Bài của một đệ tử ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-06-2009] Trong làng của chúng tôi có một nhóm học Pháp gồm hai gia đình. Từ năm 2000, họ đã giảng thanh chân tướng bằng việc dán các biểu ngữ và phân phát tờ rơi để nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công. Họ thường xuyên trải ra hơn 20 vùng nông thôn trong thị trấn của họ và đã giúp rất nhiều chúng sinh nhận ra được sự thật. Một ngày, tôi chia sẻ hiểu biết của mình trong việc phân phát các tài liệu giảng thanh chân tướng để cứu chúng sinh với nhóm và soạn bài viết này.
Hãy để tôi bắt đầu với người bạn đồng tu gia đình Bình Bình (Pingping). Có năm thành viên trong gia đình Bình Bình, bao gồm Bình Bình, chồng cô, hai con trai, và một con gái, tất cả họ đã đọc “Chuyển Pháp Luân“. Các thành viên trong gia đình Bình Bình đều hiểu và ủng hộ cô tu luyện. Bình Bình kể rằng, trước khi cô bắt đầu tập Pháp Luân Công, cô đã tới một cửa hàng sửa chữa TV và tình cờ xem một bộ phim về câu chuyện của Phật Thích Ca Mâu Ni. Cô đứng đó và xem hết bộ phim. Cô thực sự thích phần thuần khiết đó, cuộc sống tu luyện. Đầu năm 1996, cô tới nhà của anh trai cô và chú ý tới một quyển sách có tựa đề “Pháp Luân Công” (Bản hiệu chỉnh) trên bàn. Cô mở nó ra và thấy một số điều về tu luyện, vì thế cô muốn đọc nó và đem nó theo.
Bình Bình nói rằng sau khi cuộc bức hại bắt đầu năm 1999, cô đã không thay đổi suy nghĩ của mình về tập Pháp Luân Công. Từ năm 2000. cô và em gái của một người bạn đồng tu, Tiểu Yến, lúc đó mới 14 tuổi, đi dán các biểu ngữ Pháp Luân Công và phát tờ rơi giảng thanh chân tướng. Họ cùng mặc áo vét da và đội mũ đàn ông, và hoàn thành việc phân phát tài liệu trong 7 hoặc 8 ngôi làng trong một đêm. Sau đó Tiểu Yến khá mệt và nói, “Em thật sự không thể đi được nữa.” Thậm chí Bình Bình đã không thể đi làm vào ngày hôm sau. Mọi người trong 7 hoặc 8 ngôi làng đó đều nói về Pháp Luân Công sau khi họ nhìn thấy các biểu ngữ và tờ rơi. Một số người nói, “Có hai người đàn ông mặc áo khoác da đã dán các biểu ngữ và phân phát tài liệu suốt đêm.”
Bình Bình nói với tôi rằng đã có vài lần họ gặp nguy hiểm trong khi làm những việc để giảng thanh chân tướng vào buổi tối, nhưng họ đã tránh được tất cả những rắc rối với sự bảo vệ của Sư Phụ. Một buổi tối năm 2005, cô ấy, con trai cô, và đệ tử khác dán các biểu ngữ lên cột và treo những cái khác lên dây điện. Trong khi đang cố chăng một biểu ngữ trên những chiếc dây, tấm biểu ngữ rơi xuống mương. Con trai cô muốn tìm lại nó, và Bình Bình để cậu ấy đi. Tuy nhiên, một thời gian dài trôi qua, và vẫn không thấy cậu bé xuất hiện. Trời khá tối, và sau khi gọi tên cậu ấy, không có ai trả lời. Bình Bình rất lo lắng đến nỗi quần áo của cô ướt đẫm mồ hôi. Sau một lúc, cậu bé xuất hiện từ một vùng khác. Cậu kể với cô ấy rằng khi cậu bị rơi xuống mương, nó quá sâu nên cậu không thể bơi ngược trở lại, vì thế cậu đã đi bộ đến đầu bên kia để chui ra. Cậu bé đã đi bộ một mình trong mương sâu mà không sợ hãi!
Trong dịp khác, Bình Bình đi một mình để làm công việc giảng thanh chân tướng. Đêm đó, không có trăng, và trời rất tối. Cô đang đi bộ một quãng đường dài khi đó một chiếc ô tô đột nhiên xuất hiện, đèn pha của chiếc ô tô chiếu sáng chỗ cô. Cô tự động dừng lại và phát hiện ra một vũng nước sâu ở ngay trước mặt cô. Nếu cô đi thêm một bước nữa, cô sẽ ngã vào trong đó! Vào thời khắc nguy hiểm đó, Bình Bình biết rằng Sư Phụ từ bi đã an bài cho chiếc ô tô chiếu sáng đường để giúp cô tránh nguy hiểm.
Bình Bình kể rằng một số người gây trở ngại với những tài liệu phân phát của họ vào ban đêm. Một lần, cô và người bạn đồng tu Thúy Thúy đi tới một ngôi làng để phân phát tờ rơi. Trong khi cô đang đi về phía trước cửa một gia đình, một người đàn ông đột nhiên quát, “Ai đó?” Bình Bình đã không để ý tới ông ta và tiếp tục phân phát tờ rơi với Thúy Thúy. Người đàn ông rời đi, nhưng quay lại với một chiếc đèn pin lớn, vồ lấy cái túi sách của Bình Bình, và nói “Cô đang làm gì ở đây? Hãy đi tới ban quản lý.” Bình Bình dũng cảm lấy ra cuốn sách với tựa đề “xin Thần ban cho chư vị sự may mắn” trên bìa, rồi chỉ nó cho người đàn ông, và nói,” Chúng tôi đến để tặng ông sự may mắn lớn.” Sau đó Bình Bình và Thúy Thúy chia sẻ sự thật về Pháp Luân Công cho ông ấy. Cuối cùng người đàn ông hiểu ra và tử tế bảo họ lấy lại những tài liệu phân phát của họ.
Thúy Thúy nói với tôi rằng cô ấy bắt đầu tập Pháp Luân Công năm 1997, khi cô ấy đang làm một số việc tạm thời ở Bắc Kinh. Chồng cô bị thương ở chân trong khi đi xe đạp, nhưng sau khi cô bảo anh ấy tập Pháp Luân Công, vết thương của anh khỏi nhanh chóng. Con gái cô, Tiểu Yến, trở thành một đệ tử khi cô ấy học ở trường trung học, nhưng cô ấy bị bức hại và bị bắt giam bất hợp pháp tới một trại lao động cưỡng bức.
Đối với vấn đề giảng thanh chân tướng vào ban đêm, Thúy Thúy nói rằng cả cô và Bình Bình không thể đi xe đạp, vì thế họ đi bộ khắp nơi. Nghĩ tới điều này thật là gian khổ! Mỗi người bọn họ mang một chiếc túi lớn đựng đầy tài liệu trên lưng, cầm một vài lọ keo dán trên tay, dán các biểu ngữ trên mọi chiếc cột, và phân phát tài liệu tới mọi gia đình, hết nơi này đến nơi khác. Họ thường xuyên đi bộ trên 20 dặm một đêm để trải khắp các ngôi làng khác nhau. Đầu tiên, họ ở trong tình trạng không tốt lắm, và một lần họ tới một ngôi làng, họ sợ rằng họ sẽ phải đối mặt với những con chó của mọi người đuổi theo. Bàn chân họ luôn luôn bị phồng rộp. Giờ mọi việc đã tốt hơn, và họ ít sợ hơn. Họ dán những biểu ngữ ở những vị trí tốt nhất, đặt những tài liệu ở một nơi chu đáo, rồi rời đi.
Một lần, Thúy Thúy đến gần cửa nhà một ai đó trong bóng tối và chuẩn bị đưa một số tài liệu, khi đó một con chó to, hung dữ xông vào cô. Cô hơi sửng sốt, và đổ mồ hôi lạnh. May thay, con chó bị kìm lại bởi một dây xích to và dừng một chân trước mặt cô. Một đêm khác, Thúy Thúy đi một mình tới một ngôi làng để phân phát tài liệu. Đúng lúc cô đi qua gần một vách đá, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng động lạ đến từ đằng sau, và vài con cú bay lên. Cô sợ đến chết và không thể thở được trong giây lát. Cô đọc thuộc bài thơ Chính Pháp cho đến khi cô đi tới ngôi làng và đến một nơi sáng sủa. Sau đó, cô nhận thấy đây là một nhà tang lễ ( một nơi cất giữ người đã chết hoặc chuẩn bị cho người đã chết) điều đó làm cô rất hoảng sợ đến nỗi tóc cô dựng ngược lên. Thúy Thúy thức tỉnh, ” Mình đã nhút nhát từ khi mình còn rất nhỏ và không bao giờ dám ra khỏi nhà vào ban đêm. Những sự việc đó đã giúp huấn luyện mình và làm tăng thêm sự can đảm của mình, và chúng cũng thử nghiệm sự kiên định của mình đối với Đại Pháp và Sư Phụ vượt qua những khó khăn và gian khổ.”
Thúy Thúy nói rằng cô và Bình Bình đã mất thời gian để vượt qua rào cản giảng chân tướng mặt đối mặt. Sư Phụ đã an bài cho một vài đệ tử đồng tu từ những thị trấn khác tới chỉ cho họ làm thế nào. Đầu tiên khi các đệ tử nói, Thúy Thúy và Bình Bình phát chính niệm bên cạnh họ. Họ nhận thấy rằng các đệ tử nói một cách điềm tĩnh và nghiêm trang, vì thế họ cảm thấy dần tự tin hơn và thậm chí còn có thể bổ sung thêm vài điểm mà các đệ tử đã không nói đến. Họ viết xuống tên của tất cả những người mà đã đồng ý thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó.Tất cả các học viên đã phối hợp tốt và thực thi như một chỉnh thể. Là một cư dân địa phương, họ cũng có những liên kết hữu ích, như một số người quen và bạn bè trong những ngôi làng đó đã giúp giải quyết một số can nhiễu phiền toái.
Thúy Thúy cũng nói rằng, nhờ sự đều đặn phân phát tài liệu giảng thanh chân tướng của họ và giải thích sự thật, hầu hết người dân trong vùng đã hiểu Pháp Luân Công và các đệ tử. Thông thường, cách mà chúng sinh đánh giá Đại Pháp phụ thuộc vào việc các đệ tử Đại Pháp làm gì và làm như thế nào. Thường thì hai học viên cố đạt được hiệu quả ở nhà và khu vực địa phương, và không bao giờ lãng phí thời gian vào các việc khác như chơi cờ bạc. Họ cũng không tranh cãi nhau về thức ăn và quần áo họ không nóng nảy hay tranh đấu với bất kỳ ai, Mọi người trong làng của họ có thể nhìn thấy cách cư xử của các học viên. Không chỉ có vậy, những đứa trẻ của họ học hành rất tốt, cư xử với mọi người lịch thiệp, không bao giờ gây rắc rối và không tranh giành thức ăn, quân áo với người khác. Mọi người đều nói tốt về họ, ngay cả bí thư đảng ủy của làng chúng tôi cũng nhận xét: Các học viên Pháp Luân Công là thực sự tốt – những đứa con của họ được dạy dỗ rất tốt.
Sau đó tôi hỏi họ,”Cả hai người tiếp tục phân phát tài liệu giảng thanh chân tướng và cứu độ chúng sinh ngày qua ngày, năm qua năm. Chắc chắn các cô có chịu đựng một sự gian khổ rất lớn. Điều gì thúc đẩy các cô?” Bình Bình trả lời rằng, một lần khi cô đang trên đường tới một thị trấn, cô lên xe buýt và đi xung quanh, giữ một sự điềm tĩnh nhìn vào mọi người. Đột nhiên, cô cảm thấy vô cùng đau buồn:” Nếu chúng ta không khẩn trương cứu độ những chúng sinh đó trong vùng, họ sẽ phải đối mặt với tương lai như thế nào?”
Chúng tôi nói chuyện quá 11 giờ đêm, sau đó học bài giảng mới “Một lần nữa chúc Pháp Hội Âu châu thành công tốt đẹp” đọc bài báo trên ” Tuần báo Minh Huệ” về hiểu biết của một học viên về Bài giảng mới của Sư phụ và chia sẻ những hiểu biết của chúng tôi. Sau đó phát chính niệm, chúng tôi nói chuyện đến 2 giờ sáng.
Khi chồng Thúy Thúy trở về nhà sau ca làm đêm, chúng tôi luyện công xong. Anh ấy kể cho tôi một vài câu chuyện về kinh nghiệm của anh trong việc Sư Phụ luôn luôn bảo vệ anh. Tôi sẽ kể một chuyện. Anh ấy đang giữ một chiếc máy để khoan vào một tảng đá lớn bên trong một chiếc hang. Không biết vì lý do gì, anh đột nhiên nhìn lên và thấy một tảng đá lớn đang rơi xuống. An ấy hét lên, ” Chạy!” và lập tức chạy ra ngoài. Anh ấy chỉ chạy được hai bước, và tảng đá rơi chính xác vào nơi anh đã đứng trước đó. “Đó là Sư Phụ từ bi của chúng ta đã bảo vệ tôi. Không thì sao tôi lại ngước nhìn lên?
Thời gian trôi đi rất nhanh- đã hơn 7 giờ sáng, và tôi phải rời khỏi làng, mặc dù tất cả các đệ tử đều bảo tôi ở lại thêm một ngày. Chồng Thúy Thúy đưa tôi tới ga xe buýt bằng xe máy của anh. Tôi nói với anh,” Hãy học Pháp nhiều hơn và chân quý cơ hội này!”
Khi xe buýt rời đi, tôi nhìn lại nơi này và tự nhủ ” Tất cả chúng sinh ở đây, mọi người sẽ thật sự trân quý những nỗ lực mà các đệ tử đã làm cho mọi người! Hãy nhanh lên và hiểu ra sự thật. Bạn sẽ được an toàn trong tương lai, Ngày Đại Phán Xét cuối cùng đang đến!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/30/203682.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/7/25/109460.html
Đăng ngày 30-07-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản