Bài của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Hắc Long Giang
[MINH HUỆ 16-07-2009] Tôi đắc Pháp năm 1996. Tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu một số kinh nghiệm và nhận thức của mình qua những năm tu luyện vừa qua.
Thoát khỏi tâm sợ hãi
Tôi thường tin rằng tôi đã không còn tâm sợ hãi nữa, và tôi có thể giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công công khai và thẳng thắn bất cứ nơi nào tôi tới. Tuy nhiên, khi môi trường tu luyện của tôi thay đổi, tôi nhận thấy rằng tôi vẫn còn tâm sợ hãi, điều đó bộc lộ dần dần khi tôi bước vào một môi trường mới.
Một lần tôi đi mua một số đồ dùng để in ấn và nhìn thấy một chiếc xe tải thuộc Sở Tư pháp đỗ trước cửa hàng. Không nghĩ nhiều, tôi bước vào cửa hàng và mua một hộp giấy in. Vì nó nặng và tôi chỉ có thể mang một nửa chỗ giấy theo một lần, tôi phải mang phần còn lại vào lần sau. Vào lúc đó, khoảng năm hoặc sáu người bước vào cửa hàng và hỏi mua một chiếc máy in. Tuy nhiên, với vẻ mặt nghiêm nghị, họ dường như chỉ nhìn xung quanh không có ý định thật sự mua bất kỳ thứ gì. Vào thời điểm đó, tâm sợ hãi của tôi hiện ra. Tôi tự hỏi không biết họ có đi theo sau tôi không, vì thế tôi sợ mang nốt chỗ giấy còn lại. Tôi đã không ngủ ngon đêm đó. Sáng sớm hôm sau, tôi dậy và đứng trước ảnh Sư Phụ, xin Sư Phụ cho tôi thêm sức mạnh và bảo vệ tôi khi tôi quay lại lấy nốt chỗ giấy để tôi có thể cứu thêm nhiều chúng sinh. Tôi suy ngẫm suốt đêm đó. (Giờ khi tôi suy nghĩ về điều này, tôi có thể nhìn thấy quan niệm người thường và tâm sợ hãi của mình) Cửa hàng thường mở cửa lúc 8 giờ 30 sáng, nhưng tôi đã ở đó lúc 7 giờ 30 sáng hôm đó. Kỳ lạ, cửa hàng đó đã mở cửa mặc dù tất cả các cửa hàng khác vẫn đóng cửa. Tôi hỏi nhân viên cửa hàng tại sao cửa hàng này mở cửa sớm thế, và anh ấy nói anh ấy chỉ cảm thấy thích đi làm sớm ngày hôm đó, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy đi làm sớm như vậy. Khi nghe anh ấy nói, tôi cảm ơn Sư Phụ đã bảo vệ tôi thêm một lần nữa.
Một người bạn đồng tu từ một đơn vị công tác giống như tôi đã thực sự làm tốt trong việc thuyết phục người dân thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Thành quả của cô ấy làm cho tôi dần dần nhìn thấy những thiếu sót của mình. Vào một lần, tôi quay lại nơi công tác để giảng rõ sự thật với những người làm việc ở đó.
Người trưởng phòng trước của phòng hành chính đang nói chuyện với một nhóm người trong cơ quan. Khi ông ấy nhìn thấy tôi bước vào phòng, ông ấy kể ra tên của người đệ tử đã gọi cho ông hơn 10 lần để nói với ông về những điều không tốt mà Đảng Cộng sản Trung Quốc đã làm và thuyết phục ông thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Thậm chí khi ông đi công tác khỏi thị trấn, ông vẫn nhận được những cuộc gọi từ đệ tử đó. Tôi hỏi ông có thoái Đảng không, nhưng câu trả lời của ông là không. Tôi nói rằng người đệ tử đang làm những việc vì lợi ích của ông. “Cô ấy thật tốt và đã gọi đi gọi lại cho ông để cứu ông.” Những người trong phòng mà hiểu việc giảng thanh chân tướng của tôi đều đã thoái đảng, nhưng người trưởng phòng này vẫn không muốn thoái. Sau đó tôi phát chính niệm để thanh trừ những nhân tố tà ác điều khiển ông và hy vọng rằng ông có thể được cứu. Một lúc sau, ông ấy đi ra khỏi phòng. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi nói chuyện riêng trực tiếp với ông ấy, vì thế tôi đi theo ông ra khỏi phòng và cố gắng nói chuyện với ông. Thậm chí trước khi tôi nói một từ, ông ấy nói, “Hãy đi và giúp tôi thoái đảng! Tôi không muốn đi xuống địa ngục cùng nó.”
Sau khi một đệ tử phụ trách kỹ thuật của việc sản xuất tài liệu giảng thanh chân tướng bị bắt, các đệ tử khác khuyên chúng tôi chuyển máy móc tới một địa điểm khác nhằm đảm bảo an ninh cho các địa điểm sản xuất tài liệu khác. Tôi nói,” Chiếc máy có thể chuyển tới nhà tôi!” Một đêm tối, chúng tôi chuyển chúng đến nhà tôi và bắt đầu sản xuất tài liệu ngay ngày hôm sau, vì các đệ tử khác đang đợi tài liệu. Trong khi chúng tôi đang làm việc, ai đó đột nhiên gõ cửa, gọi tên tôi với một giọng lớn. Tôi có thể biết giọng nói đó là của một bạn đồng tu, nhưng tôi không thể mở cửa cho đệ tử đó, bởi vì chúng tôi không muốn bất kỳ ai khác biết chúng tôi đang làm gì, ngoại trừ những đệ tử sản xuất tài liệu. Tôi tự nhủ, “Nếu tôi không trả lời, anh ấy sẽ đi.” Nhưng bất ngờ, một đệ tử khác tới, và họ cùng gõ cửa và gọi tên tôi. Thậm chí họ nói rằng họ biết chắc là tôi có nhà, vì xe của tôi ở đó. Đột nhiên, tâm sợ hãi của tôi nổi lên. Tôi trở nên lo sợ rằng người hàng xóm của tôi làm ở Cơ quan công tố thành phố sẽ biết được chúng tôi đang sản xuất tài liệu ở nhà tôi. Tôi càng nghĩ và lo lắng, hai đệ tử càng gõ cửa và gọi, và tôi miễn cưỡng ra mở cửa. Vào lúc đó, tôi có thể cảm nhận rõ ràng tâm sợ hãi của mình.
Giảng thanh chân tướng
Năm ngoái, cơ quan tôi cho các nhân viên tự lựa chọn chế độ về hưu sớm và tôi đã chớp cơ hội đó cùng với nhiều nhân viên khác. Cơ quan chỉ cho mọi người 2 ngày để làm hết các thủ tục giấy tờ. Nhiều người hỏi về vấn đề về hưu sớm, bao gồm cả bí thư chi bộ, và trưởng phòng nhân sự của cơ quan tôi, trưởng của các phòng và các bộ phận khác, lái xe, và công nhân ở nhà máy. Tôi giải thích sự thật với họ và với sự gia trì của Sư Phụ và sự phối hợp của các bạn đồng tu mà 200 người đa thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên quan của nó. Một số người còn xin tôi thẻ có chứa thông tin về Pháp Luân Đại Pháp, và các đĩa DVD giảng rõ sự thật. Trong số những người thoái xuất khỏi ĐCSTQ, có một số đến để làm ăn và cũng có người đến là để cho vui. Một số người hiểu rõ sự thật trông rất là vui vẻ thông qua nét mặt tươi cười của họ.
Đó là do Bí thư cũ đã từng nói rất to ngay trước đám đông, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo”. Trước đây, người này không thật sự tin vào Pháp Luân Công. Có một nhân viên trở lại từ Bắc Kinh vì cơ hội về hưu sớm. Cô ấy đã bỏ chỗ làm mà không thông báo và đã ra đi hơn 10 năm, nên không ai biết chính xác cô ấy ở đâu cho đến khi cô ấy trở lại. Sau đó tôi giảng sự thật cho cô và cô thoái ĐCSTQ, cô nói, “Những người này tới đây để thoái Đảng, Đoàn, và Đội phải không?” Tôi hiểu rằng Sư Phụ đã dùng lời của cô để động viên tôi. Cám ơn Sư Phụ.
Một lần anh trai tôi cùng hai người bạn (Một người là giám đốc của một nhà máy và người kia là quản lý của nhà máy đó) đi công tác tới một thành phố khác. Tôi cũng đi tới thành phố đó, vì thế họ cho tôi đi cùng. Trong xe, tôi suy nghĩ làm thế nào để giải thích sự thật với họ. Dựa vào những điều họ nói, có vẻ như họ biết rõ về hoàn cảnh gia đình. Cộng với việc họ tới đón tôi từ nhà tôi, vì thế họ cũng biết nơi tôi sống. Tôi có một chút lo lắng sau khi nghĩ về điều này, nhưng đột nhiên tôi nhận ra đó là tâm sợ hãi của tôi cần phải bỏ. Tôi hiểu ra tôi cần giải thích sự thật về Pháp Luân Công cho họ để cứu họ, vì thế tôi cầu Sư Phụ ban cho tôi sức mạnh và bắt đầu phát chính niệm. Người giám đốc nhà máy hỏi tôi vài câu hỏi. Sau khi tôi nói với ông ấy sự thật về Tự thiêu ở Thiên An Môn, ông ấy bắt đầu nguyền rủa vào Đảng. Ông ấy ép bàn tay trước ngực, nhắm mắt, và nói,”Tôi muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ và tất cả các tổ chức liên đới tà ác. Tôi muốn bảo vệ cuộc sống của mình. Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Chân- Thiện- Nhẫn là tốt!” Người quản lý nhà máy cũng thoái Đảng. Tôi đưa họ một tấm thiếp với thông tin Pháp Luân Công trên đó. Người giám đốc nói, ” Tôi muốn có một cái nữa cho mẹ của tôi. Sau khi về nhà, tôi sẽ bảo bà niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân -Thiện-Nhẫn hảo!
Sau khi tạm biệt họ, tôi lên tàu tới nơi đến của tôi. Chỗ ngồi bên cạnh tôi là một người đàn ông trung niên. Từ việc nói chuyện với ông ấy tôi biết ông là một bộ đội từ lực lượng công an vũ trang Bắc Kinh. Ông nói ông đã tham gia vụ “Mùng 4-6” Thảm sát Thiên An Môn năm 1989 và chứng kiến cảnh tượng tàn bạo sự tàn sát các sinh viên trên quảng trường Thiên An Môn của ĐCSTQ. Tôi hỏi ông có nghĩ Đảng là tà ác, và ông ấy nói, “Nó thật quá tà ác!” Sau đó tôi hỏi, “Tại sao không rời bỏ nó?” Tôi chọn một biệt danh thuận lợi cho ông và ông thoái Đảng. Trên đường về nhà tôi, bốn người nữa đã thoái Đảng. Một số họ nhận một DVD từ tôi. Với sự che chở của Sư Phụ, tôi hoàn thành một chuyến đi trôi chảy cứu độ chúng sinh. Cảm ơn Sư Phụ vĩ đại của chúng ta!
Vào năm 1996, tôi tình cờ gặp một người bạn phổ thông trên tàu khi tôi trên đường đi công tác. Sau đó, tôi nghe thấy rằng anh ta dính líu với bạn bè trong một băng nhóm và kết cục là bị tuyên án tử hình (với cơ hội được ân xá). Sau đó, bản án của anh ấy đổi thành tù chung thân. Sau một thời gian, bản án lại được giảm xuống tù giam, và thậm chí anh ấy được thả sớm. Tôi đã một lần thăm anh trong tù và tôi mang cho anh một cuốn Chuyển Pháp Luân và các bài giảng của Sư Phụ ở nước ngoài. Anh ấy đã từng chìm trong thất vọng. Anh đã chuẩn bị vượt ngục khi có cơ hội, để anh có thể đã trả thù bằng cách giết những kẻ đã hãm hại mình, bao gồm cả Bí thư Đảng của một thành phố, một số cảnh sát, và những tên giết người thuê. Tuy nhiên, sau khi anh đọc sách Đại Pháp một lần (trước năm 1999), anh ấy thay đổi hoàn toàn. Anh nói rằng anh không muốn vượt ngục nữa. Anh nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật vĩ đại, và Sư Phụ thật vĩ đại. Vào năm 2002, nhà tù nơi anh bị giam nhận thêm một số học viên Pháp Luân Đại Pháp. Người bạn học này của tôi đã chăm sóc tốt những học viên Đại Pháp quanh anh. Một lần, anh ấy bỏ hơn 2000 tệ để mua chăn, màn, và quần áo cho một số học viên Đại Pháp. Anh cũng truyền các bài giảng của Sư Phụ cho các học viên ở đó. Khi anh thấy bất kỳ ai đánh các học viên, anh đứng dậy và ngăn lại. Các tù nhân sợ anh ấy. Và một số cảnh sát cũng vậy. Anh ấy thỉnh thoảng thậm chí giúp đỡ các học viên ở khu khác.
Kỳ thật, rất thường xuyên chứ không phải là không, bất kỳ điều gì chúng ta thấy hoặc nghe xung quanh mình sẽ giúp chúng ta những người tu luyện hiểu một nguyên lý nhất định của Pháp. Nó rõ ràng với tôi rằng dần dần, càng ngày càng nhiều chúng sinh đang theo con đường Chính Pháp của Sư Phụ. Họ tới từ tầng tầng lớp lớp của vũ trụ, vô biên vô tế, để tìm lại những bước chân của họ để trở về ngôi nhà chân thực của chính mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/16/204641.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/7/29/109580.html
Đăng ngày: 03-08-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.