệm con người về trách nhiệm, nhiệt huyết, lòng trung thành, v.v. trong tu luyện. Tôi nghĩ: “Pháp Luân Đại Pháp vô cùng chân chính và Sư phụ từ bi hồng đại. Làm sao tôi có thể không trung thành được?” Vì thế, tôi đã dành phần lớn thời gian cho các hạng mục liên quan đến Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi ít dành thời gian suy nghĩ làm sao để hành xử theo Pháp lý để đề cao tâm tính.

Thư hai là bản ngã. Bất cứ khi nào được ai đó, kể cả các học viên, khen ngợi, tôi đều vui mừng. Tâm hoan hỷ cũng khiến bản ngã của tôi bị thổi phồng lên. Tôi có khuynh hướng tự quyết định và không thể chấp nhận bị chỉ trích.

Thứ ba là chấp trước vào tình và an nhàn thoải mái. Năm 2013, một học viên tầm 50 tuổi liên lạc với tôi và tôi đã giúp cô ấy tìm việc làm và nơi ở. Sau đó, vợ tôi có triệu chứng bệnh. Nữ học viên này sau giờ làm thường tới chỗ tôi, phát chính niệm rồi mới về chỗ ở của cô ấy. Cả tôi và vợ tôi đều nghĩ rằng làm vậy thì quá phiền cho cô ấy nên chúng tôi đã mời cô ấy ở tại nhà mình.

Nữ học viên này là người thuần hậu và có nhận thức Pháp tốt. Cô ấy nấu ăn rất ngon và luôn giúp dọn dẹp nhà sạch sẽ ngăn nắp từ trong ra ngoài. Do có học thức cao, cô ấy cũng rất giỏi trong việc sản xuất các tài liệu Đại Pháp. Cả tôi và vợ tôi đều muốn có cô ấy bên cạnh và chúng tôi nhận thấy rằng chúng tôi không thể sống thiếu cô. Vì chúng tôi không có con gái, chúng tôi đã coi cô như con gái của mình. Một thời gian sau, cô bỏ việc và chuyển tới làm việc toàn thời gian cho chúng tôi, chăm sóc nhà cửa và nấu ăn.

Đây chính là khởi điểm của những rắc rối. Theo thời gian, chấp trước vào tình và sắc dục bắt đầu gia tăng. Cả tôi và vợ tôi đều nhận thấy điều này, vì vậy chúng tôi đã tăng cường học Pháp và đọc các bài viết trên trang Minh Huệ để giúp tôi tịnh hóa tư tưởng của mình. Trên bề mặt, cuộc sống của chúng tôi, tu luyện và làm ba việc vẫn tiếp diễn như thường. Nhưng do nữ học viên kia vẫn sống cùng chúng tôi, quỷ sắc dục đã tồn tại trong tâm trí tôi. Cuối cùng, vì chuyện này mà tôi bị bắt.

Phát chính niệm

Sau khi phát hiện ra những sơ hở này, tôi quyết định phát chính niệm thanh trừ chúng. Kể từ đó, ngoài việc nhẩm Pháp, tôi còn phát chính niệm nữa.

Trong Hồng Ngâm, Sư phụ giảng:

Tu khứ danh lợi tình,
Viên mãn thượng thương khung,
Từ bi khán thế giới,
Phương tùng mê trung tỉnh.

Tạm dịch:

Tu dứt danh lợi tình,
Viên mãn lên trời xanh,
Từ bi quán thế giới,
Từ trong mê vẫn tỉnh.

(Viên Mãn Công Thành – Hồng Ngâm)

Một hôm, sau khi đọc bài thơ trên, tôi đột nhiên nhận thấy trường không gian của mình thật mỹ diệu. Tôi cũng xuất tâm từ bi và thương các nhân viên trong trung tâm tẩy não, vì làm việc đó mà họ đã hại chính bản thân mình. Tôi đối xử từ bi với mọi người, kể cả lính canh, tù nhân và nhân viên vệ sinh. Họ cũng thích trò chuyện với tôi. Đôi khi, bị ruồi nhặng làm cho khó chịu thì tôi dùng vỉ đập chết chúng. Tôi thấy mình thật tệ nên nói với chúng: Căn phòng này đã đủ chật chội rồi. Các ngươi có thể bay loanh quanh nhưng đừng quấy rầy ta. Thật thú vị, kể từ đó, tôi không bị con ruồi nào làm phiền nữa.

Tiếp cận kiểm sát viên phụ trách vụ án của tôi

Hai tháng sau, tôi có triệu chứng bệnh tật và được tạm tha để điều trị y tế. Sau hai tháng nhẩm Pháp và phát chính niệm, tâm trí tôi đã thanh tỉnh trở lại. Tôi biết rằng lòng từ bi của Sư phụ đã giải thể những tư tưởng tiêu cực, bản ngã, và chấp trước sắc dục của tôi.

Vụ án của tôi được chuyển đến viện kiểm sát thành phố, tôi và vợ tôi quyết định cùng tới đó để cho họ biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Công tố viên là một phụ nữ trẻ, sau khi chúng tôi chào nhau, tôi nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi sức khỏe thể chất tốt và cải thiện nhân cách đạo đức của tôi. Tôi nói: “Chúng tôi ở đây hôm nay là để giúp chị hiểu Pháp Luân Đại Pháp là gì và trả lời bất kỳ câu hỏi nào của chị.”

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện và cô nói với tôi rằng cô đã xử lý nhiều trường hợp bao gồm côn đồ, trộm cắp, lừa đảo, mại dâm và hối lộ. Tôi cảm ơn cô ấy vì đã giúp duy trì trật tự xã hội và hỏi cô: “Cô đã từng giải quyết vụ việc nào liên quan đến học viên Pháp Luân Công chưa?”

Cô lắc đầu nói đây là lần đầu tiên. Rồi tôi hỏi tại sao cô lại muốn truy tố tôi khi tôi không làm gì có hại cho xã hội. Cô trả lời: “Theo Điều 300 của Bộ luật Hình sự, bác sẽ bị buộc tội vì gửi những tin nhắn đó cho mọi người.”

Do đó, tôi giải thích cho cô việc cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Giang Trạch Dân đã lạm dụng hệ thống pháp luật để đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Nhiều học viên và bản thân tôi đã được thọ ích từ Pháp Luân Đại Pháp. Tin nhắn mà tôi gửi “Pháp Luân Đại Pháp hảo” là chân thật và không làm tổn hại đến xã hội về bất cứ phương diện nào. Thêm vào đó, việc giúp những người vô tội mang lại phước lành – đó là điều được trân trọng trong văn hóa truyền thống Trung Hoa. Do vậy, việc đó không có gì là sai cả.” Cô ấy lặng lẽ lắng nghe mà không nói một lời nào.

Tôi nói với cô rằng ai tiếp tay cho Đảng Cộng sản bức hại các học viên vô tội sẽ không được bình an. “Ngoài ra, Điều 300 của Bộ Luật hình sự rất mập mờ và không quy định cụ thể. Nếu chúng ta gặp nhau ở tòa án, tôi sẽ hỏi chị chính xác là tôi đã vi phạm Điều luật này như thế nào và gây tổn hại gì cho xã hội. Hơn nữa, hệ thống mới đòi hỏi các quan chức chính phủ phải chịu trách nhiệm về các vụ án đã giải quyết trong cuộc đời họ. Nhiều người tham gia vào cuộc bức hại đã phải gánh chịu hậu quả. Chị có thực sự muốn giống như họ không?” Tôi hỏi. Cô ấy lặng im suy nghĩ về những lời tôi nói.

Qua những vụ án gần đây được báo cáo trên trang web Minh Huệ, tôi đã nói với cô ấy về cách các viên chức có thể giúp các học viên trong thẩm quyền của họ. Thấy hy vọng và sự giải tỏa trong mắt cô, tôi liền nói với cô về việc các học viên đã bị hại như thế nào bởi chiến dịch tuyên truyền gây thù hận, bị tra tấn dã man và lạm dụng kinh hoàng ra sao. “Cô có biết các lính cai tù đã lột bỏ quần áo của các nữ học viên và sốc điện khắp thân họ không? Còn nữa, các viên chức tại Trại lao động Mã Tam Gia đã nhốt các học viên nữ vào cùng buồng với các nam tù nhân hình sự. Cô có thể tưởng tượng đối với những học viên nữ đó khủng khiếp như thế nào không?” Tôi đã rơi nước mắt khi nói về những điều này.

Cô ấy đưa khăn giấy cho tôi và im lặng hồi lâu. Khi tôi rời đi, cô giúp tôi đứng dậy và nói: “Bác hãy bảo trọng. Giờ thì cháu đã hiểu.”

Ngay sau đó, vụ việc của tôi đã được chuyển cho một người khác.

Từ chối bản án

Khi hướng nội để tìm hiểu tại sao vấn đề chưa được giải quyết dứt điểm, tôi nhận ra rằng tôi cần phải phản đối cuộc bức hại này từ căn bản. Ngoài ra, đây cũng là cơ hội để tôi đề cao bản thân và cứu độ chúng sinh. Vì vậy, tôi cùng vợ đã tới phòng cảnh sát, cục tư pháp, tòa án và Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Chúng tôi cũng đã viết rất nhiều thư và gửi tài liệu cho các cơ quan này.

Có bốn phiên tòa trong vụ án của tôi. Phòng 610 đã phái rất nhiều cảnh sát và chặn đường quanh tòa án trong các phiên xử. Thay vì bị hăm dọa, tôi coi những phiên xử này là cơ hội để cho mọi người biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giải thích với các thẩm phán và các sỹ quan khác rằng tôi không vi phạm bất kỳ luật nào và Điều 300 của Bộ Luật hình sự không áp dụng được cho trường hợp của tôi. Tôi nói: “Chính Giang Trạch Dân và những người theo ông ta mới phạm pháp và là kẻ bức hại người vô tội.”

Trong bản án đầu tiên, tôi bị kết án năm năm tù giam. Khi một cán bộ tòa án yêu cầu tôi ký, tôi đã viết “Bản án này không hợp lệ” và ký vào văn bản. Trong tâm trí tôi, tôi biết rằng con đường của mình đã được Sư phụ an bài chứ không phải là ai khác.

Tôi tiếp tục liên lạc với các cơ quan chính phủ để cho họ biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và cuộc bức hại này là sai trái. Sáu tháng sau, tôi nhận đươc bản án thứ hai, vẫn giữ nguyên bản án ban đầu. Tôi gọi điện cho vị thẩm phám chủ tọa nói rằng bản án đó là vô căn cứ và tôi không đồng ý.

Sau khi ở lại chỗ của một học viên khác mấy ngày, tôi lại ra ngoài nói với mọi người về những lợi ích mà Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến cho tôi và xã hội. Từ đó đến nay, tôi vẫn duy trì việc này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/13/356191.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/14/166393.html

Đăng ngày: 5-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share