Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-11-2017] Năm nay tôi 66 tuổi. Tôi trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Dù chưa từng đi học và không biết đọc nhưng chỉ sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không lâu, tôi đã có thể đọc được các sách Đại Pháp.

Một cuộc đời cay đắng

Trong chín anh chị em, tôi là chị cả. Từ khi lên sáu, tôi đã phải nấu ăn cho cả gia đình. Ngoài việc chăm sóc các em và cha mẹ, tôi còn rất nhiều việc nhà và việc đồng áng khác nên không đi học được.

Ngay từ khi còn rất nhỏ, tôi đã không nghĩ mình thuộc về gia đình mà tôi được sinh ra. Tôi biết nhà của tôi ở trên thiên thượng và thường tưởng tượng được trở lại ngôi nhà ấy.

Thiên mục của tôi khai mở và hàng đêm tôi nhìn thấy hai chiến binh trong trang phục áo giáp với khuôn mặt hung dữ cùng vũ khí trong tay đứng trước cửa nhà tôi. Tôi không dám nhìn họ hay kể cho bất kỳ ai khác về họ. Giờ đây, tôi mới hiểu họ là hộ pháp.

Lên 14 tuổi, tôi rời nhà đi làm cho một trang trại. Tôi rất thạo việc và làm chẳng kém gì hội con trai. Tiền kiếm được thì tôi đưa mẹ. Đến tuổi 20, tôi kết hôn với một thợ mộc. Sau khi chúng tôi sinh được ba con gái thì chồng tôi muốn ly dị vì anh là con duy nhất trong nhà và muốn có con trai để nối dõi tông đường. Anh ta đã đánh tôi khi tôi không đồng ý ly hôn. Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng có một cậu con trai.

Mấy năm sau, sức khỏe của tôi xấu đi. Tôi đã suy sụp vì bị bệnh viêm khớp, bệnh tim, mất ngủ và nhiều thứ bệnh khác nữa. Tôi luôn nghĩ đến cái chết và trong tâm đầy nỗi oán giận gia đình.

Sức khỏe cải thiện sau khi tu luyện Đại Pháp

Bệnh tật khiến tôi thấy cuộc sống thật vô vọng. Tôi đến một ngôi đền để cậy nhờ sự dẫn dắt của tâm linh. Tôi gặp một ni cô và được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Tôi mượn cô băng Đại Pháp và nghe đi nghe lại các bài giảng. Sau đó, tôi không còn tới bất kỳ ngôi đền nào nữa. Đó là năm 1995, khi tôi đã thực sự tìm thấy pháp môn tu luyện mà tôi từng tìm kiếm. Tôi cũng không còn suy nghĩ nào về cái chết nữa.

Một hôm, tôi thấy ảnh Sư phụ Lý tại nhà của một học viên. Tôi thấy vô vàn những ngôi sao lấp lánh trên thân Ngài. Đêm hôm đó, tôi mơ thấy Sư phụ tịnh hóa cho tôi. Mấy hôm sau, khi đi bộ, chân tôi rời khỏi mặt đất, và khi ngủ, thân người tôi bay lên. Tôi luôn cảm thấy lạnh và bị sốt. Quanh miệng và mũi đầy những nốt. Năm ngày sau giấc mơ đó, tôi khỏi hết các bệnh đeo bám tôi bao lâu nay.

Mùa đông đến, tôi dọn dẹp tuyết tại các điểm luyện công trước khi mọi người đến nơi. Ngày nào tôi cũng dựng một tấm áp phích để hồng Pháp cho nhiều người hơn nữa. Tôi nghe đi nghe lại các bài giảng của Sư phụ trong băng, và nhận thức của tôi về Pháp thăng hoa từng ngày.

Tự đọc Chuyển Pháp Luân

Khi cuốn Chuyển Pháp Luân chính thức được xuất bản vào năm 1995, tôi đã mua được một cuốn. Song, tôi nhận ra rằng tôi không biết đọc nên bắt đầu oán hận cha mẹ đã không cho tôi đi học khi tôi còn nhỏ. Nhóm học Pháp được tổ chức tại nhà tôi, điều đó đã giúp tôi rất nhiều. Khi mọi người đọc Pháp, tôi lắng nghe họ và so từng từ với những ký tự trong sách.

Cách tôi nhận diện các từ tiếng Trung không giống như những người khác. Trước tiên, tôi hiểu nội dung của Pháp rồi mới liên hệ hàm nghĩa với hình dạng của chữ đó. Hầu như tôi không bao giờ phải hỏi bất cứ ai về hàm nghĩa hay cách phát âm của mỗi từ.

Sư phụ giảng:

“Có một số vị cá biệt thì ngủ, tôi giảng xong thì vị ấy cũng tỉnh giấc. Tại sao vậy? Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được; do đó cần cho họ vào trạng thái mê man bất tỉnh, để họ không hay biết. Nhưng bộ phận thính giác một số người không có vấn đề gì; họ ngủ rất say, nhưng một chữ cũng không bỏ sót, [họ] nghe được hết; người này sau đó tinh thần phấn khởi lên, không ngủ hai ngày cũng không thấy mệt mỏi.” (Bài giảng thứ hai – Chuyển Pháp Luân)

Sau khi ngộ được nội hàm Pháp của Sư tôn, tôi nhận thấy điều này đã xảy ra với tôi. Tôi nhìn từng chữ và ghi nhớ hình dạng chữ. Chữ “tu” trông giống như một thiên nữ đang vẫy ống tay áo rộng, bỏ đi những thứ xấu. Chữ này có màu sắc tươi sáng. Còn những chỗ trống trong sách phủ kín Pháp Luân hoặc ngôi sao.

Để tập trung học từng chữ trong sách, tôi đã không tới điểm luyện công trong sáu tháng. Sau đó, tôi có thể đọc từng chữ trong Chuyển Pháp Luân và có thể tự mình học Pháp. Đôi khi tôi không phát âm chính xác từ nào đó, nhưng các học viên ở nhóm học Pháp đã sửa cho tôi.

Sư phụ giảng:

“Những sự tình ấy chúng tôi đều phải giải quyết, cái tốt lưu lại, cái xấu bỏ đi; đảm bảo từ nay trở đi chư vị có thể tu luyện; nhưng [chư vị] phải đến học Đại Pháp một cách chân chính.” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Tôi đọc nhầm một từ và một học viên đã sửa lại cho tôi với giọng không lịch sự cho lắm: “Chị đang đọc gì thế? Có chuyện gì thế?” Tôi thấy thật tệ khi đọc sai Pháp bởi vì có vô số Phật Đạo Thần đằng sau mỗi chữ. Tôi cảm ơn vị học viên đó đã sửa cho tôi và giúp tôi đề cao tâm tính.

Chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp

Chồng tôi là một người tiêu hoang và thường đòi tôi đưa tiền cho anh. Sau khi tôi bị viêm buồng trứng, tôi không còn thỏa mãn được nhu cầu tình dục của anh nên anh đã nộp đơn ly dị. Anh được trao quyền nuôi cả bốn đứa trẻ nhưng tôi không chịu nên tôi đã nuôi cả bốn đứa nhỏ.

10 năm sau khi ly dị, chồng cũ của tôi được chẩn đoán bị mắc bệnh ung thư. Tôi bỏ việc để chăm sóc anh trong bệnh viện, điều đó vốn không dễ dàng gì bởi vì anh to lớn hơn tôi rất nhiều. Chồng cũ tôi bắt đầu khóc và nói rằng anh rất tiếc vì những gì đã làm với tôi và bọn trẻ. Tôi giới thiệu cho anh Pháp Luân Đại Pháp và các bài công pháp. Tôi đã ở trong bệnh viện đó tám tháng cho tới khi anh qua đời. Tôi tiêu gần hết tiền tiết kiệm của mình để chi trả cho chi phí thuốc men của anh. Những gì tôi đã làm cho chồng con đã khiến các bác sỹ, ý tá, và các bệnh nhân cảm động, và họ tôn trọng tôi. Tôi đã giảng rõ sự thật về Đại Pháp cho họ, và một số đã trở thành học viên.

Buông bỏ tình

Sau khi chồng tôi qua đời, tôi nhớ tới một người thanh niên mà tôi từng gặp trước khi kết hôn. Anh ấy rất tốt với tôi và thường có mặt khi tôi cần đến anh. Anh đã đề nghị tôi đi Bắc Kinh cùng anh nhưng tôi từ chối vì nghĩ rằng cha mẹ tôi sẽ không đồng ý. Anh nói với tôi rằng anh sẽ không bao giờ lập gia đình nếu như tôi không lấy anh.

Tôi trở về nhà sau khi chồng qua đời. Tôi gặp một người bạn của anh và được biết anh vẫn độc thân. Bạn bè tôi động viên tôi đi Bắc Kinh tìm anh. Tôi tưởng tượng rằng nếu tôi đi và gặp anh, có lẽ tôi sẽ làm điều gì đó không chiểu theo Pháp nên không đi nữa.

Tuy nhiên, sau khi các con lớn lên và rời khỏi nhà, tôi thấy cô đơn, tôi không sao ngừng nghĩ về anh ta. Sau đó, Sư phụ nói với tôi trong một giấc mơ: “Con không thể thăng hoa nếu con còn bất kỳ một quan niệm người thường nào.“ Kể từ đó, tôi không còn nhớ đến anh ta nữa.

Trong khổ nạn luôn nhớ đến Pháp

Giờ tôi đã ngoài 60. Hầu hết mọi người ở độ tuổi này thường trông chờ được con cái chăm sóc. Ngược lại, tôi lại chăm lo cho mọi nhu cầu của con khi chúng đến thăm tôi. Khi tôi mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi, tôi nhớ đến những điều Sư phụ giảng:

“Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín – Chuyển Pháp Luân)

Khi con gái cả của tôi vào đại học, tôi bảo cháu rằng mẹ cần lo học phí cho em con nên con hãy xin bố tiền đóng học phí. Con bé giận tôi vì nghĩ rằng tôi thiên vị em trai nên không chịu nói chuyện với tôi chín tháng trời. Cháu còn nói những điều để chọc tức tôi. Tôi không buồn hay bực bội vì nghĩ rằng có lẽ tôi đã nợ cháu trong tiền kiếp. Bên cạnh đó, khi con bé tức giận và cố làm tổn thương tôi, thực ra cháu đã giúp tôi tiêu nghiệp. Sư phụ giảng:

“…Bởi vì nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu; đảm bảo là như vậy.” (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Khi năm học đó kết thúc, cháu mua cho tôi một đôi giày bằng tiền học bổng của mình. Cháu xin lỗi tôi, và tôi giải thích rằng tôi không giận. Từ đó trở đi, cháu bắt đầu đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp và giảng chân tướng cho những người cháu biết.

Mấy năm sau, con trai út của tôi đã vay một khoản để mua nhà mới khi cháu lập gia đình. Sau đó, cháu bị mất việc. Tôi nói với cháu rằng tôi có thể bán nhà của tôi để giúp cháu trả hết tiền thế chấp. Tôi thực sự không muốn làm điều đó, nhưng tôi biết rằng tôi phải buông bỏ chấp trước vào cái nhà này.

Các con gái tôi lại phàn nàn rằng tôi thiên vị em trai chúng. Tôi không giục con trai tìm kiếm công việc khác mà bảo cháu tranh thủ nâng cao kỹ năng khi có thời gian. Cháu đã vượt qua một số kỳ thi và nhận được ba chứng chỉ. Cháu nhanh chóng tìm được một công việc với mức lương cao gấp ba lần. Tôi không còn bất kỳ áp lực tài chính nào nữa.

Các con tôi thấy tôi thực sự từ bỏ mọi lợi ích nơi người thường vì chúng và biết rằng đó là do sự chỉ dạy của Đại Pháp. Từ đó, các con tôi ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp và giảng chân tướng cho những người chúng biết.

Giúp mọi người như giúp người nhà

Trong cuộc bức hại Pháp Luân Công, cảnh sát đã lục soát nhà tôi và giám sát tôi. Tôi đã bị bắt và bị giam, nhưng tôi không sợ hãi. Do vậy, tôi đã không gặp nhiều rắc rối trong cuộc bức hại này. Sư phụ giảng:

“…con người trên thế gian đều là thân nhân của tôi” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi đối xử tử tế với mọi người, như thể tôi là người nhà họ, và cho họ biết sự thật nên họ không nỡ xử tệ với tôi.

Tôi làm bất cứ điều gì có thể để giảng chân tướng, treo biểu ngữ, phát tờ rơi, và gọi điện thoại. Một học viên bị cầm tù, cho dù cha mẹ cô có van nài thế nào để cô từ bỏ tu luyện, cô vẫn luôn là một học viên kiên định.

Tôi nói với anh trai của học viên đó rằng các máy móc trong bệnh viện sử dụng nhiều loại năng lượng khác nhau để phát hiện và trị bệnh. Tuy nhiên, năng lượng của một học viên có thể giết chết mầm bệnh nên họ không bao giờ phải đi viện. Tôi cho anh biết đó chính là lý do vì sao em gái anh sẽ không bao giờ từ bỏ pháp môn này. Chuyên ngành của anh ta là điện tử và anh cũng tập Thái Cực Quyền. Anh ta lập tức hiểu ra, anh về nhà và thuyết phục cha mẹ không ngăn cản em gái tu luyện Đại Pháp nữa.

Hầu hết những người mà tôi trò chuyện về Đại Pháp đều thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vì tôi không biết viết nên họ viết tên của họ vào cuốn sổ mà tôi mang theo.

Một người bạn của tôi là người rất tốt bụng. Anh ấy có thể cho đi mọi thứ để giúp mọi người. Tuy nhiên, anh từ chối thoái xuất khỏi ĐCSTQ dù tôi có nói thế nào đi nữa. Anh ta tôn kính các lãnh đạo ĐCSTQ. Một hôm, khi anh ta nằm liệt giường và sắp chết, tôi phát chính niệm tại nhà anh và tâm niệm những lời giảng của Sư phụ trong đầu:

“Huơ bút diệt cuồng triều” (Chấn Nhiếp – Hồng Ngâm II)

Trước khi về, tôi nói với anh ấy rằng anh là một người tốt và tôi không thể để anh chịu chung số phận cùng ĐCSTQ.

“Mình phải nói với cậu sự thật”, tôi nói. “Mình sẽ không đến thăm cậu nhiều được nên mình hy vọng cậu hãy nghe mình – thoái Đảng đi. Nếu cậu đồng ý, chỉ cần gật đầu thôi.” Anh ta đã gật đầu! Một tháng sau anh ấy qua đời.

Một hôm, khi tôi đang đả tọa, một người đàn ông nổi nửa thân trên lên từ mặt đất. Anh ta mặc quân phục và không có khuôn mặt. Tôi biết anh ta đến tìm tôi là có lý do nên đã hỏi anh ấy có muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ hay không. Anh ta gật đầu. Tôi không biết tên anh ta. Tôi hỏi xem có ai biết quanh đây có liệt sỹ nào không.

Tôi tìm được em gái của anh ta, chị nói với tôi rằng anh đã về thăm nhà trong những ngày nghỉ và đi chơi với bạn bè của mình. Khi đang đạp xe về nhà, anh bị xe tải đâm và kéo đi một đoạn dài, anh bị mất đi khuôn mặt. Tôi không muốn làm chị ấy sợ nên nói với chị rằng tôi đã gặp anh trai chị trong một giấc mơ. Chị ấy đã đồng ý để tôi giúp anh thoái Đảng. Sau đó, tôi đề nghị vợ chồng chị thoái: “Ngay cả một người đã chết còn muốn thoái. Những người còn sống phải thoái để được an toàn chứ.”

Từ năm 2013, tôi đã gọi điện giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Mỗi ngày tôi giúp từ 30 đến 60 người thoái. Thể ngộ của tôi là tôi phải giữ một niệm chân thành trong tâm và chính niệm để giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ hiệu quả.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/11/356197.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/19/166450.html

Đăng ngày: 2-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share