[MINH HUỆ 01 – 07 – 2009] Khi một người chịu đựng những nỗi thống khổ và những điều bất hạnh vô biên, người đó có thể sẽ than rằng, “Ý nghĩa của việc làm người là gì?” Người ta không ngừng tìm kiếm mục đích và ý nghĩa chân chính của cuộc sống, nhưng rất khó để tìm ra câu trả lời nhờ khoa học hiện đại, có quá nhiều người dựa trên đức tin của họ để tìm kiếm câu trả lời.
Bà Trần Thục Hoa và người mẹ 81 tuổi đang tập bài công pháp Pháp Luân Công số năm
Câu chuyện của hai người phụ nữ
Người mẹ Tằng Thu Nguyệt 81 tuổi, và cô con gái Trần Thục Hoa 52 tuổi. Vẻ mặt hồng hào của họ đầy đức độ và thanh tĩnh. Họ dùng những từ ngữ ôn hoà miêu tả một cách sinh động việc họ đã bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công như thế nào. Lúc bà Trần vẫn còn trẻ, bà đã thừa kế doanh nghiệp của gia đình bà, sản xuất quần áo dành cho trẻ em, dưới sự quản lý của bà, công việc kinh doanh tiến triển rất tốt đẹp. Vì vậy, bà đã thiết lập được một vị trí vững chắc trong gia đình, và em trai bà rất kính trọng bà.
Bà Thục Hoa nói,
“Mẹ là một người phụ nữ gắn liền với các truyền thống. Kể từ khi bà được gả vào gia đình họ Trần, bà đã luôn luôn phục tùng những đòi hỏi vô lý và hành động quá đáng của mẹ chồng của bà. Bà đã một mình gánh vác các công việc nặng nhọc trong 12 năm trời, và chỉ có thể khóc thầm vào ban đêm”. “Khi tôi còn nhỏ, khi bà nội nổi giận mẹ run lên vì sợ hãi. Có lần tôi trông thấy mẹ lúc đó đang mang thai, quỳ xuống trước bà nội để cầu xin bà bình tĩnh lại. Khi chúng tôi lớn lên, bà nội đã hạn chế bắt nạt mẹ xuống chỉ còn trong một số khía cạnh. Chứng kiến cảnh ngộ của mẹ ở nhà, tôi quyết định không lấy chồng sau khi lớn lên để kế nghiệp công việc kinh doanh của gia đình để bảo vệ mẹ”.
Thấy được ánh sáng hy vọng
Bà Tăng Thu Nguyệt nói,
“Tôi đã chịu đựng đủ loại thống khổ. Vì vậy, tôi đã thử tập các phương pháp tu luyện khác nhau. Sau khi mang thai lần thứ hai, tôi trở thành một người ăn chay, và hiện nay đã được trên 50 năm rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy không dễ dàng đối với tôi, không hề có cách tu luyện nào mà tôi đã thử là đủ trong sạch. Một vài người trong số họ làm việc này để giải quyết vấn đề tiền bạc, và một số thì vì danh tiếng. Cuối cùng tôi luôn luôn có cảm giác chán nản và hết hy vọng”.
Cả người mẹ và cô con gái đều chia sẻ cùng những cảm xúc. Bà Thục Hoa nói,
“Lúc đó, chúng tôi cảm thấy rằng chúng tôi không có mong muốn gì cả. Chỉ khi tôi đã tuyệt vọng, một người bạn mà đã từng tập một môn tu luyện khác cùng với tôi đã đến và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Công. Khi đó chị ấy đã tập Pháp Luân Công được 2 năm, và nhận thấy rất tốt. Sau khi kiểm tra cẩn thận, chị ấy tin rằng Pháp Luân Công là một hình thức tu luyện rất tốt, vì vậy chị đã giới thiệu cho tôi và mẹ của tôi”.
Sau khi nghe được những lời nói của người bạn, bà Thục Hoa nói,
“Lúc này, tôi cảm thấy như thể những đám mây trên bầu trời bỗng dưng đều được dọn sạch, và như một cây khô, cuối cùng tôi đã tìm thấy được mưa xuân. Tôi có thể thấy được ánh sáng của niềm hy vọng. Tôi tự hào khi gặp được Pháp vĩ đại này. Tình cờ một người bạn khác của tôi sống ở Đài Trung cũng có nghe về Pháp này, do đó cả hai chúng tôi đã quyết định bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công”.
Cùng ngày hôm đó, họ đã đi đến một cửa hàng sách và mua cuốn Chuyển Pháp Luân. Bà nhớ lại rằng khi họ đang tìm kiếm những cuốn sách vào tối hôm đó, đã có một trận bão rất lớn. Bà đã quyết tâm sẽ không từ bỏ cho tới khi bà tìm được những cuốn sách đó bởi vì bà biết rằng để đắc được Pháp chân chính này, bà có thể sẽ gặp phải một số khó khăn. Bà cũng lo lắng rằng người bạn già trên 70 tuổi của bà sẽ không thể tìm thấy những cuốn sách này khi bà trở lại Đài Trung, vì vậy họ đã tìm kiếm gần hết mọi cửa hàng sách ở Cơ Long và cuối cùng đã tìm được ba cuốn sách mà họ đang tìm: Chuyển Pháp Luân, Tinh tấn yếu chỉ, và Đại viên mãn Pháp.
Đắm mình trong niềm vui hạnh phúc của Đại Pháp
“Có bốn người già trong gia đình tôi, và một vài người thì không biết chữ. Bà Thục Hoa nói, “Họ đã bảo tôi đọc Pháp cho họ. Hồi đó, cứ khi nào tôi đọc Pháp cho họ, tôi lại cảm thấy rất ấm áp, và dòng năng lượng xuyên thấu toàn cơ thể của tôi. Sau khi tôi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân lần thứ nhất, tôi đã hiểu dược rằng Pháp được giảng là rất cao. Nó nói về làm thế nào để tu luyện, sau khi tập luyện Pháp Luân Công, các bệnh tật của người ta sẽ được chữa khỏi, và tâm tính được nâng cao. Không có phương pháp tu luyện nào mà tôi đã thử tập trước kia đã từng giảng bất cứ điều gì mà lại thâm sâu và bao hàm toàn diện như thế”.
“Mỗi lần tôi đọc xong cuốn Tinh tấn yếu chỉ, tôi lại cảm động trào nước mắt. Sư Phụ cho ấn hành bài “Chân tu” vào đúng lúc đó để các học viên sẽ không đi lạc đường. Tôi đã tự nhủ rằng sẽ không có bất kỳ người thầy nào khác trên thế giới này vĩ đại như Sư Phụ của chúng ta!”
Bà Thục Hoa hiểu rằng tu luyện Pháp Luân Công là điều chân chính, vì vậy qua việc học Pháp liên tục, dần dần bà đã ngộ càng ngày càng sâu sắc hơn bản chất của việc tu luyện.
Đến nhiều quốc gia khác nhau để giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công
Năm 1999, Pháp Luân Công bắt đầu bị chế độ Cộng Sản tại Trung Quốc vu khống và đàn áp, vì thế nhiều người trên thế giới đã bị độc hại bởi sự tuyên truyền tà ác của chế độ này. Các học viên Pháp Luân Công bên ngoài Trung Quốc bắt đầu giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công ở từng khu vực trên thế giới, và cũng biểu lộ cho thế giới này thấy vẻ đẹp của Pháp Luân Công. Sử dụng tiền đã tiết kiệm được, bà Thục Hoa và mẹ của bà đã gia nhập một nhóm các học viên. Vài chục học viên đến từ Đài Loan đã tới Vương Quốc Anh, Thụy Sĩ, Bỉ, Pháp, Hy Lạp, Israel, Hoa Kỳ và Mexico để nói cho người dân ở đó biết được sự thật về Pháp Luân Công.
Bà Thục Hoa nhớ lại,
“Khi chúng tôi ở các nước để giảng thanh chân tướng cho người dân ở đó, để tiết kiệm tiền, chúng tôi đã ở những nơi rẻ tiền nhất, và đôi khi thậm chí chúng tôi còn ở trong tầng hầm của một vài khách sạn. Thường thì mỗi chuyến đi tới một vài nước mất khoảng 10 ngày. Vào mùa đông, chúng tôi mang cả áo jacket, và thức ăn đi, vì thế mà hành lý của chúng tôi rất nặng. Một vài khách sạn cũ đến mức mà họ không có thang máy. Những học viên trẻ thì giúp những học viên lớn tuổi hơn mang hành lý của họ lên tầng. Chúng tôi luôn giúp đỡ lẫn nhau”. “Lịch làm việc của chúng tôi thực sự là chặt kín. Sau khi ở một địa phương này khoảng hai ngày, chúng tôi lại lên đường để tới một địa phương khác. Chúng tôi thường xuyên phải vận chuyển những hành lý nặng lên và xuống. Chúng tôi cũng cần phải tiết kiệm tiền, vậy nên hầu hết thời gian ở đó chúng tôi chỉ ăn một chút thức ăn. Khi trời quá lạnh, chúng tôi thực sự muốn có một bát mỳ nóng hổi, nhưng vì mỗi bát giá hơn 10 Euro. Chúng tôi hoàn toàn từ bỏ mong muốn đó và thay vào đó là ăn bất cứ thứ gì để lấp đầy bao tử của mình”. “Với khối lượng tài liệu mà chúng tôi mang theo bên mình, chúng tôi chia ra thành nhiều nhóm khác nhau. Trưởng nhóm là những học viên có thể nói được tiếng Anh, chúng tôi đã đi đến những địa phương khác nhau và ở lại đó cho tới khi chúng tôi phát hết tài liệu. Khi chúng tôi ở Isreal, tôi mang theo những tài liệu có bảy hay tám thứ tiếng để đáp ứng nhu cầu của các nhóm dân định cư ở đó. Vì tôi không biết các cuốn sách mỏng đó được in bằng thứ tiếng gì, nên tôi trải chúng ra để những người đi đường lấy những cuốn có ngôn ngữ của riêng họ. Tôi chỉ có thể nói được rất ít tiếng Anh. Khi một người đi tới chỗ tôi và hỏi liệu tôi có bất kỳ tài liệu nào có ngôn ngữ của anh ấy không bởi vì không có tài liệu nào ở trên bàn có ngôn ngữ của anh ấy cả. Ngay lập tức tôi đã hỏi những đồng tu khác để giúp tôi tìm tài liệu đó. May mắn thay chúng tôi có thể tìm được tài liệu có ngôn ngữ của anh ấy, và anh ấy vui vẻ rời đi”.
Bà Thục Hoa nói tiếp,
“Khi chúng tôi ở Mexico, trời rất là nóng. Chúng tôi đã đến vùng đông đúc nhất để biểu diễn các bài công Pháp. Có đám đông lớn tụm lại xem chúng tôi tập. Khi chúng tôi tập bài thiền định, mặt đất thì nóng bỏng vì mặt trời chiếu thẳng xuống đó. Thảm ngồi của chúng tôi được làm từ những tấm nhựa mỏng. Tuy nhiên, khi ngồi trên những tấm thảm nóng bỏng đó và tập bài công pháp, không ai trong chúng tôi di chuyển. Một thực tế là, thay vì cảm thấy khổ cực, chúng tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng rất nhiều người muốn học Đại Pháp và muốn biết sự thực”.
Giảng chân tướng trên mạng cùng các học viên lớn tuổi hơn
Bà Thục Hoa cũng kể về việc bà giảng chân tướng trực tuyến như thế nào. Bà nói,
“Tôi không biết nhiều về máy vi tính. Khi tôi còn đi học, hồi đó không có lớp nào dạy máy vi tính cả. Để giảng chân tướng cho mọi người, tôi bắt đầu tham gia các lớp học do các đồng tu dạy. Vì người học viên phụ trách khu vực của chúng tôi không thể tới, phụ đạo viên của khu vực chúng tôi hỏi liệu tôi có thể đảm nhiệm khu vực của chúng tôi. Phản ứng trước tiên của tôi đối với yêu cầu này là tôi không biết gì về máy vi tính, vì vậy làm sao tôi có thể đảm nhiệm bất kỳ một dự án về máy vi tính nào? Người Phụ đạo bảo tôi rằng không có vấn đề gì cả nếu như tôi không biết nhiều gì về máy vi tính bởi vì sẽ có người hướng dẫn cho tôi. Hãy nghĩ rằng bình thường tôi học được những điều mới một cách nhanh chóng, ngay cả khi tôi không biết nhiều về máy vi tính, nếu như Sư Phụ đã sắp đặt cho tôi dùng máy vi tính để giảng thanh chân tướng cho mọi người, tôi sẽ làm việc đó. Vì vậy, tôi đặt 100% nỗ lực của mình vào dự án này”. “Định dạng của văn bản giảng thanh chân tướng trực tuyến thay đổi liên tục, và chúng tôi phải cộng tác với nhau để tiếp tục cập nhật. Để làm được điều đó, chúng tôi cần tìm ai đó hiểu biết công nghệ để làm việc đó với chúng tôi. Khi chúng tôi cần bắt đầu một dự án mới nhưng công nghệ thì quá khó, chỉ có người học viên có những kỹ năng đó mới có thể học được công nghệ mới này. Một vài học viên sau đó đã tạo ra vài công cụ dễ hơn để chúng tôi sử dụng vào việc giảng thanh chân tướng trực tuyến, và kể từ đó đã trở nên nhanh hơn và dễ dàng hơn cho chúng tôi để học cách sử dụng các công cụ mới này. Nếu tôi mời những người có trình độ cao để làm loại công việc này, thí nó quá tẻ nhạt đối với họ, vì vậy tôi đã quyết định mời những học viên lớn tuổi hơn mà có thể chỉ cần bấm một vài nút bàn phím để hoàn thành công việc này thậm chí với sự thật là họ không hề biết chút gì về máy vi tính. Một hôm, sau khi thử mà không có vấn đề gì xảy ra, hai học viên lớn tuổi bắt đầu làm trước, rồi mới bảo nhiều đồng tu lớn tuổi tham gia cùng. Họ đã rất vui vẻ vì họ có thể làm việc trực tuyến, và hàng ngày họ tự giác đến làm việc giảng thanh chân tướng trên máy vi tính. Họ cũng làm các dự án khác. Hiệu quả rất là tốt”.
May mắn đắc được Pháp, đặc biệt trân quý Nó
Thật rất cảm động khi nghe bà Thục Hoa kể về mẹ của bà, bà Tằng Thu Nguyệt toàn tâm tin theo Sư Phụ và Pháp. Hễ khi nào có cơ hội, bà Tằng lại không bỏ lỡ. Bà đã đến các quốc gia khác nhau để giảng thanh chân tướng, gồm cả Manhattan. Hơn 80 tuổi, với nụ cười thánh thiện, bà thường cầm những mẫu đơn để thu thập chữ ký ủng hộ chấm dứt cuộc bức hại Pháp Luân Công và đi bộ tới các đám đông. Bà không nói nhiều, nhưng những lời nói của bà thật đơn giản, “Xin hãy ký vào mẫu đơn này để cứu những người tốt”, đã giúp nhiều người ký vào những đơn đó. Khi bà tham gia học nhóm vào thứ bảy hàng tuần, bà không bao giờ quên mang theo những đơn đó. Bà không bao giờ bỏ qua bất kỳ người nào đi ngang qua. Thậm chí bà còn đi tới xin chữ ký của những người đang ngồi đợi ăn bữa sáng.
Bà Thục Hoa nói,
“Mẹ đặt hết nỗ lực vào làm dự án này, miễn là nó tốt cho Đại Pháp. Cứ vào mỗi thứ bảy, bà lại bắt xe buýt từ Cơ Long đến Đài tưởng niệm Tôn Trung Sơn ở Đài Bắc để giảng thanh chân tướng cho mọi người. Một hôm, bà nghe một đồng tu kể rằng họ đã ghi âm các tài liệu giảng thanh chân tướng, phát qua điện thoại tới những người dân ở Trung Hoa lục địa. Ngay khi về nhà, bà đi ra ngoài và mua một cuốn băng thâu âm và bảo tôi giúp bà thâu âm lại. Tuy nhiên, khi bà phát những đoạn ghi âm đó, nhiều người đã tắt máy. Sau đó bà đã quyết định tiếp tục lại những gì bà đang làm và bắt đầu nói chuyện trực tiếp với mọi người lần nữa. Thực sự bà không nói tiếng Hoa phổ thông được tốt lắm, và tiếng Hoa phổ thông của bà mang đặc giọng Đài Loan. Vì vậy, đôi khi tôi tự hỏi làm sao bà xoay sở để nói chuyện với người Trung Quốc”. “Mẹ cảm thấy cấp bách để cứu độ mọi người, và tâm của bà thuần tịnh. Lúc đầu tôi lo rằng mẹ của tôi sẽ không thể giảng thanh chân tướng được tổt lắm và do đó mà cảm thấy áp lực. Tôi giúp bà lấy một vài số điện thoại ở tỉnh Phúc Kiến và bảo bà gọi. Sau khi một cuộc gọi kết thúc, bà lại thêm một số nữa vào số cuối cùng của số điện thoại và gọi tiếp. Bằng cách làm như thế, bà đã gọi được rất nhiều cuộc đến tỉnh Phúc Kiến. Một hôm, khi đi qua phòng của mẹ, tôi đã nghe thấy giọng nhẹ nhàng và từ bi của bà đang nói cho người ta biết về sự thật. Giọng của bà nghe rất dễ chịu. Tôi hầu như không thể tin được rằng chất giọng hay và ngọt ngào đó là giọng của người mẹ 81 tuổi của tôi”.
Bà Thục Hoa cười và nói,
“Sau khi nói chuyện với mẹ của tôi, họ thích nghe chất giọng hay đó của bà, và muốn kết bạn với bà. Tuy nhiên, họ không thể ngờ rằng bà đã trên 80 tuổi, và nói rằng giọng của bà nghe như là 18 tuổi vậy”.
Nhớ lại những ngày khi bà Thục Hoa lần đầu tiên học Pháp Luân Công, bà nói,
“Mẹ của tôi và tôi cùng học Pháp Luân Công. Bà cũng hiểu rằng cuộc sống của con người đầy những đau khổ, vì vậy bà đặc biệt trân quý Pháp Luân Công. Cứ khi nào bà có thời gian, bà lại học Pháp. Bà làm theo những gì Sư Phụ bảo chúng ta làm, và bà làm những gì mà bà cho là tốt cho Đại Pháp. Sau khi từ bi nói chuyện liên tục với bà nội, và cùng với sự chăm sóc một thời gian dài theo đúng bổn phận làm con của mẹ, bà nội cảm nhận được sự từ bi của mẹ, và thái độ của bà nội đối với mẹ cũng thay đổi. Bà nội bắt đầu quan tâm tới mẹ. Ngay trước lúc bà nội qua đời, mối duyên ai oán đã được định trước giữa họ đã được giải quyết”.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/1/203765.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/1/109671.html
Đăng ngày: 04–08–2009. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản