[MINH HUỆ 14-11-2017]

Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi mới đắc Pháp vài năm trước. Trong quá trình tu luyện của mình tôi đã trải nghiệm sự thăng hoa tuyệt vời cả về thể chất lẫn tinh thần. Tâm tôi tràn ngập niềm biết ơn với Sư phụ. Nhân dịp Pháp hội Trung Quốc, tôi hy vọng được chia sẻ câu chuyện tu luyện của mình với các đồng tu.

Một linh hồn lạc lối

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 10 năm 2014. Trước đó tôi đã bị nhiễm nhiều thói xấu từ xã hội. Lớn lên trong một gia đình giàu có, cha tôi đã nuông chiều tôi và cho phép tôi tuỳ tiện tiêu tiền, khiến tôi trở nên rất hư hỏng.

Sau khi kết hôn, tôi thường cãi nhau với chồng và đòi tiền từ nhà chồng. Trong khi tiêu tiền của bố mẹ chồng, tôi còn thầm nguyền rủa sau lưng họ. Trong vòng năm năm, tôi tiêu gần hết một triệu nhân dân tệ.

Sau khi tôi cãi nhau với chồng, trong tức giận và thất vọng, chồng tôi thường dùng gạt tàn tự đập vào đầu mình. Tôi cũng cảm thấy tâm hồn trống rỗng và không muốn sống nữa.

Dù đã kết hôn được năm năm mà tôi vẫn chưa có thai. Chúng tôi đã đi đến bệnh viện để kiểm tra và kết quả là mọi thứ vẫn bình thường. Khi tôi nhìn ngắm những đứa trẻ chơi đùa, tôi thường khóc, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể có con. Tôi thường gặp ác mộng về cái chết.

Đại Pháp đã cho tôi cuộc đời mới

Tôi biết rằng mình đã lãng phí cuộc đời, nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi chưa bao giờ hy vọng rằng mình có thể có cơ hội để có thể lại được sống đúng nghĩa. Khi mẹ tôi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, tôi sẵn sàng chấp nhận.

Tôi đã có những thay đổi đáng kể. Tôi không còn giao du với những người bạn xấu. Thái độ với gia đình trở nên hoà ái và dịu dàng.

Ban đầu chồng tôi không tin vào những thay đổi này của tôi và nói rằng tôi đang giả vờ. Tôi không tranh cãi và tiếp tục yêu cầu bản thân mình chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp.

Tôi cảm thấy có lỗi với bố mẹ chồng và muốn bù đắp lại những hành vi trong quá khứ của mình. Tôi dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho họ và giúp họ dọn dẹp nhà cửa. Mẹ chồng tôi đã rất bất ngờ trước sự thay đổi của tôi, đến nỗi có lần bà đã ôm lấy tôi và nói: “Mẹ rất cảm động!”

Khi chồng tôi ra ngoài, tôi ở nhà học Pháp và luyện công. Tôi không còn cãi nhau với anh ấy nữa.

Bời vì tôi không còn thường xuyên đi chơi nên chi tiêu của tôi cũng giảm đáng kể. Chồng tôi đã từng nói rằng anh muốn có một chiếc xe hơi mới. Tôi nói với anh rằng chiếc xe chúng tôi đang dùng vẫn còn tốt và chúng tôi không nên lãng phí tiền. Anh đồng ý với tôi và nói: “Em thật sự đã thay đổi.”

Tôi đã từng rất thô lỗ với chị dâu. Trong một buổi họp gia đình, tôi đã xin lỗi cô ấy. Tôi nói: “Sau khi học Đại Pháp, em nhận ra rằng mình đã đi quá chừng mực khi nói chuyện với chị, cũng chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của chị. Em hy vọng chị đừng để bụng, và hôm nay em muốn xin lỗi chị. Em thực sự xin lỗi.”

Chị ấy đã rất bất ngờ. Sau vài giây im lặng, đôi mắt của chị ấy ngấn lệ vì cảm động trước lời xin lỗi chân thành của tôi. Kể từ đó, chúng tôi rất hoà hợp với nhau.

Bất ngờ hơn, sau tám tháng tu luyện Đại Pháp, tôi đã có thai. Cả hai gia đình chúng tôi tràn ngập hạnh phúc vô bờ. Chứng kiến sự thay đổi của tôi, chồng tôi rất ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp và sau đó cũng bắt đầu tu luyện.

Một người giữ trẻ bất ngờ

Tôi có vài phản ứng trong khi mang thai; tôi thường nôn và cảm thấy rất yếu. Tôi còn không thể đi lại nhiều. Sau khi sinh con, tôi dồn hết năng lượng vào việc chăm sóc con trai và không có nhiều thời gian học Pháp. Ngay cả khi có thời gian tôi cũng không thể nhấc quyển sách lên.

Tôi đã rất thất vọng và không dám nhìn vào ảnh Sư phụ. Tôi hỏi chồng: “Em đã trở nên rất giải đãi trong tu luyện. Liệu Sư phụ có còn chăm sóc em không?”

Dù chưa là một học viên, điều mà chồng tôi nói đã khiến tôi sốc, anh nói: “Đừng coi nhẹ sự từ bi của Sư phụ.” So với anh ấy, tôi thực sự thiếu chính niệm. Tôi tự hứa với Sư phụ trong tâm mình: “Con sẽ tu luyện tinh tấn hơn.”

Tôi đăng một quảng cáo trên báo để tìm người trông trẻ. Rất nhiều người trả lời nhưng không có ai xuất hiện phỏng vấn. Cuối cùng tôi tìm thấy một người tốt và bà ấy đã đồng ý.

Bà bắt đầu làm việc vào ngày hôm sau. Sau khi giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, bà đến chỗ tôi và nói: “Tôi nghĩ rằng chúng ta đang cùng học trong một trường.”

“Bà đang học trường nào?” tôi bất ngờ hỏi bà.

Pháp Luân Công,” bà nói.

Tôi đã rất bất ngờ. Tôi nhận ra rằng đó là an bài của Sư phụ cho một học viên đến để giúp tôi đột phá trong tu luyện. Con xin cảm ơn Sư phụ. Mặc dù tôi đã làm rất kém, nhưng Sư phụ không bỏ rơi tôi và luôn chăm sóc tôi.

Chúng tôi bắt đầu học Pháp sau bữa trưa. Trong khi con trai tôi ngủ, tôi có thời gian để luyện công. Cuối cùng thì tôi cũng bắt kịp sự tu luyện.

Sau một thời gian, học viên đó khuyên tôi nên tham gia một nhóm học Pháp địa phương và nói rằng đó là hình thức tu luyện mà Sư phụ để lại cho chúng tôi. Tôi làm theo lời khuyên của bà ấy và tham gia vào nhóm.

Đó thực sự là một môi trường rất khác so với tự tu luyện ở nhà. Tôi đối đãi với việc này rất nghiêm túc và ngồi song bàn suốt buổi học Pháp và không hề cảm thấy đau chân. Tôi cũng thu được lợi ích từ các chia sẻ của các học viên khác. Tôi nhận ra tầm quan trọng của nhóm học Pháp. Tôi thực sự trân quý và cảm tạ Sư phụ và các đồng tu.

Hướng nội vượt qua khổ nạn

Ngay sau khi tôi tu luyện tinh tấn hơn tôi đã gặp phải khảo nghiệm tâm tính.

Chồng của tôi, vừa mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp, đã gặp phải khảo nghiệm bệnh. Có nhiều nốt đỏ mọc vừa đau vừa ngứa nổi lên khắp người anh. Con trai của chúng tôi cũng bị lây, cháu thường tỉnh dậy lúc nửa đêm và khóc. Tôi cho cháu uống thuốc nhưng không có tác dụng. Trong suốt hai tháng, tôi không có giấc ngủ nào trọn vẹn vào ban đêm. Kiệt sức, chính niệm của tôi bắt đầu lung lay. Tôi không đến nhóm học Pháp. Tất cả những gì mà tôi nghĩ là làm sao để con trai khỏi bệnh.

Một đêm, con trai tôi lại thức dậy và khóc rất to. Tôi ôm cháu, quỳ trước ảnh Sư phụ và xin Ngài giúp. Con trai tôi vẫn đang khóc. Tôi nhận ra rằng đây là khảo nghiệm mà tôi phải tự vượt qua, làm sao mà Sư phụ có thể dẹp nó đi cho tôi được?

Sau đó một suy nghĩ kinh khủng nảy lên trong đầu tôi: Tại sao Sư phụ không quan tâm con? Tôi thậm chí còn đổ lỗi cho Sư phụ.

Ngày hôm sau, tôi kể với các đồng tu về tình trạng tu luyện của mình. Họ đều chia sẻ thể ngộ với tôi. Một người nói: “Vấn đề là ở chị. Chấp trước tình với con trai của chị quá mạnh.”

Một người khác nói: “Đó là bởi vì chị đã không làm tốt nên bố chồng chị mới không hiểu chân tướng.”

“Gần đây chị đã cho mẹ chị nhiều đức.” Một người khác nói: “Chị không thể đổ lỗi cho Sư phụ. Sư phụ đã làm rất nhiều cho chúng ta. Suy nghĩ theo cách đó là phạm tội đấy.”

Thật là khó khăn cho tôi khi phải chịu đựng tất cả những lời chỉ trích. Do chấp vào danh và tự trọng, tôi cảm thấy bất công và không thể tiếp thu những lời khuyên từ đồng tu.

Tôi phàn nàn với chồng trên đường về nhà rằng họ không hiểu tình huống thực tế và những gì họ nói về tôi là sai.

Khi chúng tôi cùng học Pháp vào buổi tối, chồng tôi đọc đoạn Pháp này:

“Tôi an bài cho chư vị rồi, tôi có thể bảo hộ chư vị, gia trì cho chư vị, mỗi tầng thứ đều diễn hóa sự thăng hoa của công cho chư vị, [nhưng] khi tu tâm thì phải dựa vào bản thân chư vị. Cái tâm này khi gặp chuyện phiền phức, khi gặp phải chuyện vượt quan, chư vị có thể nhẫn chịu được không, có thể vượt qua được không, hoàn toàn dựa vào bản thân chư vị. Đương nhiên chư vị thực sự không qua được thì vẫn có thể điểm hóa cho chư vị, đến lúc đó chỉ e tư tưởng của chư vị dùi vào cực đoan mà không ngộ, điểm hóa thế nào cũng không ngộ, do vậy rất khó xử lý. Tôi nói với chư vị rằng khi chư vị không qua được quan, nghe phải những lời rất khó nghe, thực sự là Pháp thân của tôi dùng những lời khó nghe để kích chư vị, nói với chư vị. Vượt quan rất khó, vượt qua rồi quay đầu lại nhìn quan đó kỳ thực chẳng là gì cả, nhưng không biết tại sao lúc đó lại chấp trước đến vậy. Bản thân thực sự vượt qua rồi, vậy tâm tính cũng đề cao lên rồi, nghiệp sẽ tiêu đi, bảo đảm là như vậy.” (Giảng Pháp lần thứ nhất tại Mỹ quốc [1996] – Giảng Pháp các nơi 1)

Đoạn Pháp này như một gậy bổng hát với tôi. Tôi đột nhiên nhận ra rằng mọi thứ mà các đồng tu nói về tôi là đúng. Sư phụ đang mượn lời họ nói để giúp tôi đề cao. Tôi còn không nhận ra mà còn thầm trách Sư phụ. Tôi thật sai lầm.

Tâm tôi tràn ngập sự hối hận. Tôi quỳ trước Sư phụ và khóc: “Sư phụ, con thực sự xin lỗi.”

Đêm hôm đó, con trai tôi lại tỉnh dậy lần nữa, nhưng lần này, tôi đã có thể bình tĩnh xử lý. Tôi phát chính niệm để thanh lý những nhân tố xấu can nhiễu. Kể từ đó, triệu chứng của cháu đã hoàn toàn biến mất.

Sau trải nghiệm này, tôi cảm thấy mình đã bóc được một lớp vỏ chấp trước con người. Tôi tự hỏi tại sao mình mất quá lâu để vượt qua khảo nghiệm này. Khi con trai gặp vấn đề, tôi đã không phát chính niệm cho cháu và không hướng nội mà lại dùng đến thuốc hiện đại. Nếu các đồng tu không nhắc nhở tôi, tôi thậm chí có thể đã phạm phải một tội lỗi lớn hơn là không tôn trọng Sư phụ và hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.

Đây là một bài học nghiêm túc đối với tôi. Tôi đã học được rằng, là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải luôn luôn hướng nội tìm.

Một khảo nghiệm khác diễn ra trong mối quan hệ với mẹ tôi. Trước khi tu luyện, mối quan hệ giữa tôi và bà không được tốt. Tôi tức giận bà vì đánh đập và chửi mắng tôi khi tôi còn nhỏ. Tôi luôn cảm thấy rằng chúng tôi có quan hệ ác duyên.

Sau khi tu luyện, tôi nhận ra rằng mình đã quá ích kỷ và đòi hỏi nhiều ở bà. Tôi chỉ quan tâm đến cảm giác của bản thân mình mà bỏ rơi bà. Vì ảnh hưởng của văn hoá đảng, tôi thường tranh cãi với bà.

Văn hoá truyền thống Trung Hoa dạy người ta phải biết hiếu thảo. Nếu tôi không thể tốt với mẹ đẻ của mình, làm sao tôi có thể tự nhận mình là người tu luyện tốt? Tôi quyết định buông bỏ sự oán hận với mẹ.

Cảm ơn Sư phụ và các đồng tu đã giúp tôi vượt qua khảo nghiệm.

Chúng sinh chờ đợi Pháp

Học Pháp nhiều hơn, tôi dần hiểu được tầm quan trọng của giảng chân tướng. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho các tài xế taxi và người bán hàng.

Một hôm khi đang về nhà, chồng tôi nói rằng đã tích được uy đức. Anh nói rằng hôm đó gọi taxi, và vừa mới bắt đầu định giảng chân tướng cho lái xe, ông ấy quay lại, nhìn vào anh và con trai chúng tôi và nói: “Vợ của anh đã nói với tôi rồi. Có phải vợ anh là người nóng tính nhưng đã hoàn toàn thay đổi sau khi học Đại Pháp? Anh và vợ đã không có con trai trong suốt năm năm trời sau khi kết hôn, và cô ấy đã có thai sau khi học Đại Pháp.”

Chồng tôi trả lời: “Đúng rồi, đó là vợ tôi!”

Khi chồng tôi vào xe taxi, người lái xe nhận ra con trai của chúng tôi và kể cho anh nghe câu chuyện. Ông nói với chồng tôi rằng ông biết rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt, và ông đã thoái khỏi Đảng cộng sản. Tôi thực sự hạnh phúc khi ông ấy hiểu chân tướng.

Một lần khác mẹ tôi gặp một lái xe taxi đã thoái đảng sau khi tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy. Tôi cũng rất vui khi được nghe điều đó. Sư phụ đã khuyến khích tôi và giúp tôi có thêm sự tự tin khi giảng chân tướng.

Nhìn thấy những thay đổi của tôi sau khi tu luyện Đại Pháp, nhiều bạn bè và các thành viên trong gia đình tôi cũng minh bạch chân tướng về Đại Pháp và biết rằng Đại Pháp rất tốt.

Chú tôi bị chẩn đoán bị ung thư dạ dày trong khi đi công tác. Gia đình ông đều lo lắng cho ông. Tôi bảo họ hãy nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và Đại Pháp sẽ giúp họ. Họ đã tin tôi và nhẩm chín chữ mỗi ngày.

Khi chú tôi đến bệnh viện để kiểm tra, bác sĩ nói rằng chú chỉ bị viêm và sẽ hồi phục sau vài lần truyền nước. Gia đình ông đều chứng kiến sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp.

Mẹ tôi sau đó giới thiệu cho chú về các bài giảng của Sư phụ. Ông ấy lắng nghe hàng ngày.

Trong một bữa tiệc gia đình, tôi đã giảng rõ hơn chân tướng cho ông ấy. Chú tôi nói với mọi người ở bàn rằng ông thực sự ấn tượng với những thay đổi của tôi. Tôi giống như một người hoàn toàn khác sau khi tu luyện Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng chính là nhờ Pháp Luân Đại Pháp đã khiến tôi thực sự thay đổi từ trong tâm.

Rồi cha của em dâu tôi đứng lên: “Hãy cùng uống mừng. Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời! Chúc mừng!” Từng người một, các thành viên trong gia đình tôi đứng dậy và nâng ly lên. Tôi cảm động đến rơi lệ.

Cảm ơn Sư phụ đã cho chúng sinh cơ hội để hiểu sự thật.

Sau khi tu luyện chỉ trong vài năm, tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước người thường cần loại bỏ. Tôi tin rằng thông qua học Pháp và tu luyện, tôi sẽ đề cao và làm tốt hơn.

Tôi biết rằng Sư phụ đã cho tôi tất cả mọi thứ. Trái tim tôi tràn đầy hạnh phúc khi có Pháp. Tôi muốn nói với mọi người trên thế giới rằng mình may mắn như thế nào.

Tôi muốn tu luyện bản thân tốt hơn, trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh và hoàn thành thệ nguyện.

Xin chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/14/356186.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/22/166493.html

Đăng ngày 3-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share