Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-11-2016] Kính chào Sư phụ, kính chào các đồng tu!
Tôi là một bác sĩ và tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) gần hai năm nay. Tuy vậy, tôi đã chứng kiến nhiều thần tích, kể cả những gì xảy ra trong thời gian tôi bị giam giữ 15 ngày do niềm tin của mình. Sau đây tôi xin chia sẻ với mọi người những điều đó.
Thân và tâm nhẹ nhàng
Năm 2003, khi tôi đang học đại học Y khoa, tôi bị xuất huyết tiêu hóa cấp dẫn đến các bệnh lý dạ dày mãn tính, cột sống cổ và bệnh thủy đậu. Cùng lúc đó, anh trai tôi bị cho nghỉ việc và bị bắt vào trại cưỡng bức lao động vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Những đau đớn về thể chất và áp lực tinh thần mà tôi phải chịu đựng đã khiến tôi bị trầm cảm và chóng mặt. Kết quả là tôi phải sống nhờ vào uống thuốc mỗi ngày.
Vào dịp Tết nguyên đán 2014, tôi đến thăm một người bạn. Cô ấy đã nói cho tôi nghe về những lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tin tưởng cô ấy và với sự giúp đỡ của mẹ và anh trai, tôi bắt đầu đọc quyển sách Chuyển Pháp Luân và học các bài công pháp. Sau 5 ngày, tất cả những gì khó chịu trên thân thể tôi đã biến mất.Tôi khỏe mạnh và hạnh phúc. Lần đầu tiên trong đời, tôi đã hiểu thế nào là hạnh phúc thực sự.
Tôi không quá bận rộn ở nơi làm việc, nên mỗi ngày tôi dành nhiều thời gian để đọc các sách về Đại Pháp. Trong vòng một tháng, tôi đã đọc tất cả sách Đại Pháp và thực sự xúc động với những nguyên lý sâu sắc trong các bài giảng của Sư phụ. Nó như thể tất cả các tế bào trong cơ thể tôi đang được tẩy tịnh và vô số Pháp Luân đang xoay chuyển cả bên trong lẫn bên ngoài cơ thể tôi. Qua thiên mục, tôi còn có thể thấy được những hiện tượng đã được miêu tả trong Chuyển Pháp Luân. Tôi đã hiểu rõ mục đích của cuộc đời mình và lí do vì sao chúng ta tồn tại trong thế giới này.
Một ngày nọ, tôi đạt đến trạng thái nhập tĩnh khi luyện bài công pháp thứ hai, tôi thấy một cái ống nhổ lớn. Có vô số những sinh vật nhỏ bé đen đúa đang vật lộn bên trong, trong đó có tôi. Nhiều lần, Sư phụ đã vớt tôi ra khỏi nơi đó bằng bàn tay vàng kim của Ngài, nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại trượt chân ngã vào đó lần nữa. Nhìn thấy sự dơ bẩn của nơi đó, tôi bật khóc và nói: “Thưa Sư phụ, xin Ngài đừng cứu vớt con nữa. Con thật hổ thẹn. Con thậm chí đã không thể tự mình thực hiện việc này.” Sư phụ không nói lời nào cả và tiếp tục cố gắng cho đến khi Ngài đưa được tôi ra khỏi chốn dơ bẩn ấy.
Nhìn thấy thân nghiệp (thân thể dơ bẩn) tôi đen đúa và bị phủ đầy đờm hôi hám, tôi van nài Sư phụ hãy vứt bỏ nó. “Nó đã quá bại hoại rồi. Xin đừng giữ nó lại nữa.” Không nói một lời, Sư phụ nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay và mang đến một giếng nước trên thiên thượng để rửa sạch bề ngoài và làm sạch bên trong bằng một cái ống đặt vào dạ dày. Thân thể đó đã nôn ra, hắt hơi ra và nhổ ra những thứ chất còn dơ bẩn hơn cả các vật chất trong ống cống. Thậm chí những thứ đó còn làm vấy bẩn chiếc áo cà sa vàng kim của Sư phụ, nhưng Sư phụ không bận tâm và tiếp tục gột rửa nó. Sau một lúc lâu, Sư phụ đặt nó lên trên một mảnh vải vàng kim và làm thủ ấn Đại Liên Hoa phía trước. Dần dần, từng phần của thân nghiệp tôi chuyển sang màu trắng, rồi các thành phần màu đen dần dần ít đi, ít đi, cho đến khi tất cả đều biến mất. Khi đó, thân tôi thật thuần khiết và đáng yêu như một đứa trẻ sơ sinh. Đứa trẻ ấy thức dậy và bò đến trước mặt Sư phụ. Sư phụ lúc này đẫm mồ hôi nhìn cô bé ấy mỉm cười từ bi.
Rồi tôi xuất định và nhận ra nước mắt đang lăn dài trên má. Từ ngày hôm ấy, tôi thường rơi lệ mỗi khi luyện các bài công pháp.
Trong những ngày đó, tôi không biết về làm ba việc là như thế nào nhưng tôi thường nói với các đồng nghiệp và bệnh nhân về Pháp Luân Đại Pháp. Có một bệnh nhân bắt đầu tu luyện. Một lần khi tôi đang luyện công với anh ấy, tôi đã thấy hai Pháp thân của Sư phụ. Một Pháp thân điều chỉnh phần cổ của anh ấy, và một Pháp thân chỉnh sửa động tác ở cánh tay tôi. Tôi nói với người học viên này về điều đó, nhưng anh ấy không nhìn thấy gì cả. Sau đó, những vấn đề về cột sống cổ hành hạ anh ấy trong thời gian dài đã biến mất và không bao giờ tái phát.
Kiên định vượt qua cuộc bức hại
Với sự giúp đỡ của các học viên khác, tôi bắt đầu sản xuất và phân phối các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Đầu năm 2015, cảnh sát địa phương đã đến nơi tôi làm việc và lừa đưa tôi đến đồn cảnh sát.
Lập tức tôi bắt đầu phát chính niệm. Ngày hôm sau, bố mẹ tôi đến cùng với một luật sư ủy quyền. Trưởng phòng 610 địa phương một ngày sau đó đến cùng với rất nhiều quan chức và đồng nghiệp của tôi.
Chứng kiến thái độ phản đối Đại Pháp của cảnh sát, tôi vô cùng buồn bã và khóc một hồi lâu. Tất cả họ đề nghị tôi viết tuyên bố từ bỏ niềm tin của mình. Không do dự, tôi từ chối. Nghĩ đến anh trai tôi đã bị cho nghỉ việc và bị tra tấn nặng nề trong hơn 10 năm, tôi lại bật khóc và nói trong tâm: “Thưa Sư phụ, con sẽ không bao giờ từ bỏ niềm tin của mình!”
Nhiều ngày sau, một nhân viên của Phòng 610 đi đến với một người phụ nữ trung niên. Khi tôi thấy Pháp thân cao lớn của Sư phụ sau lưng bà ấy, tôi mỉm cười và nói với Sư phụ rằng tôi vẫn ổn. Người phụ nữ ấy nói với tôi rằng bà ấy tu luyện Đại Pháp trước đó và đã nói điều đó với người khác. Tuy nhiên, sau khi được thả ra và “được chuyển hóa,” bà ấy bắt đầu tin vào Phật giáo.
Khi bà ấy bắt đầu phỉ báng Sư phụ, tôi từ bi nói với bà ấy: “Bà biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Sư phụ của Đại Pháp là vĩ đại. Nói những lời như thế sẽ làm bà bị hủy rớt xuống.”
“Nếu địa ngục có thật, tôi sẽ đến đó đầu tiên,” bà ấy trả lời.
Tôi nói rằng tôi đã thấy Pháp thân của Sư phụ sau lưng bà ấy. Bà ta cười khẩy: “Tôi không tin cô và tôi cũng không sợ” Sững sờ trước những lời nói của bà ấy, giờ tôi mới nhận ra rằng một người đã rời xa Đại Pháp và đi sang phía phụ diện thì mới có thể xấu xa như vậy. Một lúc sau, tôi nói với bà ấy rằng nhiều ngày qua tôi không đọc các bài giảng của Sư phụ và hỏi rằng liệu bà có thể mang đến cho tôi được không.
Hai ngày sau, người phụ nữ ấy quay lại với một người phụ nữ khác lớn tuổi hơn. Người này cũng đã từ bỏ tu luyện và giờ tu theo Phật giáo. Tôi bắt đầu đọc các bài giảng của Sư phụ và không để ý đến những gì họ nói.
Người phụ nữ lớn tuổi bắt tôi dừng lại và bảo tôi hãy đọc quyển sách Phật giáo mà bà ấy mang tới. Ngay khi vừa mở sách ra, tôi thấy một con rắn nằm trên các ký tự, chuẩn bị nhảy vào tôi. Tôi đóng sách lại, bảo với họ rằng tôi chỉ đọc các quyển sách của Sư phụ Lý Hồng Chí viết.
Hai người phụ nữ và một cảnh sát đứng kế họ nói với tôi. Cảnh sát nói rằng Pháp Luân Đại Pháp làm chính trị và tốt hơn là nên tránh xa nó ra. Tôi giải thích với anh ấy rằng các học viên không làm chính trị và họ đang bị bức hại một cách phi pháp.
“Xin hãy bình tĩnh và suy nghĩ về việc này. Mọi người sẽ thấy việc nào là đúng và việc nào là sai,” tôi nói với họ. Viên cảnh sát cứ khăng khăng rằng Cửu Bình mà các học viên phân phát là chống lại Đảng cộng sản và mang tính chính trị. Tôi nói rằng mọi người nên suy nghĩ một cách có lí trí hơn là mù quáng tin vào những điều vu khống.
Họ tiếp tục nói những điều xấu xa về Đại Pháp, và tôi lại rơi nước mắt. “Sư phụ Lý đã cứu tôi và giúp chúng tôi trở thành người tốt hơn. Tất cả chúng tôi hiểu điều này, và không gì có thể thay đổi điều này,” tôi kiên quyết nói với họ như vậy.
Mọi người đều đến vì Pháp
Một ngày sau khi tôi bị đưa đến trại tạm giam, giám đốc trại đến vào giờ giải lao. “Bác sĩ đâu rồi? Bác sĩ Pháp Luân Công ở đâu rồi?” ông ta la to ngay khi vừa đến. Sau khi tôi nói với ông ấy tôi là ai, ông ấy nói với tôi, “Nhìn cô này. Sao cô lại muốn phung phí thời gian với Pháp Luân Công cơ chứ? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cô làm bác sĩ hay sao?”
“Đúng, tôi là một bác sĩ, nhưng tôi đã không thể chữa bệnh cho chính mình,” tôi trả lời ông ấy với giọng nói to để những người khác có thể nghe thấy. “Và không chỉ có tôi. Những người đồng nghiệp của tôi cũng không chữa được bệnh cho tôi. Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới giúp tôi trở nên khỏe mạnh và dạy tôi làm người tốt bằng cách tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.”
Vài cảnh sát khác kéo đến, và một trong số họ bắt đầu phỉ báng Đại Pháp. “Hãy lắng nghe tôi,” tôi cắt lời anh ta, “Không có luật nào cấm Pháp Luân Đại Pháp cả. Đó là Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại bởi vì ông ta ghen tị do có quá nhiều người tu theo môn này.”
Tôi nói với họ rằng Giang và chế độ của ông ta đã bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp với những tuyên truyền dối trá, chẳng hạn như vụ tự thiêu dàn dựng tại quảng trường Thiên An Môn. Khi tôi tiếp tục nói về việc Giang đã phản bội lại lợi ích của Trung Quốc như thế nào và Chu Vĩnh Khang đã bị bắt vì tham nhũng ra sao, giám đốc trại tạm giam đã bỏ đi và các nhân viên của ông ta cũng lần lượt đi theo. Tôi hô to “Pháp Luân Đại Pháp Hảo. Chân – Thiện – Nhẫn Hảo.” trại tạm giam có hàng trăm người, và phần lớn họ đều nghe thấy tôi. Một số vỗ tay và lặp lại những gì tôi nói. Những âm thanh của họ vang vọng trong sân một lúc lâu. Trong những ngày bị giam giữ sau đó, tôi thường hô to “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” và nhiều tù nhân cùng tham gia với tôi. Mỗi lần như thế, tôi thấy vô số Pháp Luân giăng như hoa tuyết rơi xuống.
Hai trưởng nhóm nhận ra sự thật
Trở về phòng giam, tôi nghe các tù nhân vẫn còn nói “Pháp Luân Đại Pháp Hảo.” Chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau, và tôi nói với họ những sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Từng người một lần lượt làm tam thoái, ngoại trừ hai trưởng nhóm trong phòng giam.
Cả hai người này đều bị bắt vào trại giam vì tội hối lộ của chồng họ. Họ biết rằng tôi không nên bị bắt vào đây, nhưng vì những tuyên truyền dối trá của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), họ xem Pháp Luân Đại Pháp là một vấn đề còn đang tranh cãi.
Một phụ tá đến và đưa cho một trong hai người này một ít thuốc và một vài miếng dán giảm đau, nên tôi biết là bà ấy bị đau lưng. Tôi quyết định giúp bà ấy. Bà ấy rất vui mừng khi biết chuyên khoa của tôi là điều trị đau thắt lưng và nhờ tôi khám giúp. Sau khi tôi nhẹ nhàng xoa bóp cột sống cho bà ấy, bà ấy rất dễ chịu và cảm ơn tôi một lúc lâu.
Trưởng nhóm còn lại rất ngạc nhiên và nói với tôi: “Em trẻ tuổi, xinh đẹp và có một tương lai tươi sáng. Tại sao em lại tu luyện Pháp Luân Công? Em không thể tu luyện một môn nào khác mà ĐCSTQ cho phép sao?”
Nhận ra rằng tôi đã không giải thích những việc này một cách rõ ràng nên tôi đã kể lại lần nữa về việc tôi bị nhiều bệnh tật hành hạ ra sao và Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến sức khỏe cho tôi kỳ diệu như thế nào. Tôi còn kể với họ việc anh trai tôi đã bị giam cầm và bị bức hại vì không từ bỏ niềm tin của anh ấy. Khi tôi nói với họ về sự từ bi của Sư phụ và sự kiên định của những học viên bất chấp áp lực, tất cả mọi người xúc động, vài người đã rơi nước mắt.
Khi chúng tôi không trò chuyện, tôi thường luyện công, nhẩm Pháp và phát chính niệm. Thời gian đầu, một trưởng nhóm nghi ngờ giám đốc trại giam không cho phép tôi luyện công. Tôi nói rằng, vì ông ta không nói gì với tôi, nên việc đó không bị cấm.
Sau ngày hôm đó, bà ta bị ngã và vùng thắt lưng bị tổn thương. Tôi lại xoa bóp cột sống lưng cho bà ta lần nữa và bảo bà ta nằm xuống nghỉ ngơi. Khi bà ta trông thấy tôi luyện công, bà ra quyết định tham gia với tôi bằng cách bắt chước những động tác của tôi. Sau một lúc, bà ta cảm thấy một vật gì đó đang xoay ở thắt lưng và cơ thể bà rất ấm.“Cái lưng của tôi thật là tuyệt! Pháp Luân Công thật kỳ diệu!” Bà ấy bật khóc nói: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo!”
Khi hai trưởng nhóm nói chuyện với nhau vào chiều hôm đó, cả hai đã đồng ý với nhau rằng ĐCSTQ đã hủy hoại gia đình họ và bố mẹ của họ. Đột nhiên, cả hai quay sang tôi và nói: “Bác sĩ, bây giờ chúng tôi cuối cùng cũng hiểu được vì sao em không từ bỏ Pháp Luân Công – đó hoàn toàn là sai lầm của ĐCSTQ.”
“Bởi vì ĐCSTQ đã gây ra nhiều tai họa cho nhiều người trong chúng tôi,” một người trong họ nói, “nên cả hai chúng tôi xin tuyên bố rút khỏi chế độ này, bây giờ và mãi mãi về sau.” Rồi cô ấy nói thêm, “Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại. Chân – Thiện – Nhẫn vĩ đại!”
Tất cả bạn tù chung phòng hòa theo. Sau đó tôi thấy Pháp Luân trên bầu trời như hoa tuyết rơi vào tay, vào đầu và vào thân thể của họ. Một vài Pháp Luân ở trên giường, trên chăn và trên các tấm thảm trong phòng giam.
Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ họ, và khích lệ tôi bởi vì tất cả mọi người đều đã được cứu. Con xin tạ ơn Sư phụ.
Ngày hôm sau, một trưởng nhóm nói chuyện với giám đốc trại tạm giam, người đã cho phép tôi luyện công ở đây. Khi trưởng nhóm nói rằng Pháp Luân Công đã chữa khỏi cái lưng đau cho bà ấy, giám đốc trại tạm giam bảo rằng bà hãy tu luyện một mình và không cho ai biết. “Tôi không hiểu việc này,” trưởng nhóm nói với tôi, “Tại sao chúng ta không thể nói sự thật? Tôi sẽ nói cho mọi người biết điều này.”
Một nhóm đủ mọi loại người
Đủ mọi loại người bị bắt vào trại tạm giam vì đủ lý do khác nhau. Một phụ nữ khoảng 60 tuổi kể rằng khi bà ấy thấy người ta chơi mạt chược trong công viên, bà lấy ra 20 tệ chơi thử và bị bắt.“Thật là xấu hổ! Cả đời tôi là người tốt. Bây giờ lại như thế này. Làm sao mà tôi có thể sống tiếp đây?”
Bà ấy kể cho tôi nghe gia đình bà ấy phải chịu đựng các cuộc vận động chính trị trước đây như thế nào. Bà ấy biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt nhưng cảm thấy ĐCSTQ quá mạnh để có thể chống lại nó. Tôi giải thích rằng những người tu luyện chúng tôi chỉ muốn thực hành tu luyện với niềm tin của mình, rằng Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại lợi ích cho hàng chục triệu người mà không gây hại cho ai. Cuối cùng, người phụ nữ ấy đã xúc động và đồng ý làm tam thoái.
Một số người bị bắt vì bán dâm, một số vì cờ bạc, số khác là do hút hít ma túy. Tất cả bọn họ đều chán nản vì không biết cuộc sống sẽ về đâu. Tôi nói với họ về những giá trị truyền thống và giải thích với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi làm người tốt ra sao. Họ lắng nghe chăm chú và rất thích thú, một số còn bắt đầu nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” và “Chân –Thiện – Nhẫn Hảo.” Sau đó một người trong số họ bắt đầu học các bài công pháp, rồi nhiều người lần lượt tham gia. Chúng tôi đã hình thành một nhóm nhỏ luyện công như thế.
Pháp Luân rơi giăng giăng như mưa
Thời gian sau đó, mỗi khi có vài người mới được mang tới phòng giam, trưởng nhóm sẽ bảo với họ: “Hãy gặp bác sĩ Trương (là tôi) để được huấn luyện. Sau khi học về Pháp Luân Công, chị sẽ là một người tốt và không gây rắc rối.” Tôi nói với từng người một về Pháp Luân Đại Pháp cũng như sự quan trọng của việc thoái Đảng. Trong thời gian rảnh, tôi luyện công, nhẩm Pháp và phát chính niệm.
Trong suốt 15 ngày bị giam giữ tại trại tạm giam, tôi đã cố gắng nói cho mọi người biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, vạch trần sự tuyên truyền thù hận của ĐCSTQ. Trong những người được thả ra, có hơn 20 người đã thoái Đảng. Vào giờ giải lao, tôi còn nói với mọi người ở những buồng giam khác.
Đôi khi tôi hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và nhiều người cùng hưởng ứng với tôi. Thông qua thiên mục, tôi thấy phần thần của họ đang mỉm cười với tôi và cảm ơn tôi. Vào lúc đó, tôi thấy vô số Pháp Luân rơi ra từ bàn tay to lớn của Sư phụ xuống người họ, xuống các bức tường, các chiếc giường và nhiều chỗ khác nữa.
Buổi tối trước ngày tôi được thả, một lính canh đến chỗ tôi và bảo: “Này, tôi rất muốn học Pháp Luân Công. Chị có thể dạy tôi không?” Tôi gật đầu với anh ấy, “Anh có thể bắt đầu bằng cách niệm, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo và ‘ Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’ Sư phụ sẽ giúp anh. Hoặc nếu như anh muốn học các bài công pháp, không có vấn đề gì với tôi để tập cho anh xem ở đây cả.” Anh ta mỉm cười đáp lại và nói: “Tôi không thể làm điều đó trong bộ đồng phục này. Sau khi chị được thả ra vào ngày mai, tôi sẽ đến thăm chị và học các bài công pháp nhé!”
Sau khi anh rời đi tôi nhìn quanh phòng giam: Mọi người đã ngủ, vài người ngáy khe khẽ. Tôi nhìn họ từ bi. Một lần nữa tôi lại thấy Pháp Luân rơi giăng giăng như mưa từ bầu trời xuống.
Tôi thực sự xúc động. Tôi biết rằng, với một học viên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vẻn vẹn chưa được 2 năm như tôi, Sư phụ đã làm cho tôi quá nhiều việc và còn cho tôi nhiều cơ hội cứu người cho dù tôi đang ở đâu. Tôi chắc chắn sẽ bước đi thật tốt trên quãng đường còn lại.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Xin cảm ơn các đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/8/337376.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/12/159916.html
Đăng ngày 20-11-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.