Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-10-2017] Trong vòng hai năm, tôi gặp hai chấn thương lớn. Tháng 8 năm 2016, cả hai chân của tôi xuất hiện những vết loét thối rữa với rất nhiều mủ và bốc mùi hôi thối khó chịu. Dần dần, một lỗ lớn xuất hiện ở chân trái khiến tôi không thể đi lại được nữa. Tôi bắt đầu suy xét xem bản thân đã làm điều gì sai khiến cựu thế lực có cơ hội dùi vào sở hở của mình.
1. Hướng nội và khắc phục những thiếu sót
Tôi và một học viên khác cùng điều hành một cửa hàng kinh doanh cung cấp vật tư. Chúng tôi không bao giờ lừa dối khách hàng và công việc kinh doanh của chúng tôi rất phát triển. Điều này khiến chúng tôi phải tham gia nhiều sự kiện xã hội hơn. Kết quả là, tôi không có đủ thời gian để tĩnh tâm học Pháp và những chấp trước của tôi dần dần gia tăng. Tôi đã có một quyết định sai lầm khi cung cấp vật tư chất lượng thấp cho một khách hàng cho dù đã biết rõ anh ta sẽ lừa đảo khách hàng và bán những vật tư này với giá của vật tư chất lượng cao. Mặc dù bản thân tôi không bán vật tư giả mạo, không lừa đảo người khác nhưng tôi đã để việc gian dối đó xảy ra. Tôi đã không hành xử đúng như những gì Sư phụ giảng:
“… Loạn thế Đại Pháp giải
Tiệt trất thế hạ lưu.” (Phổ Chiếu, Hồng Ngâm II)
Dịch nghĩa:
“… Đại Pháp hóa giải thời loạn thế
Ngăn chặn việc thế gian xuống dốc.”
Sư phụ cũng giảng:
“Bộ phận tu luyện [tại] người thường chúng ta, bất kể chư vị có bao nhiêu tiền, làm quan [chức] to đến mấy, chư vị làm kinh doanh cá thể, mở công ty, làm doanh nghiệp gì đi nữa, thì cũng không hề gì; [hãy] giao dịch công bằng, giữ tâm cho chính. Các ngành nghề trong xã hội nhân loại đều nên tồn tại; ấy là do nhân tâm không chính, chứ không phải do làm nghề gì. Có câu thuyết trong quá khứ, kiểu như: “mười người buôn chín kẻ gian”; ấy là người thường nói thế; tôi nói rằng đây là vấn đề ‘nhân tâm’. Nếu nhân tâm được giữ cho chính, giao dịch công bằng, [thì] chư vị phó xuất nhiều đến đâu sẽ nên kiếm được tiền nhiều đến đó; ấy là vì ở nơi người thường chư vị phải phó xuất rồi mới được, ‘bất thất bất đắc’, [đây là] cái được nhờ lao động.” (Chuyển Pháp Luân)
Là đệ tử Đại Pháp, tôi cần phải hành xử ngay chính khi kinh doanh. Tôi đã thú nhận với người học viên làm cùng tôi về những gì mình làm và lập tức chấm dứt giao dịch với khách hàng đó.
Một hôm, có học viên đã nhắc nhở tôi về điều mà Sư phụ đã dạy chúng ta:
“Trước đây các đầu [mẩu] khăn tắm của nhà máy dệt kim thường bị cất đi mang về nhà, các công nhân đều lấy [như thế]. Sau khi học công rồi thì anh ta không những không lấy nữa, mà còn mang những thứ đã lấy về nhà trả lại [nhà máy].” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi chợt tỉnh ngộ rằng việc cắt đứt làm ăn với người khách hàng kinh doanh bất chính đó không đủ để chấm dứt việc liên quan đến một vụ lừa đảo. Tôi không nên giữ số tiền mà tôi đã kiếm được từ việc làm không đúng đó. Số tiền đó chiếm một phần lớn tài sản của tôi và chấp trước của tôi bắt đầu nổi lên. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể chỉ bỏ ra một phần số tiền đó được không. Cuối cùng, khi suy nghĩ dựa trên Pháp, tôi biết rằng tôi không nên ôm giữ những suy nghĩ như vậy và cũng không nên giữ bất kỳ khoản tiền nào từ việc đó. Tôi đã quyên góp tất cả số tiền đó cho một hạng mục Đại Pháp.
Tôi tin rằng đây chính là lý do chính khiến tôi phải chịu đựng khổ nạn lớn như vậy. Yêu cầu tiêu chuẩn đối với đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp là rất cao và con đường chúng ta đi rất hẹp.
2. Đấu tranh giữa các quan niệm người thường và chính niệm
Khi chân tôi bắt đầu xuất hiện các vết loét, tôi cũng thường băn khoăn lúc nào sẽ khỏi và tại sao lại đau đớn tột cùng đến như vậy. Tôi rất tiêu cực và chán nản. Tôi đứng trên bờ vực bị suy sụp cả về thể chất và tinh thần. Tôi tìm kiếm các biện pháp giảm đau theo cách của người thường. Những học viên xung quanh tôi cũng nỗ lực giúp tôi bằng các phương pháp thông thường. Một người đã mua cho tôi một lọ thuốc khử trùng. Người khác thì đề nghị tôi đến bệnh viện. Tôi bị vây quanh bởi những quan niệm, cảm xúc của người thường và những suy nghĩ thụ động về việc phải chịu đựng khổ nạn.
Một học viên đã đưa một bác sỹ đến nhà tôi. Vị bác sỹ này đã lấy những chỗ thịt bị thối từ chân của tôi ra mà không tiêm bất kỳ một loại thuốc gây tê nào. Tôi đau dữ dội và la hét ầm lên. Bác sỹ đề nghị tôi đến bệnh viện để tiến hành thêm các xét nghiệm và nói rằng có thể tôi cần phải cưa chân, nhưng tôi đã từ chối.
Chân trái của tôi ngày càng sưng to hơn và chỗ thịt thối ngày càng trầm trọng hơn. Rất nhiều mủ tích tụ trong mô. Một học viên làm nghề y tá cứ hai ngày một lần lại đến giúp tôi hút mủ ra. Quá trình này cực kỳ đau đớn nhưng chỉ khiến mủ càng nhiều hơn. Cuối cùng, vợ tôi đã phải làm việc đó thường xuyên. Không biện pháp nào có thể làm dịu sự đau đớn của tôi, mọi thứ đều chỉ khiến nó tồi tệ hơn.
Cho dù đau đớn đến mức nào, tôi vẫn kiên trì học Pháp thật nhiều, phát chính niệm và luyện công mỗi ngày. Dần dần, nhận thức của tôi đã cải biến: “Mình là đệ tử Đại Pháp và nên hành xử chiểu theo Pháp lý chứ không phải theo quan niệm của người thường.”
Sư phụ đã giảng:
“Người chân tu là không có bệnh, Pháp thân của tôi đều gỡ bỏ cho chư vị rồi” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994] – Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)
Tình trạng tồi tệ này của tôi chỉ là giả tướng nhưng nó giúp tôi nhận ra rằng tôi đã không hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Tôi tự coi bản thân như một người thường và cảm thấy vô vọng. Làm sao Đại Pháp có thể triển hiện uy lực phi thường khi tất cả những gì tôi làm đều hướng về phía người thường để mong được giúp đỡ?
Sư phụ giảng:
“Tu luyện ấy, không được để khó khăn làm chùn bước. Dẫu thế nào, khó đến mấy, thì con đường Sư phụ cấp cho chư vị đều có thể đi qua được. (vỗ tay) Chỉ cần tâm tính chư vị đề cao lên, chư vị sẽ có thể vượt qua.” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003] –Giảng Pháp tại các nơi III)
Tâm trí tôi trở nên minh bạch. Muốn xoa dịu những triệu chứng và sự đau đớn bằng những phương thức của người thường cũng giống như việc cố gắng giải quyết các vấn đề của Thần bằng tư duy của con người. Ngày hôm sau, tôi đã nói với người học viên là ý tá kia rằng cô ấy không cần phải đến nữa. Khi cô ấy lo ngại hỏi tôi về những chỗ mủ ở chân, tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ không nghĩ đến nó nữa. Kể từ đó, lượng mủ của tôi giảm đi từng ngày.
Mặc dù đau đớn và chỗ thịt thối rữa vẫn còn đó, nhưng bây giờ tôi đã có Pháp trong tâm. Tôi không còn lo lắng hay có bất kỳ sự hoài nghi nào nữa. Tôi cũng không còn cần phải chịu đựng nỗi đau như một người thường nữa. Mỗi ngày, tôi dùng tâm tĩnh lặng để học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi đã có một nhận thức mới về những lời giảng của Sư phụ:
“Nhất là những năm bức hại trở đi, trong những việc chứng thực Pháp mà chư vị làm, bất kể gặp sự việc cụ thể như thế nào, tôi từng bảo chư vị rằng, đó đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Bất kể chư vị nhận phải ma nạn lớn đến mấy, thống khổ lớn đến đâu, thì đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Trong ma nạn có thể thanh trừ nghiệp lực, trong ma nạn có thể trừ bỏ nhân tâm, trong ma nạn có thể khiến chư vị đề cao lên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2008 – Giảng Pháp tại các nơi XVIII)
3. Phủ định sự bức hại của cựu thế lực và bước ra giảng chân tướng
Với tình trạng đó, tôi đã chỉ ở nhà. Một hôm, một học viên nhắc tôi về ba việc mà người tu luyện cần phải làm, tôi đã không giảng chân tướng. Tôi nhận ra mình đã tập trung quá nhiều vào bệnh tật và quên đi sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp. Tôi cần phải ra ngoài và giảng chân tướng.
Trở ngại đầu tiên của tôi là bước xuống cầu thang. Mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn và đầy đau đớn. Sau khi chật vật xuống được cầu thang, tôi đã cố gắng lái xe và sau đó đi khập khiễng 700 mét để tới địa điểm tôi cần đến. Ngày hôm sau, tôi đã đi bộ được hai ki lô mét. Nhận thức của tôi là mình cần phải làm những gì mà một học viên Đại Pháp cần phải làm và cách phủ nhận sự an bài của cựu thế lực chính là thông qua hành động thiết thực của mình.
4. Đột phá tâm sợ hãi và bước ra giảng chân tướng trực diện
Hai học viên địa phương thường dùng xe máy đi giảng chân tướng. Khi tuyết rơi, tôi sẽ chở họ đến những địa điểm khác nhau bằng ô tô của mình. Tuy nhiên, tôi không bao giờ ra khỏi xe để nói chuyện với bất kỳ ai. Một hôm, một người học viên đã nói với tôi rằng cô ấy cũng từng sợ hãi khi giảng chân tướng trực diện. Cô ấy nói: “Cuối cùng, tất cả chúng ta đều phải buông bỏ tâm chấp trước này.” Ngày hôm sau, tôi quyết định ra khỏi xe, đi bộ vào một cửa hàng và đã giúp được sáu người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi rất hứng khởi và biết rằng Sư phụ đã trợ giúp tôi.
Khi chúng tôi phát tặng lịch giảng chân tướng, người học viên đã để tôi đi bộ ở phía trước và chỉ cho tôi đi tới nơi nào có nhiều người. Tâm sợ hãi của tôi đã dần dần giảm bớt và tôi cảm thấy thoải mái, tự nhiên mái hơn. Chân tôi đã bớt sưng, lượng mủ đã ít hơn và miệng vết thương đã khép lại.
Sư phụ giảng:
“Hãy vứt bỏ bất kể tâm nào, điều gì cũng chẳng nghĩ, lại làm hết thảy những gì mà đệ tử Đại Pháp nên làm, hết thảy đều ở trong ấy cả mà.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2001] – Đạo hàng)
Khoảng hai tuần trước, tôi đã nhận ra rằng mình vẫn còn thừa nhận sự tồn tại của cựu thế lực, điều này có nghĩa là tôi cho phép chúng tồn tại trong trường không gian của tôi. Sau đó tôi nghĩ: “Sư phụ không thừa nhận sự tồn tại của chúng, và tôi cũng không thừa nhận.” Ngay khi tôi xuất ra niệm này, miệng vết thương ở chân tôi đã khép lại.
Một hôm, khi đang gọi điện thoại giảng chân tướng, lời Sư phụ giảng đã xuất hiện trong tâm trí tôi:
“Trong tu luyện chư vị không phải là do chính mình đề cao một cách hết sức thực tại một cách chân chính, từ đó khiến bên trong phát sinh biến hoá lớn mạnh về bản chất, mà là dựa vào lực lượng của tôi, mượn nhân tố lớn mạnh bên ngoài, như thế vĩnh viễn không cải biến bản chất con người của chư vị chuyển biến thành Phật tính được. Nếu chư vị ai ai cũng có thể từ nội tâm nhận thức Pháp, ấy mới là thể hiện của Pháp uy lực vô biên —Phật Pháp lớn mạnh tái hiện ở nhân gian!” (Lời cảnh tỉnh, Tinh tấn yếu chỉ)
Vài ngày sau, tôi đã có một giấc mơ sống động mà trong đó nhiều người đang sửa chữa phía mặt ngoài của một nhà máy. Ngày hôm sau, tôi đã kể lại những gì nhìn thấy với một học viên và anh ấy nói rằng tu luyện của tôi mới chỉ ở trên bề mặt mà trong tâm không hề cải biến.
Tôi hiểu rằng Sư phụ đã lợi dụng cựu thế lực để phơi bày những vấn đề của tôi. Trong quá trình này, tôi đã đề cao từ chỗ tu luyện trên bề mặt đến chân chính thực tu, từ chỗ nhận thức Pháp cảm tính đã thăng hoa đến nhận thức Pháp lý một cách lý tính. Ban đầu, tôi đã mất một khoảng thời gian chật vật để vượt qua khảo nghiệm này, bởi tôi không ngừng dùng nhân tâm để suy xét vấn đề.
Trong ba tháng đầu tiên gặp khổ nạn, mặc dù tôi không ngừng kiên trì học Pháp, hướng nội và phát chính niệm, nhưng sự đau đớn và chỗ thịt thối ngày càng trầm trọng hơn. Tôi bắt đầu cảm thấy vô vọng. Thời điểm này, nếu một học viên mất đi niềm tin chân chính kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp thì sẽ rất dễ quay lưng với tu luyện. Sự an bài của cựu thế lực vượt quá giới hạn chịu đựng của người tu luyện, làm lung lay ý chí tu luyện của họ và từ đó hủy hoại họ. Chính là nhờ có Pháp của Sư phụ mà tôi có thể kiên định và vượt qua khổ nạn này.
5. Được bảo hộ trong một tai nạn xe hơi
Tháng 6 năm 2017, tôi cùng một học viên khác đang đi xe máy về nhà. Chúng tôi đã va chạm với một chiếc xe ô tô. Khi tỉnh lại, tôi thấy chiếc xe máy bị vỡ nát và đè lên hai chân của tôi. Tôi đã nôn ra máu khi bị đâm, có một vết xước lớn trên trán tôi, mũi tôi chảy máu và hàm răng thì lung lay. Người học viên kia đã hỏi xem tôi có ổn không. Chúng tôi đều cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng.
Một nửa chiếc xe hơi đã bị hư hỏng. Chủ xe đã gọi cứu thương nhưng chúng tôi từ chối lên xe. Nhân viên y tế nói rằng tôi ở trong tình trạng nguy kịch và nếu tôi từ chối đến bệnh viện thì cần phải ký một biên bản khước từ. Tôi đã ký và chiếc xe cứu thương đã rời đi. Những người xung quanh bắt đầu bàn tán và tôi nghe một người nói: “Tôi nghe nói rằng các học viên Pháp Luân Công đều không hề gì trong những tình huống như thế này.” Điều này đã thức tỉnh tôi và tôi biết rằng mình cần giảng chân tướng cho họ.
Tôi nói với những người xung quanh rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi sẽ không có vấn đề gì hết. Một người trong số họ đã bước tới người chủ xe hơi và nói: “Anh ấy tu luyện Pháp Luân Công nên sẽ không lợi dụng anh vì những tổn thất này. Anh ấy bị thương nặng và anh nên để anh ấy về nhà.” Người chủ xe khăng khăng rằng chúng tôi cần đợi cảnh sát đến.
Khi cảnh sát đến, ông rất ngạc nhiên vì tôi vẫn ở đó mặc dù đang trong tình trạng khá nghiêm trọng. Tôi nói với vị cảnh sát rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và tôi không cần phải đến bệnh viện. Sau đó tôi đã nói: “Tôi đã đi quá nhanh và đó chính là lý do tại sao chúng tôi lại đâm vào nhau.” Khi nhận thấy mặc dù tôi bị thương nhưng không hề cố ý để buộc tội người lái xe kia, viên cảnh sát đã giơ ngón tay cái tỏ ý thán phục. Ông đã nói với người chủ xe: “Anh cũng có một phần trách nhiệm trong vụ tai nạn này. Với những chấn thương của anh ta, anh sẽ phải tốn rất nhiều tiền nếu anh ấy lựa chọn vào bệnh viện.” Cuối cùng, người chủ xe quyết định chúng tôi mỗi người sẽ tự chịu trách nhiệm cho những tổn thất của chính mình.
Một học viên khác đã đi xe máy đến đón tôi. Ngay khi tôi vừa lên xe và thả lỏng một chút, tôi không thể kìm nén được và đã nôn ra máu. Lúc đó, tôi cảm thấy như mình cận kề cái chết, nhưng tôi không sợ. Tôi quyết tâm đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi cho đến cuối cùng và tôi muốn cùng Sư phụ trở về nhà.
Người học viên đã cố gắng đưa tôi về nhà. Tôi liên tục nôn ra máu và mũi tôi không ngừng chảy máu. Toàn bộ hơi thở và thân thể tôi lạnh toát. Vợ tôi đưa một số học viên đến nhà và giúp tôi phát chính niệm. Tôi cố gắng bắt chéo chân bất chấp đau đớn tột cùng và phát chính niệm để loại bỏ sự can nhiễu của cựu thế lực. Trong tâm tôi biết rằng cho dù tôi đã làm sai điều gì, Pháp sẽ chính lại và không một nhân tố cựu thế lực nào xứng đáng khảo nghiệm tôi, bởi vì tôi là một đệ tử Đại Pháp.
Một giờ sau, tôi thấy các học viên khác trông đã thoải mái hơn. Họ nói rằng sắc mặt của tôi đã chuyển biến và tôi hẳn là sẽ ổn. Tôi cảm thấy rất khát và lấy một chai nước lạnh để uống. Đột nhiên, tôi do dự không chắc liệu tôi có nên uống nước hay ăn một thứ nào đó hay không bởi vì tôi vừa bị nôn ra máu. Nhưng tôi chợt nhận ra mình không nên bị giới hạn bởi bất kỳ quan niệm người thường nào. Tôi uống nước và cảm thấy rất tốt. Sau đó, tôi thấy đói và bắt đầu ăn nhiều nhất có thể, cũng không lo lắng gì về việc mũi chảy máu hay bất cứ điều gì khác.
Ngày hôm sau, tôi bắt đầu luyện công. Tôi cố gắng hết sức để giơ cánh tay lên khi luyện bài công pháp thứ hai. Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ trợ giúp và tôi đã có thể bắt chéo chân bất chấp đau đớn. Đầu gối, chân, bàn chân tôi bắt đầu sưng lên nhưng tôi không thừa nhận sự xuất hiện của chúng. Tôi đã làm những gì đệ tử Đại Pháp cần làm. Chẳng bao lâu, tôi đã hoàn toàn bình phục.
Năm ngoái, khi chân tôi bị thối rữa, tôi đã tăng cường học Pháp và phát chính niệm. Tôi đã có thể giảng chân tướng cho mọi người và phủ nhận an bài của cựu thế lực. Quá trình này đã đặt cơ sở vững chắc cho tôi và giúp tôi đề cao tầng thứ.
Sau tai nạn xe hơi năm nay, tôi gần như không còn quan niệm người thường nào trong quá trình hồi phục. Tôi tín tâm vào Sư phụ và Pháp và hoàn toàn phủ định cựu thế lực. Nhờ sự trợ giúp của Sư phụ, tôi đã nhanh chóng vượt qua khảo nghiệm này. Sư phụ đã giảng:
“…Sư đồ bất giảng tình
Phật ân hóa thiên địa
Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Từ đáy lòng mình, tôi rất biết ơn sự từ bi khổ độ của Sư phụ và các học viên đã chăm lo cho tôi và giúp tôi đề cao trong quá trình tu luyện.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/15/356180.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/16/166414.html
Đăng ngày 30-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.