Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-11-2016] Tôi xin chia sẻ với các đồng tu kinh nghiệm và thể ngộ của tôi sau nhiều năm giảng chân tướng cứu người.

Tôi đã cố gắng tu luyện cá nhân thật tốt và đã buông bỏ được tâm sợ hãi, giờ đây tôi trở hoàn toàn tự tin sử dụng trí huệ mà Sư phụ đã ban cho tôi trong việc giảng chân tướng hàng ngày.

1. Tu bỏ tâm sợ hãi

Tâm sợ hãi là chướng ngại lớn nhất của tôi trong quá trình giảng chân tướng. Sau nhiều năm dài tu luyện, tôi cảm nhận rằng tâm sợ hãi dần dần đã được biểu lộ ra khá nhiều. Tuy nhiên, nó vẫn còn ẩn sâu đâu đó trong tôi.

Một lần nọ, khi tôi đang giảng chân tướng thì có người báo cảnh sát và tôi bị bắt vào đồn cảnh sát.

Tôi không cảm thấy sợ hãi. Sau khi bị giữ hơn nửa ngày, tôi giữ vững chính niệm và tôi được thả ra mà không có bất kỳ rắc rối nào.

Ngày hôm sau, tôi quay lại để lấy chiếc xe đạp để trong sân của đồn cảnh sát. Trước các camera giám sát, tôi lấy xe và bình thản đạp xe ra ngoài.

Nhưng hai ngày sau, khi tôi lại ra giảng chân tướng, một xe cảnh sát đột nhiên đến gần và đậu xe sát tôi, nỗi sợ hãi kéo đến nên tôi nhanh chóng lên xe đạp rồi rời khỏi nơi đó.

Trên đường đi, tôi cảm thấy có những cặp mắt đang quan sát mình. Khi có thời gian xét lại các niệm đầu của mình, tôi bắt đầu tự hỏi,

“Tại sao tôi lại ra ngoài hôm nay?”

“Để cứu độ chúng sinh.”

“Tôi có làm điều gì sai không?”

“Không. Những gì tôi làm là những điều chân chính nhất. Nhiệm vụ của tôi ở đây là trợ Sư Chính Pháp.”

“Vậy, tôi đang lo sợ điều gì?”

Đoạn độc thoại đã giúp tôi bình tâm trở lại và thanh lý những nhân tố tà ác trong trường không gian của tôi. Chính niệm của tôi đã được khôi phục trở lại.

Tôi phát chính niệm mạnh mẽ, “Cứu độ chúng sinh là nhiệm vụ của tôi một đệ tử Đại Pháp. Không có gì và không có ai có thể buộc tôi dừng lại.”

Về đến nhà, tôi tận dụng thời gian học Pháp và phát chính niệm.

Từ đó trở đi, mỗi ngày tôi đều ra ngoài giảng chân tướng mà không lo lắng, hay sợ hãi hoặc bận tâm về điều gì và không bỏ sót ngày nào.

Một lần khác, một học viên nói với tôi rằng có một banner phỉ báng Đại Pháp đang được treo ở một nơi và rủ tôi cùng đi với cô ấy để gỡ xuống. Chúng tôi quyết định sẽ sắp xếp một buổi tối thuận lợi để gỡ nó xuống.

Sau đó, tôi vẫn suy nghĩ về cái banner và cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi muốn gỡ nó xuống càng sớm càng tốt.

Tôi suy nghĩ về việc người học viên đó đang bận rộn với vô số công việc nhà và còn phải trông nom cháu ngoại. Tôi quyết định tốt nhất là tôi nên làm một mình.

Tuy nhiên, đột nhiên tâm sợ hãi trào lên khiến tim tôi loạn nhịp. Tôi không thể ngủ được.

Một ý nghĩ xuất hiện trong tâm, “Bởi vì mình có tâm sợ hãi, nên chắc hẳn là Sư phụ đã an bài cơ hội này để mình có thể vượt qua lần này và các lần sau nữa. Mình sẽ không chờ đợi thời gian nào khác. Mình sẽ đi ngay. Banner còn ở đó lâu bao nhiêu thì càng có nhiều người bị lừa dối bấy nhiêu.”

Tôi ra khỏi giường ngay lập tức, lấy một chiếc kéo và dắt xe đạp đi.

Khi đến nơi, tôi gỡ banner xuống, cắt nhỏ nó thành nhiều mảnh và lên xe quay về nhà.

Trên đường về, tôi cảm thấy lòng dạ như lửa đốt và tim tôi như muốn rớt khỏi lồng ngực.

Tôi tự nói với chính mình, “Ta không sợ tà ác các người. Ta vừa làm một việc chân chính nhất.”

Khi về đến nhà, tôi phát chính niệm trong nửa giờ và cảm thấy thật kỳ diệu.

Qua hai lần trải nghiệm này, tôi các thấy chủng vật chất sợ hãi khống chế tôi bấy lâu nay chắc chắn đã dần bị thanh lý. Tôi cảm thấy rằng chúng ta tu bỏ càng nhiều chủng vật chất bại hoại bao nhiêu thì Sư phụ sẽ thanh lý càng nhiều những nhân tố tà ác bấy nhiêu.

Từ hôm đó trở đi, mỗi khi ra ngoài giảng chân tướng và gặp tình huống nguy hiểm, tôi không còn sợ hãi. Tôi có thể giữ bình tĩnh và cảm thấy thực sự không còn lo sợ.

Có một công nhân vệ sinh thường xuyên can nhiễu các học viên. Mỗi khi thấy chúng tôi giảng chân tướng, ông ta sẽ la hét và chửi rủa chúng tôi.

Một ngày nọ, tôi thấy người này đi đến chỗ tôi đứng, vẫy vẫy hai cánh tay và la hét.

Tôi chỉ vừa kết thúc việc giảng chân tướng cho một tài xế và giúp ông ấy thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi nhắc người tài xế hãy chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn Hảo.”

Người tài xế liếc nhìn người công nhân vệ sinh đang la hét, mỉm cười, gật đầu cảm ơn tôi trước khi lái xe đi. Tôi lấy xe đạp và rời khỏi nơi đó trước khi người công nhân vệ sinh kia tới chỗ tôi.

Ngày hôm sau, tôi tìm ông ta và nói, “Này, anh cả. Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Ông ta bẻ lại, “Chị có gì để nói với tôi. Chị sống trong căn nhà do ĐCSTQ cung cấp. Chị ăn thực phẩm do ĐCSTQ cung cấp. Và chị chống lại ĐCSTQ.”

Ông ta tiếp tục điên cuồng và la hét, giọng nói ông ta càng lúc càng to.

Tôi nhìn vào mắt ông ấy và phát chính niệm.

Tôi cố gắng ngắt lời ông ấy nhưng không tìm được cơ hội.

Tôi quyết định rằng ông ta phải dừng lại. Tôi nói với ông ấy bằng một giọng nghiêm nghị “Ông hãy dừng những lời trách mắng đó lại. Nó không tốt cho ông đâu. Ngôi nhà ông đang ở được xây bằng tiền của chính ông. Thực phẩm ông ăn hàng ngày cũng do ông trả bằng tiền của chính ông cơ mà.”

“Ông có thể hỏi những người ăn xin tàn tật trên đường kia tại sao ĐCSTQ không cung cấp nhà cửa và thực phẩm cho họ.”

“Ông muốn cảm ơn ai đó ư? Hãy cảm ơn cha mẹ ông đã cho ông một cơ thể khỏe mạnh để bây giờ ông có thể tự đứng trên đôi chân của ông, sống trong căn nhà của ông, ăn thực phẩm của ông.”

“ĐCSTQ chưa bao giờ xây một nhà máy hay sản xuất một loại thực phẩm nào. Làm sao ĐCSTQ có tiền cho ông thực phẩm và nơi ăn chốn ở.”

“Xin hãy nhớ rằng những gì tôi nói với ông là nghiêm túc!”

Khi tôi rời đi, tôi biết là tôi đã thất bại không cứu được ông ấy, bởi vì ông ấy đã không lắng nghe tôi nói. Tôi rất buồn và tự hỏi, “Tại sao tôi không cứu được ông ta? Tôi đã sơ hở ở chỗ nào?”

Đột nhiên, tôi thấy một chiếc xe cảnh sát đang chạy tới sau lưng tôi, mà tôi không có bất cứ sự chú ý nào. Sau đó, nó vượt qua mặt tôi, chạy chậm lại và chạy song song với tôi đang đi bộ trên đường.

Cửa sổ xe đang mở. Người cảnh sát trong xe quan sát tôi. Tôi nhìn lại mà không sợ hãi.

Tôi nhận ra rằng người công nhân vệ sinh kia đã báo cảnh sát. Tâm tôi rất bình thản. Chẳng mấy chốc, chiếc xe rời đi.

Một lần khác, tôi vừa kết thúc việc giảng chân tướng cho một người đi đường. Một chiếc xe cảnh sát chạy thẳng tới chỗ chúng tôi. Hai cảnh sát bước ra.

Người khách đi đường đó rất chấn động và lo sợ. Tôi mỉm cười trấn an anh ấy và nói, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Chân – Thiện – Nhẫn Hảo! Đại Pháp sẽ bảo hộ anh khi có thiên tai.”

Rồi tôi lấy xe đạp và rời khỏi chỗ của hai cảnh sát đó.

Một lúc sau, tôi nghĩ,“Tại sao mình không sợ hãi nhỉ?”

Tôi nhận ra rằng vì tôi đã có chính niệm mạnh mẽ và tâm tôi kiên định không lay động nên Sư phụ đã thanh lý tâm sợ hãi của tôi. Bởi vì chủng vật chất sợ hãi không tồn tại trong tôi, nên tôi không còn sợ hãi nữa.

Sư phụ giảng,

“Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ. Không phải là miễn cưỡng, mà là thản nhiên vứt bỏ nên đạt được.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng – Tinh tấn yếu chỉ II)

Với sự gia trì của Sư phụ, cuối cùng tôi đã thoát ra khỏi cái bóng của sự sợ hãi và loại bỏ những chấp trước của mình.

2. Học Pháp tốt để giảng chân tướng tốt hơn

Tôi nhận ra rằng, để giảng chân tướng tốt thì tôi phải học Pháp thật tốt với tâm thanh tĩnh.

Hàng ngày, tôi dành ra nửa ngày để học Pháp nhóm và nửa ngày để giảng chân tướng. Mỗi tối, tôi dành thời gian để học thuộc Pháp. Tôi cũng cố gắng luyện công vào mỗi buổi sáng.

Mỗi ngày, tôi dành thời gian đọc Minh Huệ Net để học hỏi những ý tưởng và những kinh nghiệm của các đồng tu nhằm bổ sung cho việc thực thi hạng mục của mình.

Sư phụ và Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ. Nhiều lần, khi tôi đạp xe trên đường hay trong lúc nấu ăn, những suy nghĩ về các vấn đề khó khăn mà tôi đang vấp phải đột nhiên xuất hiện, và tôi đã tìm ra được cách giải quyết những khó khăn đó.

Theo cách này, khi tôi giảng chân tướng và chứng thực Pháp, tôi có thể duy trì đầu não minh mẫn và nhạy bén, và tôi có thể thích ứng với những người khác nhau để họ có thể hiểu tôi dễ dàng và chấp nhận những gì tôi nói.

Trong quá trình giảng chân tướng, tôi có thể tu bỏ các chủng nhân tâm bất chính và các tâm chấp trước.

3. Cứu độ chúng sinh bằng cả trái tim

Khi giảng chân tướng, tôi thường bắt đầu nói, “Xin chào, chị có khỏe không? Tôi xin tặng chị một quyển sách nhỏ có tên là Cửu Bình [hoặc quyển sách khác]…”

Tôi nhận thấy rằng miễn là tôi giữ chính niệm và có tâm thái hòa ái, mọi người sẽ chấp nhận.

Một buổi chiều nọ, tôi gặp một người đàn ông lớn tuổi. Tôi chào ông ấy, “Xin chào, ông có khỏe không? Tôi xin phép tặng ông một quyển sách nhỏ để đọc nhé? Nó là miễn phí ạ.”

“Nó là loại sách gì vậy?”

“Đó là sách về Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi nhận thấy sự thay đổi qua biểu cảm của ông ấy. Ông ấy trở nên ngờ vực và thận trọng.

Tôi bảo với ông ấy, “Cũng là việc bình thường nếu ông lo sợ khi nhận quyển sách này. Tôi có thể hiểu mà.”

Tôi đã không trông chờ ông ấy chấp nhận. Tuy nhiên ông ấy mỉm cười và nói, “Tôi không sợ. Tôi có gì phải sợ chứ?”

Tôi nói, “Ông chắc hẳn là một người tốt. Những người tốt thích đọc những thứ tốt. Những người tốt cũng sẽ nhận được phúc báo… Thưa, ông có là Đảng viên ĐCSTQ không?”

Ông ấy đáp, “Có, tôi có 40 năm tuổi Đảng.”

Tôi nói với ông ấy, “Tới hôm nay, có hơn 200 triệu người đã tuyên bố rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó bằng một hành động được gọi là ‘Tam Thoái.’”

“Ngày nay, tham nhũng tràn lan trong ĐCSTQ, từ các quan chức cấp cao đến các quan chức cấp thấp. ĐCSTQ đã đi đến hồi kết thúc. Trời sẽ hủy diệt nó.”

“Tôi sẽ dùng hóa danh để làm tam thoái cho ông nhé?”

Ông ấy cười và nói, “Dĩ nhiên rồi. Cảm ơn cô rất nhiều.”

Một lần khác khi tôi hỏi một người đàn ông khoảng 40 tuổi rằng liệu tôi có thể tặng anh ta một quyển sách không. Anh ấy thờ ơ đáp, “Sách gì vậy?”

Tôi biết là anh ấy biết tôi sẽ cho anh ấy sách gì, nên tôi mỉm cười bình thản và nói, “Đó là một quyển sách nhỏ về Pháp Luân Đại Pháp.”

“Cái gì? Có phải là chị không muốn đọc nó nên cho tôi chứ gì? Không sao đâu.”

“Xin đừng khó chịu như vậy ạ. Tôi tặng anh quyển sách này vì tôi muốn chúc phúc cho anh. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

Ngay lập tức, thái độ của anh ấy thay đổi, “Tôi không khó chịu nữa đâu. Tôi sẽ nhận quyển sách.”

Đó là 2 trường hợp dễ dàng. Cũng có những trường hợp khó khăn.

Một ngày nọ, tôi gặp một vài người trông giống như cán bộ vừa mới nghỉ hưu. Ngay khi tôi đề nghị tặng sách, họ khoát tay và nói, “Tôi sẽ không đọc nó. Tôi là Đảng viên. Tôi lãnh lương hưu 6000 tệ một tháng. Con trai tôi cũng là đảng viên. Nó có một công việc tốt. ĐCSTQ đối xử tốt với chúng tôi. ĐCSTQ cho chúng tôi tất cả những gì chúng tôi đang có….”

Tôi để cho ông ấy nói mà không ngắt lời. Sau một lúc nói liên tục, ông ấy thấm mệt.

Rồi tôi nói với ông ta, “Sao ông không nghỉ ngơi một lát và để tôi chia sẻ với ông vài suy nghĩ của tôi?”

“Trung Quốc đã có 5000 năm văn minh. Chúng ta những người Trung Quốc luôn tin vào Khổng giáo, Đạo Giáo và Phật Giáo. Chúng ta cũng tin vào Thiện Ác hữu báo.”

“Ông nói rằng ĐCSTQ đã trả lương hưu cho ông 6000 tệ một tháng. Tôi thì không nghĩ vậy.”

“Số tiền đó là từ những năm tháng lao động vất vả của ông trong quá khứ và phúc đức tổ tiên ông để lại cho ông và ông sẽ để lại cho con trai ông cũng như con trai ông sẽ để lại cho cháu nội ông. Ông nên biết ơn tổ tiên của ông, chứ không phải là ĐCSTQ.”

“ĐCSTQ không trồng một cái cây lương thực nào cũng như không xây dựng một nhà máy nào. Nó lấy tiền ở đâu ra để trả lương hưu cho ông?”

“Tiền đó là những người đóng thuế đã cung cấp cho ĐCSTQ, chứ không phải bằng những cách này hay cách khác mà ĐCSTQ có được. Ông không đồng ý với tôi ư?”

Người đàn ông đó trở nên tư lự.

Tôi nói tiếp, “Ngày nay, mọi người trong ĐCSTQ đều tham nhũng. Đạo đức đã trượt xuống đến đáy. Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện tự thân dạy con người làm người tốt.”

“Thế nhưng, Giang Trạch Dân đã ra lệnh bức hại Pháp Luân Đại Pháp, sử dụng quyền lực của ông ta để ngụy tạo những tuyên truyền dối trá và vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn nhằm đầu độc người dân và kích động lòng căm thù của họ với học viên Pháp Luân Đại Pháp.”

“Ông có biết những gì mà Giang Trạch Dân đã buộc người dân phải cam kết chống lại Pháp Luân Đại Pháp đang ở đây để cứu người là tội ác không? Những tội ác ấy sẽ dẫn ông đến sự hủy hoại của chính ông trong sự sụp đổ của tà Đảng này.”

“Thưa, tôi có thể cảm nhận ông là một người tốt. Và tôi muốn ông được cứu. Ông sẽ để tôi dùng hóa danh để làm tam thoái cho ông chứ?”

Người đàn ông lớn tuổi đó đáp ngay, “Vâng, xin cô hãy giúp tôi. Tôi sẽ thoái khỏi ĐCSTQ. Hãy giúp tôi thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.”

Tôi có thể cảm nhận được rằng tôi đã có sự đột phá liên tục trong việc giảng chân tướng của mình.

Trước đây, tôi thiếu tự tin và thường quanh co, tán gẫu về các chủ đề thông tục rồi mới nói, “Hãy để tôi tặng cho bạn một cuốn sách nhỏ tốt cho sức khỏe và thể lực của bạn …”

Bây giờ, tôi đi vào vấn đề một cách thẳng thắn và cởi mở. Tôi thường xuyên cảm thấy sự hiện diện của Sư Phụ. Tôi biết chính Sư phụ đã an bài tất cả các cuộc gặp để tôi giảng chân tướng, và phần còn lại là tôi sẽ làm tốt nhất có thể.

Một ngày nọ, tôi tặng cho một người đàn ông trẻ tuổi một số tài liệu chân tướng. Anh ta thẳng thừng từ chối nhận bất cứ thứ gì và nói với tôi, “Tôi phản đối Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi nói với anh ta một cách chân thành, “Nếu anh không có thời gian để đọc những tài liệu này, tôi có thể hiểu được, nhưng xin đừng phản đối Pháp Luân Đại Pháp và mang đến vận xấu cho chính mình.”

Người đàn ông trẻ thay đổi thái độ, “Xin lỗi chị, tôi lỡ lời. Tôi không phản đối Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ là tôi không có thời gian để đọc bất cứ thứ gì.”

Tôi giảng chân tướng cho anh ấy, và cuối cùng anh ấy cũng đã đồng ý để tôi giúp anh ấy làm tam thoái.

Khi Hồng Ngâm IV xuất bản, tôi nhận ra rằng trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp thật nặng nề và vai trò của chúng ta thật quan trọng trong việc cứu độ chúng sinh. Tôi đã trào nước mắt cảm kích. Sư phụ đã đặt mỗi chúng ta ở vị trí cao biết bao nhiêu! Chúng ta là chúng Thần có trách nhiệm mở cánh cửa lên thiên thượng cho các chúng sinh!

Đôi lúc, khi nhìn dòng người hối hả trên phố, tâm tôi tràn ngập sự cảm khái. Tôi nói với mọi người, “Khổ thân mọi người. Mọi người đã lầm lạc trong những dối trá của ĐCSTQ. Nếu tôi không cứu mọi người, mọi người sẽ không có tương lai.”

Tôi nhận thấy rằng, càng về cuối, chúng ta càng phải tinh tấn.

Trong việc giảng chân tướng của tôi sắp tới, tôi phải từ bỏ tất cả nhân tâm và chấp trước và cứu càng nhiều người hơn nữa với tâm từ bi và không truy cầu.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/2-336967.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/13/159935.html

Đăng ngày 4-12-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lại để sát hơn với nguyên tác.

Share