Bài viết của Tiểu Khiến, đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc

[MINH HUỆ 4-11-2016] Sư phụ giảng:

” [Từ sau] khi tôi xuất sinh, rất nhiều chư Thần đều xuống theo. Từ lúc đó thì năm nào cũng có, Thần vẫn luôn hạ xuống. Đợi tới khi tôi truyền Pháp, những vị Thần đó cũng là đến đây như hoa tuyết rơi. Chính là nhiều như thế. Tôi tính tuổi [của họ], từ khi tôi truyền Pháp cho tới nay, vậy là những người trẻ khoảng 25 tuổi, quả thực còn có rất nhiều người chưa hề được cứu, đều là chư Thần tới, họ hạ xuống mặt đất, tản ra các nơi toàn thế giới, […]” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Bản thân tôi là một nữ đệ tử Đại Pháp “khoảng 25 tuổi”, xung quanh cũng có rất nhiều người cùng trang lứa, số người hiểu chân tướng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cảm thấy rằng bản thân chưa làm tròn trọng trách trợ Sư chính Pháp. Tôi hạ quyết tâm, vượt qua tâm sợ hãi và chướng ngại tâm lý, tiếp cận những người trẻ ở xung quanh giảng rõ chân tướng.

Đột phá tâm sợ hãi, giảng chân tướng trong đại hội công nhân viên toàn công ty

Tôi tin rằng các đồng nghiệp của tôi, trong đó có nhiều người cùng trang lứa, là có tiền duyên với tôi, và rằng họ đang đợi tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công. Một cơ duyên cũng không được bỏ lỡ, nếu không, sẽ khiến cho sinh mệnh của họ vĩnh viễn tiếc nuối, và thân là đệ tử Đại Pháp cũng vĩnh viễn không sao bồi đắp được lỗi lầm này.

Công ty tôi mỗi tháng đều tổ chức đại hội, và toàn thể cán bộ công nhân viên trong công ty đều tham dự. Mỗi lần ban tổ chức mời một số cán bộ công nhân viên lên bục phát biểu. Tôi tự nhủ rằng đây là một cơ hội tốt để tôi nói với đồng nghiệp về vẻ đẹp của Đại Pháp và cuộc bức hại tàn bạo đang diễn ra ở Trung Quốc.

Đưa ra quyết định như vậy, nhưng trong tâm vẫn còn rất lo sợ, nhưng tôi thầm nghĩ: “So với nỗi sợ của tôi, thì sinh mệnh của chúng sinh quan trọng hơn nhiều.”

Tôi viết ra những gì tôi muốn nói và hỏi ý kiến mẹ tôi, bà cũng là một học viên, để mẹ tôi chỉnh lý lại bản thảo, đồng thời phát chính niệm hỗ trợ tôi.

Trước khi bắt đầu đại hội, tôi lại muốn rút lui, trong tâm đủ loại suy nghĩ đan xen, muốn xin lãnh đạo hoãn thời gian tôi lên phát biểu. Nhưng tôi biết rõ ràng rằng cái sợ đó không phải là tôi. Đó chỉ là giả tướng. Sư phụ hẳn đã đang thanh lý trường không gian ở các không gian khác cho tôi, và các Thần hộ Pháp hẳn là đang trải hoa khắp nơi trong hội trường này, đều là đang chờ tôi bước ra mà thôi.

Tôi khắc chế nỗi sợ, loại bỏ đi những suy nghĩ vô ích đó, và bình tĩnh bước lên phát biểu, tiến về phía khán đài với tiếng vỗ tay tán thưởng của đồng nghiệp.

Vừa cầm míc lên, tôi liền nhớ đến cảnh tượng các đồng tu lớn tuổi không sợ tà ác mà trên đường phố giảng chân tướng Pháp Luân Công cho người dân. Trong toàn bộ bài phát biểu, tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng tôi không được phép có chút sợ hãi, mà cần phải lời nghiêm nghĩa chính, âm điệu mạnh mẽ, đường đường chính chính nói với mọi người rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Tôi mở đầu bằng câu chuyện đến New York tham dự Pháp hội năm nay của mình, nói về Đại Pháp ở nước ngoài phổ truyền ra sao, đồng thời trên giác độ là một du khách, tôi nói về nội dung của lễ diễu hành.

Trước tiên, tôi nói về phần thứ nhất của lễ diễu hành là giới thiệu vẻ đẹp của Đại Pháp, miêu tả về sự tráng quan của lễ diễu hành, tôi nói với họ rằng Pháp Luân Công đã hồng truyền ở hơn 100 quốc gia trên thế giới, chỉ có ở Trung Quốc Đại lục pháp môn mới bị bức hại tàn khốc. Sau đó phần thứ hai là hướng đến chủ đề “Chấm dứt bức hại.” Tôi điểm qua một số sự kiện cơ bản của cuộc bức hại, trong đó có việc hàng triệu học viên bị cầm tù ở Trung Quốc Đại lục và thậm chí là nhà nước còn bảo hộ việc giết hại các học viên để lấy tạng của họ bán kiếm lời. Tôi cũng nói với họ về việc Đảng Cộng sản tuyên truyền thù hận phỉ báng Pháp Luân Công.

Lúc này, toàn thể cán bộ công nhân viên tham dự đềm im lặng và chăm chú lắng nghe tôi nói, thông thường, những hội nghị như vậy, nhiều người hay cúi đầu xuống kiểm tra và nhắn tin, hoặc chơi điện tử trên điện thoại di động, nhưng hôm nay, tôi rất hạnh phúc khi thấy mọi người đều hướng mắt về phía tôi.

Tiếp theo, tôi nói về phần thứ ba của lễ diễu hành là trưng những tấm biểu ngữ và áp-phích về làn sóng kiện Giang Trạch Dân. Tôi nói với họ rằng hơn 200.000 học viên Pháp Luân Công đã đệ đơn kiện Giang, cựu Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, tội phát động và chỉ đạo bức hại Pháp Luân Công. Mọi người đều cười phá lên khi tôi gọi Giang Trạch Dân là “gã Giang.”

Cuối bài phát biểu, tôi muốn khơi gợi tinh thần trọng nghĩa trong mọi người, nên tôi nói: “Trong lịch sử nước ta, Đảng Cộng sản đã làm hại biết bao người dân thiện lương, và một trong số họ đã được đền bù. Khi tôi nhìn vào các học viên ở trong lễ diễu hành, tôi hy vọng ngày được bù đắp này cũng sẽ đến với họ. Sự bình hòa và thiện lương trên gương mặt của họ không hề là giả bộ mà nó là từ nội tâm họ xuất ra. Tôi tin rằng ngày đó sẽ không còn xa.”

Phát biểu xong, tôi rời sân khấu với những tràng pháo tay nồng nhiệt. Người dẫn chương tình nói: “Cảm ơn Tiểu Khiết bởi những chia sẻ tuyệt vời này. Ở trong nước và ngoài nước quả là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Tôi hy vọng rằng các đồng nghiệp của tôi đều có cơ hội được một lần đi ra hải ngoại để chứng kiến tình huống này. Tôi cũng đã từng tới Đài Loan, ở đó đâu đâu cũng thấy học viên Pháp Luân Công.” Nghe thấy người dẫn chương trình nói vậy, tôi xúc động và lấy làm vui mừng cho anh ấy.

Sau hội nghị, các đồng nghiệp vẫn đối đãi với tôi như thường lệ, và họ nhìn tôi thực sự rất hạnh phúc. Nhìn lại, thấy rằng mọi lo lắng và sợ hãi của tôi lúc trước quả là không cần thiết chút nào.

Giảng chân tướng cho những người trẻ tuổi xa lạ

Trải nghiệm này giúp tôi vứt bỏ tâm sợ hãi và tự tin hơn. Tôi quyết định đi giảng chân tướng cho người lạ, và đối tượng là những người trạc tuổi tôi.

Vì tôi thường không có nhiều thời gian để nói chuyện với một người lạ ở trên đường, nên tôi luôn đi thẳng vào vấn đề. Cách mở đầu của tôi thường là: “Xin chào, xin hỏi bạn đã nghe nói đến Pháp Luân Công chưa?” Cách tiếp cận thẳng này vừa tiết kiệm thời gian và cũng khiến giới trẻ khởi tâm hiếu kỳ, vì tuyệt đại đa số những người trẻ tuổi đều đã biết đến Pháp Luân Công, nhưng họ nghĩ rằng chỉ có người trung hoặc cao tuổi mới tin theo, đột nhiên bên cạnh có một cô gái trẻ cùng lứa tuổi hỏi họ về Pháp Luân Công, thì họ sẽ cảm thấy hứng thú.

Một hôm, một nam thanh niên rất ngạc nhiên khi tôi hỏi anh ấy câu đó. Anh ấy nói: “Bạn còn trẻ như vậy chẳng lẽ cũng luyện Pháp Luân Công sao?” Tôi mỉm cười và đáp: “Đúng vậy, tôi từ nhỏ đã cùng cha mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Công, mọi chứng bệnh khó chữa của người nhà tôi đều khỏi. Mười mấy năm qua nhà tôi ai nấy đều thân thể vô cùng khỏe mạnh.”

Tôi nói với anh ấy rằng mọi tuyên truyền của Đảng Cộng sản tất cả đều là dối trá. Anh ấy mỉm cười, và hỏi là học viên Pháp Luân Công có thù hận chính phủ không. Tôi trả lời: “Không hề. Trong suốt 17 năm qua, hết thảy những gì chúng tôi làm là để nói với mọi người rằng Pháp Luân Công là tốt và khuyên mọi người đừng bị những lời dối trá của Đảng đánh lừa. Nhiều học viên chúng tôi hiện vẫn đang bị cầm tù, chúng tôi hy vọng họ sớm được trở về nhà, và chúng tôi sẽ có một môi trường bình hòa để tu luyện, giống như những gì chúng tôi đã có trước khi cuộc bức hại khai màn năm 1999.”

Anh ấy gật đầu biểu thị rằng anh ấy đã hiểu, và anh ấy hỏi tôi các học viên cần dành bao nhiêu thời gian để luyện công.

Tôi nói: “Chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công chủ yếu là chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn mà Sư phụ giảng để làm người tốt. Khi chúng tôi có thời gian, thì chúng tôi luyện công, còn nếu quá bận rộn học tập hay công tác, thì luyện ít đi một chút cũng được. Chúng tôi cũng có công ăn việc làm và chúng tôi cố gắng để trở thành công dân tốt của xã hội.”

Anh ấy tán đồng: “Quả thực là một người cần phải có một tín ngưỡng tinh thần.”

Trước khi chúng tôi chia tay, tôi bảo anh ấy hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Anh ấy mỉm cười và nói: “Hôm nay tôi thực sự quá may mắn, có một cô gái trẻ như vậy nói với tôi rất nhiều về Pháp Luân Công. Tôi sẽ luôn ghi nhớ những điều bạn nói bởi tôi cảm giác rằng bạn là một người thiện lương. Các bạn đều là người tốt.”

Trải nghiệm này khiến tôi nhận ra rằng đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi giảng chân tướng cho người thường trẻ tuổi, sẽ khiến họ cảm nhận được sự siêu thường và vĩ đại của Đại Pháp. Họ sẽ nhận ra rằng, ngay cả trong thế giới hỗn độn này, hóa ra vẫn còn có những người trẻ tuổi có tín ngưỡng tinh thần và cố gắng để chấm dứt cuộc bức hại.

Sau lần này, tôi đã chủ động hơn và dũng cảm hơn khi giảng chân tướng cho người trẻ tuổi.

Có lần, tôi giảng chân tướng cho một cô gái lớn hơn tôi tầm vài tuổi. Sau khi tôi nói với chị ấy những chân tướng căn bản của Đại Pháp và cuộc bức hại, tôi hỏi chị ấy: “Chị đã từng nghe nói ‘tam thoái’ bảo bình an chưa?” Chị ấy nói rằng chị ấy chưa hề biết đến điều đó.

Tôi nói: “Đảng Cộng sản đã làm quá nhiều điều xấu ác…” Không đợi tôi nói xong, chị ấy ngắt lời: “Người không trị được thì Trời trị, phải không?” Tôi trả lời: “Đúng vậy! Chính là đạo lý này, ‘người không trị thì Trời trị’. Nhưng nếu chị thoái đảng và ly khai khỏi cái đảng tà ác này, thì chị sẽ được an toàn. Chị có muốn em giúp chị thoái đảng không?” Chị ấy mỉm cười đồng ý.

Toàn bộ quá trình chỉ mất hai phút. Điều này khiến tôi nhận ra rằng luôn có những người hữu duyên xung quanh chúng ta đang chờ chúng ta đến cứu họ. Là một học viên, chúng ta không thể bị sợ hãi cản trở mà bỏ lỡ mất cơ hội cứu chúng sinh. Đó là tắc trách và là phạm tội!

Lời kết

Sự phụ bảo hộ tất cả học viên trẻ chúng ta. Sư phụ không bao giờ phê bình chúng ta. Nhưng năm nay tôi nghe Sư phụ giảng: “…vậy là những người trẻ khoảng 25 tuổi, quả thực còn có rất nhiều người chưa hề được cứu, …” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016) Tôi thực sự cảm thấy là Sư phụ giống hồi chuông cảnh báo chúng ta.

Viết những lời này để chia sẻ tâm đắc thể hội của mình với các đồng tu trẻ, mong rằng các đồng tu sẽ tống khứ tâm sợ hãi và các chủng nhân tâm khác, trân quý cơ hội và thời gian mà Sư phụ đã ban cho chúng ta, trong thời kỳ tối hậu của Chính Pháp mà cứu nhiều người đến mức có thể, và hoàn thành thệ ước tiền sử của mình.

Vì tầng thứ hữu hạn, có gì không đúng, mong đồng tu từ bi chỉ chính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/4/337140.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/5/159823.html

Đăng ngày 19-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share