Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-11-2017] Tôi bị tai nạn xe hơi vào năm 1992, khiến cho chân, cổ và cột sống của tôi bị tổn thương nghiêm trọng. Hàng ngày, tôi đều cảm thấy chóng mặt và không thể đi lại được. Tôi mất khả năng làm việc và không thể sống thiếu thuốc. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1996, và tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất ngay sau đó.
Trong suốt cuộc bức hại, giảng thanh chân tướng và thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là cách duy nhất để cứu độ chúng sinh và là trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
”Đồ [đệ] Đại Pháp là hy vọng duy nhất được cứu cho chúng sinh.“ (“Hy vọng duy nhất”, Hồng Ngâm III)
Tôi đã nghe lời Sư phụ và chủ động giảng thanh chân tướng cho mọi người. Trong vài năm qua, tôi đã thuyết phục hơn 70.000 người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cũng khuyên những người không phải là đảng viên thường xuyên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Tôi biết rằng Đại Pháp có thể cứu người. Nếu không có Pháp, bản thân tôi sẽ không thể có một cuộc sống ý nghĩa như ngày nay, chứ chưa nói đến việc có thể cứu người. Trong quá trình này, tôi nhận ra rằng nếu tôi từ bỏ được cái tình của người thường mà thay vào đó là lòng từ bi của một đệ tử Đại Pháp, tôi sẽ có sức mạnh để cứu người. Sau đây tôi muốn chia sẻ một vài kinh nghiệm tu luyện của mình với các bạn đồng tu.
Sự từ bi của một đệ tử Đại Pháp
Sư phụ giảng:
” Việc giảng rõ chân tướng của chúng ta là cứu vãn chúng sinh, đồng thời cũng có nhân tố nâng cao cá nhân và vứt bỏ chấp trước trong tu luyện bản thân chư vị, cũng có nhân tố các đệ tử Đại Pháp trong tu luyện có trách nhiệm với Pháp, đồng thời cũng có vấn đề làm phong phú đầy đủ thế giới v.v như thế nào cho viên mãn tối hậu của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế Washington, DC [2001])
Chúng ta phải tu luyện tốt nếu muốn cứu người. Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi có chấp trước vào tình mạnh mẽ đối với chồng và các con.
Tôi là một giáo viên, và chồng tôi là trưởng đồn cảnh sát. Tôi lớn lên cùng anh, và chúng tôi sống cùng anh trai và em gái của anh. Khi chúng tôi có hai con gái, cuộc sống của chúng tôi càng trở nên khó khăn.
Khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi không biết chấp trước của mình là gì. Sau đó, chồng tôi sớm ngoại tình. Tôi không phản ứng bằng cách làm cho mọi việc trở nên rắc rối hơn mà luôn tự nhủ rằng mình là người tu luyện, nhưng thực sự tôi rất buồn. Tôi đã khóc rất nhiều.
Vấn đề này xảy ra sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp, nhưng tôi vẫn nghĩ đến mối quan hệ bất chính của chồng mình. Tôi đã gọi về nhà rất nhiều lần.
Tôi bị bắt ở Bắc Kinh và bị đưa về nhà. Chồng tôi rất tức giận. Anh ấy bảo tôi nên chọn hoặc là Đại Pháp hoặc là anh ấy. Tôi nói tôi muốn cả hai. Anh ấy nói rằng tôi phải chọn một. Vì vậy, tôi đã chọn Đại Pháp.
Sau đó, chúng tôi ly hôn dưới áp lực của chính quyền.
Tôi bị đưa đến trại lao động cưỡng bức ba lần. Ban đầu, tôi không hiểu tại sao. Sau đó, tôi nhận ra rằng lý do tôi bị bức hại không phải là do tôi giảng chân tướng nơi công cộng mà là vì tôi có những sơ hở trong tu luyện, đặc biệt là chấp trước vào tình với chồng. Bởi vậy mà cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này.
Sư phụ giảng:
“Con người sống là vì tình, cũng chính là nói con người bị ngâm trong tình rất khó thoát khỏi, không thể rời bỏ tình thì tu luyện không nổi, đề cao không nổi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])
Tôi dường như không thể loại bỏ chấp trước vào tình thân quyến. Mặc dù chồng tôi lừa dối tôi, nhưng tôi vẫn không thể quên được anh ấy. Một ngày, khi tôi đang đi xe đạp, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: “Anh ấy bị tai nạn xe hơi.” Tôi để lại tất cả mọi thứ và chạy đến văn phòng của anh. Anh ấy đang trò chuyện với đồng nghiệp. Khi trông thấy tôi lao tới, anh ấy hét vào mặt tôi: “Cô đang làm gì ở đây vậy? Về nhà đi.”
Khi tôi bị giam giữ trong trại tạm giam, con gái tôi gọi cho tôi và khóc: “Bố kết hôn với người phụ nữ khác rồi. Không có ai chăm sóc con. Con cần mẹ. Con muốn mẹ về nhà.”
Sau khi con gái dập máy, trái tim tôi dường như tan nát.
Tôi đã bị tra tấn vào lúc đó. Tôi bị thương nặng với nhiều vết thương, và chảy máu. Tôi bị nhốt trong phòng biệt giam nhỏ, chỉ bằng khoảng ba bước chân, và tôi buộc phải đứng thẳng suốt ngày đêm.
Những đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần đã khiến tôi suy sụp. Tình cảnh của tôi lúc đó đúng như Sư phụ giảng:
“Bách khổ nhất tề giáng,
Khán kỳ như hà hoạt.”
Tạm dịch:
Trăm khổ cùng giáng xuống,
Xem sống nổi ra sao.
(“Khổ kỳ tâm chí”, Hồng Ngâm)
Trong khoảng thời gian khó khăn đó, tôi đã cố hết sức để loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực thường xuyên nổi lên trong đầu tôi mỗi ngày. Một lần nữa, tôi thầm hứa với Sư phụ: “Sư phụ, con sẽ không để nó tồn tại trong tâm trí mình và con sẽ không thể bị “chuyển hóa”. Con sẽ tu luyện thật tốt. Con biết Sư phụ luôn ở bên con, chăm lo cho các con của con, vì thế con không cần phải lo lắng cho chúng nữa. Chúng đang được Sư phụ từ bi bảo hộ. Con sẽ chỉ tuân theo an bài của Sư phụ. Con không muốn nghĩ đến chồng con và người phụ nữ đó nữa. Con không có kẻ thù. Con không ghét ai cả. Con không muốn hận thù.”
Khi tôi cố gắng loại bỏ cảm xúc người thường, thì Sư phụ đã giúp tôi thoát khỏi những điều dơ bẩn đó từng chút một. Cuộc sống của tôi đã được thanh lọc và tẩy tịnh.
Chồng cũ của tôi đến thăm tôi trong trại lao động cưỡng bức. Anh ấy nói rằng vợ mới của anh cũng đến đây nhưng vì xấu hổ nên không dám gặp tôi. Tôi nói với anh rằng: “Cô ấy luôn được chào đón. Em rất vui khi cô ấy đến thăm.”
Sau đó, tôi bình tĩnh nói chuyện với cô ấy với phong thái của một đệ tử Đại Pháp. Tôi gọi cô ấy là “em gái” và cảm ơn cô ấy vì đã chăm sóc các con tôi. Sau đó, tôi nói với cô ấy sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã nhìn thấy sự tốt đẹp của Đại Pháp và đã đưa cho các đồng nghiệp của mình những tài liệu Đại Pháp mà tôi tặng cô ấy. Sau đó, tôi đã thuyết phục chồng cũ của tôi và cô ấy thoái Đảng.
Chồng cũ của tôi sau đó đã bày tỏ sự hối hận về việc chúng tôi ly hôn. Anh ấy đã viết thư cho tôi hai lần, mong tôi tha thứ cho anh và nói rằng anh muốn chúng tôi quay trở lại với nhau. Tôi không muốn người vợ mới của anh hiểu nhầm về đệ tử Đại Pháp hoặc có những tư tưởng phụ diện với Đại Pháp, nên tôi đã từ chối và yêu cầu anh đối xử tốt với cô ấy.
Khi chúng ta thực sự coi mình là đệ tử Đại Pháp và đối xử với mọi người bằng lòng từ bi, họ sẽ cảm nhận được sức mạnh của lòng từ bi đó. Người vợ mới của anh thường nói với bạn bè rằng Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt. Cô ấy cũng đã giúp tôi lấy lại khoản tiền lương mà chính phủ đã lấy của tôi khi tôi bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức.
Tôi cũng đối xử tốt với gia đình chồng, và họ cũng coi tôi như một thành viên trong gia đình. Tôi thường xuyên ghé thăm người cha 92 tuổi của chồng cũ và biếu ông quà. Mỗi lần tôi đến thăm, ông đều nói với tôi rằng ông nhớ tôi, và tôi thường khuyên ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Con dâu của ông nói với tôi rằng ông không thể nhớ được nhiều người, kể cả cô ấy, nhưng ông lại nhớ tôi rất rõ.
Tu luyện là vô cùng nghiêm túc; đó là một quá trình dần dần vứt bỏ tâm chấp trước của con người. Chấp trước vào tình càng không dễ xả bỏ ngay lập tức. Đôi khi nó có thể xuất hiện trở lại. Khi nó trở lại, tôi đã có thể đẩy nó ra bằng chính niệm. Tôi cũng từng bị rớt nhiều lần khi không đủ chính niệm, nhưng tôi vẫn luôn đứng dậy đi tiếp trên con đường tu luyện của mình.
Con gái tôi là một cô gái tuyệt vời, nhưng chồng con bé thường đối xử tệ với cháu. Tôi thường buồn bực mỗi khi cậu ta hét vào mặt con gái mình. Khi tôi có thể bình tĩnh lại, sự giận dữ của cậu ta cũng dừng lại. Gần đây cậu ấy thậm chí còn nói rằng cậu ấy sẽ giúp tôi giảng thanh chân tướng nơi công cộng. Bây giờ nhìn lại, tôi nhận ra những vấn đề của con rể tôi đều xuất phát từ các tâm chấp trước của tôi.
Một lần khác, chuyện ngoại tình của chồng cũ lại nổi lên trong tâm trí tôi khi tôi đang luyện công. Tôi dừng tập và cảm thấy tức giận. Tôi chạy ra khỏi nhà và cố tìm anh ấy. Trên đường phố, tôi vô tình đánh rơi và làm vỡ đồ của một người đàn ông. Người đàn ông đó chặn tôi lại và yêu cầu tôi bồi thường. Sau đó, tôi chợt tỉnh ngộ. Rắc rối này là do tôi vẫn còn chấp trước vào tình với chồng cũ. Tôi bình tĩnh trở lại và đưa cho người đàn ông 700 nhân dân tệ (khoảng 2 triệu đồng).
Tôi nhận ra rằng trong tu luyện, chúng ta luôn phải nhớ rằng chúng ta là đệ tử Đại Pháp mọi nơi mọi lúc.
Sư phụ giảng:
Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ luôn chăm sóc và điểm hóa cho chúng ta. Sư phụ ban cho chúng ta một cuộc sống mới. Không một ngôn từ nào có thể biểu đạt được lòng cảm ân sâu sắc của tôi đối với Sư phụ. Tất cả những gì tôi có thể làm là nỗ lực hết mức để giảng thanh chân tướng cứu chúng sinh và tu luyện bản thân thật tốt.
Cố gắng hết mức để cứu người
Sau khi tôi thoái khỏi trại lao động cưỡng bức vào năm 2005, ngay lập tức tôi bắt đầu thuyết phục mọi người thoái Đảng. Nhóm người đầu tiên tôi nói chuyện là gia đình anh trai tôi. Họ đang sống trên núi. Phải mất nhiều giờ trên xe buýt để đến đó, và từ bến xe buýt đến nhà họ mất khoảng hơn 3 km. Tôi đi bộ nhưng sau đó bị lạc. Tôi đi qua những ngọn đồi và thung lũng và đi vào nhà một người dân để nhờ họ đưa đến nhà anh trai tôi. Gia đình anh trai tôi rất vui mừng và ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Tôi đã nói với họ về Pháp Luân Công và sự tàn bạo của cuộc đàn áp đối với môn tập. Sau đó, tất cả đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Con rể của anh trai tôi nói với tôi: “Thưa dì, cháu biết Pháp Luân Đại Pháp đang bảo hộ cháu.” Sau đó, cậu ấy kể với tôi rằng trên cánh đồng, một chiếc cày quay vòng vòng rồi đập vào ngực của cậu ấy. Quần áo của cậu bị rách, nhưng cậu thì không sao cả.
Vài tháng sau, tôi lại viếng thăm họ. Cháu gái của anh trai tôi đã nói với tôi rằng: “Cháu biết Pháp Luân Đại Pháp đang bảo hộ cháu. Một ngày cháu giúp cha thu hoạch. Cháu bị ngã xuống từ máy cày và máy cày dường sắp chèn qua người cháu nhưng thật may nó đã dừng lại. Bố cháu đã nhìn thấy và rất sợ hãi nhưng cuối cùng cháu không bị sao cả.” Những câu chuyện của họ đã cho tôi thấy sự từ bi vô lượng của Sư phụ, và sức mạnh của Đại Pháp là vô biên.
Sư phụ giảng:
Pháp thân của Sư phụ cũng vậy, các chính Thần cũng vậy, hay trường cự đại đo Đại Pháp tại thế gian tạo dựng ra cũng vậy, đều có thể khiến những người có duyên, khiến những người có thể được cứu độ theo các loại hoàn cảnh ấy mà đến trước mặt chư vị, cho họ một cơ hội để biết được chân tướng; nhưng chư vị phải làm, nếu chư vị không làm thì không được.”(Giảng Pháp tại Pháp hội Thủ đô Mỹ quốc [2006])
Tôi đã cố gắng hết sức để làm tốt ba việc. Trong vài năm qua, tôi đã đi đến nhiều ngôi làng xa xôi để phát tài liệu. Lúc đầu, tôi theo các đồng tu và học hỏi từ họ. Sau khi biết cách làm, tôi bắt đầu làm với bạn bè và gia đình của mình. Sư phụ đã nói với chúng ta rằng từ bi có sức mạnh vô hạn. Mỗi đệ tử Đại Pháp đều biết rằng từ bi đến từ tu luyện sau khi chúng ta loại bỏ chấp trước vào tình.
Khi tôi dần dần loại bỏ chấp trước vào tình, tôi đã nhận thấy sức mạnh của lòng từ bi, và giờ đây tôi có thể cứu được nhiều người hơn. Đa số mọi người tôi gặp đều sẵn lòng lắng nghe tôi giảng chân tướng. Tôi có thể thuyết phục được hàng chục người thoái Đảng mỗi ngày.
Vùng tôi ở bắt đầu triển khai một dự án đường sắt có quy mô lớn vào tháng 7 năm ngoái, và rất nhiều công nhân từ các vùng khác nhau đến đó làm việc. Đó là một cơ hội tuyệt vời để giảng thanh chân tướng. Tuy nhiên, đi bộ quanh khu vực thi công rất khó khăn.
Một lần, ba công nhân đang làm việc dưới một cái hố, và tôi không thể leo xuống đó. Tôi tự nhủ: “Họ đến từ các tỉnh khác. Nếu tôi không nói chuyện với họ, rất có thể họ không còn cơ hội được nghe chân tướng. Tôi phải cứu họ ngay hôm nay.” Vào lúc đó, có người đã đưa cho tôi một chiếc thang để xuống.
Ngày hôm đó, tôi đã thuyết phục được 30 người thoái Đảng. Tất cả họ đều cảm ơn tôi vì đã cho họ biết sự thật. Đó là một ngày nắng nóng. Sức nóng tỏa ra từ bề mặt bê tông và đất đá tại công trường xây dựng khiến tôi cảm thấy chóng mặt. Nhưng Sư phụ đã chịu đựng rất nhiều để cứu chúng ta. Vì vậy, những mệt mỏi tôi đang phải chịu đựng thực sự quá nhỏ bé.
Tôi không nhắm vào một nhóm cụ thể nào. Tôi nói chuyện với tất cả mọi người tôi gặp vì Sư phụ đã giảng:
“… tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi…” (Giảng Pháp trong Lễ hội Đèn lồng 2003 tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc)
Mọi sinh mệnh đều đáng quý. Khi tôi đối xử với họ như người nhà, thì họ cũng coi tôi là người thân của họ.
Tôi thường nói chuyện với các công nhân đang làm việc trước một trung tâm mua sắm. Dịp Tết Trung thu năm ngoái, một người công nhân đã chào tôi, và nói rằng: “Chào chị, Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi hỏi cậu ấy xem cậu đã có bánh trung thu chưa. Cậu ấy buồn bã nói rằng mình không có tiền.
Tôi đã đi mua một túi bánh trung thu và trái cây, rồi chia sẻ chúng với các anh công nhân. Sáu tháng sau, tôi quay trở lại đó. Một nhóm công nhân vây quanh tôi và nói: “Chị đi đâu mà lâu vậy, chúng tôi rất nhớ chị.”
Tôi thường cảm tạ Sư phụ vì Ngài đã dẫn những người hữu duyên đến gặp tôi. Tôi nói chuyện với mọi người bằng ngôn từ đơn giản. Theo lời dạy của Sư phụ, tôi không bắt đầu bằng cách thuyết phục họ thoái Đảng. Thay vào đó, tôi trò chuyện với họ về các vấn đề trong cuộc sống hàng ngày và chuyển chủ đề sang các vấn đề lãnh đạo đất nước của Đảng Cộng sản Trung Quốc, Pháp Luân Công thực sự là gì, và tại sao người ta phải thoái Đảng. Nó sẽ thuyết phục người nghe hơn. Rất ít người từ chối lắng nghe. Một lần, một nam thanh niên cố gắng báo tôi với cảnh sát. Tôi bình tĩnh nói: “Cậu hãy bỏ điện thoại xuống. Đó là một hành động xấu. Tôi nói cho cậu những điều này là vì lợi ích của cậu.” Sau đó, cậu ta liền đặt điện thoại xuống.
Vào thời điểm đó, tôi không muốn tiếp tục giảng thanh chân tướng nữa. Nhưng tôi đã nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ bất chính này và tự nhủ: “Đây là sự can nhiễu của cựu thế lực, và nó là do tâm ích kỷ của tôi. Tôi đã cố gắng bảo vệ bản thân mình. Tôi không nên bị can nhiễu. Tôi cần phải tuân theo an bài của Sư phụ và cứu thêm nhiều người.” Sau đó, những suy nghĩ phụ diện đó đã biến mất, và tôi tiếp tục nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công.
Tôi cũng nói chuyện với mọi người ở nhà ga xe lửa. Đôi khi cảnh sát tuần tra quanh đó, nhưng tôi không hề bị động tâm. Tôi tự nhủ: “Không liên quan gì đến tôi.” Tôi có thể thuyết phục được hàng chục người thoái Đảng trong một giờ đồng hồ tại nhà ga.
Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán cũng là thời điểm tốt để giảng rõ chân tướng. Tôi đã cho phép con tôi đi nghỉ cùng bố cháu và mẹ kế, còn tôi đi ra ngoài để nói chuyện với mọi người mỗi ngày. Trong bảy ngày, tôi đã thuyết phục được hàng trăm người thoái Đảng.
Gia đình chị họ của tôi cũng ủng hộ Đại Pháp. Con trai của chị ấy từng bị rơi xuống từ một tòa nhà cao tầng. Nhưng vào khoảnh khắc đó, cậu ấy đã hét lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và cậu không bị sao cả. Sau đó, chị họ tôi vui vẻ nói với tôi rằng: “Em gái à, Sư phụ của em thực sự đang bảo hộ gia đình chị.” Chị ấy cũng giúp tôi nói chuyện với mọi người trong làng của chị về Pháp Luân Công.
Bất kể thời tiết khắc nghiệt thế nào, tôi đều dành 360 ngày mỗi năm để nói chuyện với mọi người ở nơi công cộng. Bất cứ nơi nào tôi đi qua, dù trên xe buýt, trên đường phố, tại hội chợ, hay trong các nhà hàng tôi đều nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Ngay cả trong mùa đông lạnh giá, tôi vẫn có thể thuyết phục được 8 đến 10 người thoái Đảng mỗi ngày. Vào một ngày Tết Nguyên đán, tôi đã đi đến vùng sâu vùng xa và thuyết phục được 107 người thoái Đảng.
Tôi đặt mục tiêu cho bản thân mình để thuyết phục ít nhất 30 người thoái Đảng mỗi ngày. Trong vài năm gần đây, tôi tin rằng tôi đã thuyết phục được 70.000 đến 80.000 người thoái Đảng.
Đại Pháp ban cho tôi tất cả mọi thứ
Tôi biết một học viên bán đồ trang sức của mình để lấy tiền in Cửu Bình. Trong cuộc ly hôn của tôi, tôi đã mất tất cả mọi thứ trừ căn nhà. Chồng cũ của tôi mắc nợ, và con gái tôi cũng cần tiền. Cả hai đều yêu cầu tôi giúp đỡ. Tôi bán ngôi nhà với giá 50.000 nhân dân tệ (khoảng 140 triệu đồng). Tôi đưa 15.000 NDT cho chồng tôi và 15.000 NDT cho con gái tôi. Tôi giữ lại 20.000 NDT dùng cho việc in cửu bình.
Tôi dành hầu hết lương hưu của mình để làm tài liệu Đại Pháp. Với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi không cần phải lo lắng nhiều về cuộc sống của mình. Tôi sống một cuộc sống đơn giản, ăn uống đơn giản và không bao giờ mua đồ ăn hoặc quần áo đắt tiền cho bản thân. Ngay cả mì ăn liền cũng là một thứ xa xỉ đối với tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ đắn đo khi phó xuất tài chính để sản xuất tài liệu Đại Pháp.
Các đồng tu đề nghị tôi nên chú ý đến vẻ ngoài của mình, nên tôi đã đi làm tóc và mặc những bộ quần áo đẹp. Tôi thấy rằng, trong khi giảng thanh chân tướng, tôi không cần phải mặc những bộ quần áo thời thượng, miễn là trông tôi sạch sẽ và gọn gàng. Điều quan trọng là tôi nói chuyện với mọi người bằng sự chân thành và thực lòng mong muốn điều tốt đẹp đến với họ. Trên thực tế, tất cả mọi thứ đều do Sư phụ an bài. Sư phụ sẽ ban cho chúng ta sức mạnh của lòng từ bi và bảo hộ chúng ta. Ước muốn lớn nhất của tôi là không để Sư phụ phải thất vọng và không để chúng sinh phải thất vọng, họ đang đặt tất cả hy vọng vào chúng ta.
Tôi không còn nhà cửa và tiền tiết kiệm, nhưng con gái và con rể của tôi đối xử tốt với tôi. Chúng muốn tôi sống chung với chúng. Nhưng cuộc sống của tôi là dành cho việc cứu người, vì vậy tôi chỉ sống với một chiếc ba lô, quần áo đơn giản, bàn chải đánh răng và tài liệu Đại Pháp. Tôi ở bất cứ đâu để có thể nói chuyện với mọi người về Đại Pháp – trong các nhà nghỉ nhỏ, nhà ga xe lửa, cùng với đồng tu, người thân, v.v.
Trong trại lao động cưỡng bức, một đội trưởng cảnh sát đã từng hỏi tôi: “Bà có được gì từ tu luyện Pháp Luân Công?” Tôi mỉm cười: “Tất cả mọi thứ tôi cần.”
Tôi vô cùng vinh dự và là một sinh mệnh may mắn nhất khi tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp. Tôi có Sư phụ vĩ đại và cuốn Thiên thư quý giá nhất – Chuyển Pháp Luân. Tôi có những chúng sinh đang chờ tôi đến cứu. Sư phụ đã ban cho tôi vinh diệu vô biên và một tương lai tươi sáng không gì sánh được. Tôi không cần điều gì khác cả.
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/10/356200.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/11/166364.html
Đăng ngày 5-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.