[MINH HUỆ 17-07-2009] Tôi là một học viên Đại Pháp từ huyện Đường Cô, thành phố Thiên Tân. Tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp năm 1997.
Trước khi tôi đắc Pháp, tôi mất niềm tin vào cuộc sống. Tôi nghĩ rằng tôi đã chán tất cả những điều giả tạo và hời hợt trên thế gian. Khi tôi khoảng 20 tuổi, tôi thường để tóc dài và đeo khuyên tai to. Tôi hầu như không làm gì ngoài việc uống rượu và đi lang thang. Tôi thường uống say bên lề đường và rồi chơi mạt chược khi tôi tỉnh lại. Tôi thường đánh bạc và dính líu tới những cuộc ẩu đả bè đảng. Tôi không giống một con người bình thường chút nào. Trước khi tôi tập Pháp Luân Công, cuộc sống của tôi là như vậy.
Tôi thường có một căn bệnh kỳ quái: miệng của tôi mưng mủ từ lưỡi cho tới cổ họng. Vết đau quá dữ dội đến nỗi tôi không thể há miệng. Một ngày trôi qua như thể là một năm.
Vào cuối năm 1997, anh trai tôi mang cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi vẫn nhớ rằng lúc đó là 10 giờ sáng. Khi tôi lướt qua những trang của cuốn sách, tôi lập tức biết rằng những gì được dạy trong cuốn sách đều là thật. Tôi tiếp tục đọc cho tới tận chập tối. Bởi vì tôi nghĩ rằng anh trai tôi sẽ lấy lại nó để đọc vào buổi tối, tôi đã trả lại cuốn sách cho anh ấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi mượn lại cuốn sách của anh tôi. Tôi nhanh chóng đọc hết nó. Sau khi đọc nó, tôi hiểu được mình phải sống như thế nào, làm thế nào để trở thành một người tốt hơn, tại sao chúng ta phải sống có đạo đức, tại sao con người có giàu nghèo, v.v.. Từ hôm đó, tôi đã dấn thân vào con đường tu luyện. Tôi từ bỏ uống rượu, đánh bạc và đánh lộn. Miệng của tôi lành lại nhanh chóng.
Chính Pháp Luân Đại Pháp đã dẫn tôi đến một con đường mà cho phép tôi có thể trở về chân ngã của mình. Hàng xóm của tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi thành một con người mới.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/17/204702.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/2/109703.html
Đăng ngày: 03-08-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.