[MINH HUỆ 13-11-2016] Chị hai của tôi gần đây đã gọi điện cho tôi và nói rằng chị đã đọc xong cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất xúc động. Khi nghĩ về những thay đổi đáng ngạc nhiên của chị trong những năm qua, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn Sư phụ.

Tôi có ba chị gái và một anh trai. Cha và chị gái lớn nhất của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Chị ba và tôi bắt đầu tu luyện vào năm 2012. Mẹ tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân 10 lần mặc dù bà không luyện công. Chị hai và anh trai tôi không quan tâm đến tu luyện.

Chị cả của tôi quay trở lại tu luyện vào năm 2003 và bảo cho họ hàng và bạn bè của chúng tôi về cuộc bức hại. Chị ba và tôi lo lắng cho an toàn của chị ấy và cảm thấy khó chịu khi có một số người thân của chúng tôi chế nhạo chị. Đôi lúc chị hai giận dữ vì chị nghĩ mọi người sẽ xem thường chúng tôi vì tu luyện Pháp Luân Công.

Khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi khuyên chị thử tập luyện cùng. Chị nói: “Không, chị thích chơi game lúc rảnh rỗi hơn.” Chúng tôi cảm thấy chị không có tiền duyên tu luyện và chị sẽ ổn thôi miễn là chị không phản đối Đại Pháp.

Giới thiệu

Một ngày mùa thu năm 2013, tôi vội vàng hoàn thành công việc của mình. Tôi đang giúp anh trai hái bông và định trở về nhà sau khi làm xong. Mẹ tôi nhất quyết muốn tôi giúp chị hai, vì chị có nhiều việc đồng áng phải làm. Tôi đồng ý và nghĩ đây là cơ hội tốt để giúp gia đình chị biết Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào.

Tôi đã dành hơn 10 ngày ở đó để giúp gia đình chị. Tôi nói chuyện về Đại Pháp mỗi khi có cơ hội. Vợ của cháu trai tôi rất tốt. Cháu tin vào những nguyên tắc đạo đức và hào hức lắng nghe. Cháu nhờ tôi biểu diễn cho mình xem các bài công pháp và tôi đã biểu diễn bài công pháp thứ nhất. Cháu hỏi chị tôi: “Sao mẹ không tu luyện?”

Chị tôi nói: “Mẹ tin vào Pháp Luân Đại Pháp, mặc dù mẹ không tu luyện.”

Cháu tôi nói: “[Nếu là] trước đây thì cháu sẽ tu luyện môn tập, nhưng giờ không có thời gian, vì cháu phải chăm sóc em bé.”

Hiểu nhầm

Mẹ chồng tôi nhờ chúng tôi thuê thêm đất vào mùa xuân năm sau và chúng tôi đã canh tác trên gần 2,67 héc-ta. Mẹ chồng và chồng tôi không muốn thuê ai, vì vậy chúng tôi phải tự làm tất cả các công việc. Chúng tôi rất bận.

Năm đó, chúng tôi tham gia một nhóm học Pháp ở làng bên. Chúng tôi đến đó để học Pháp vào buổi tối sau khi hoàn thành xong công việc của mình. Bất cứ khi nào có thời gian rảnh, chúng tôi lại đến khu chợ địa phương để nói chuyện với mọi người về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, tôi có ít thời gian để ghé thăm nhà bố mẹ ruột hay giúp chị hai làm các việc đồng áng.

Chị hai và chồng chị phàn nàn rằng tôi và chị ba thường đến khu chợ thay vì đến giúp họ. Chồng chị bắt đầu phỉ báng Đại Pháp. Không thể chịu đựng được những lời chỉ trích của anh, đôi lúc tôi và chị tôi đã cãi nhau với anh. Anh bắt đầu không thích chúng tôi và thậm chí cố gắng phá hoại mối quan hệ của chúng tôi với những người thân. Mối quan hệ của chúng tôi tiếp tục xấu đi.

Bất cứ khi nào chúng tôi nói chuyện về Đại Pháp cho người thân, anh lại la mắng chúng tôi. Anh đã can nhiễu chúng tôi nói chuyện với họ về cuộc bức hại.

Chị hai bắt đầu phản đối Đại Pháp thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả chồng chị. Khi một đồng tu đưa cho chị một số tài liệu về Đại Pháp tại khu chợ, chị hét lên: “Không, chúng tôi không có thời gian để đọc thứ này!” Chúng tôi không biết tại sao họ lại giận dữ như vậy, nhưng chúng tôi không dám nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp vì chúng tôi sợ họ sẽ nổi giận và nói những điều tiêu cực. Tình huống rất căng thẳng trong hơn một năm.

Từ giận dữ chuyển sang ủng hộ

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào mùa thu năm 2015. Chị ba đến nhà bố mẹ tôi vì chị không có môi trường tốt để học Pháp tại nhà. Chị ở đó trong một tháng và giúp anh trai và chị hai các công việc đồng áng. Chị ba giữ tâm bất động khi giao thiệp với vợ chồng chị hai. Chị không để ý đến cơn giận dữ của họ và giúp đỡ họ. Chị tiếp tục giải thích về vẻ đẹp của Đại Pháp và nói cho họ lý do tại sao tôi không thể giúp đỡ họ. Chị nói: “Chúng em đã không nhìn vấn đề từ góc độ của chị. Làm chị nổi giận là lỗi của chúng em.“

Thái độ của chị hai và chồng chị dần thay đổi. Anh thậm chí còn khen ngợi chị ba. Khi một người dân làng khuyên chị ba của tôi đừng tin vào Pháp Luân Đại Pháp, chị hai nghiêm khắc nói: “Em tôi đã nhận được lợi ích qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả bệnh tật giờ đã khỏi. Nếu không tu luyện nữa, cô ấy có thể bị ốm trở lại.”

Tôi và chồng cũng giúp họ thu hoạch hoa màu và họ đã rất vui. Mùa đông năm 2015, chúng tôi giúp họ hái ớt sau khi thu hoạch xong hoa màu của mình. Tôi lấy đây làm cơ hội để nói chuyện về cuộc đàn áp. Thái độ của chị hai đã hoàn toàn thay đổi và chị bắt đầu nói Đại Pháp là kỳ diệu.

Một ngày, trong khi chúng tôi hái ớt, chị chia sẻ với tôi một vấn đề mà chị gặp với chồng chị. Anh bắt đầu trò chuyện với một cô gái trên mạng. Cô thích những bài hát của anh và nói rằng cô muốn cặp bồ với anh. Cô nói cô sẽ không can nhiễu gia đình anh. Mặc dù anh đã nói với cô rằng quan hệ của họ chỉ có thể giống như anh em, nhưng anh vẫn tiếp tục nói chuyện với cô.

Chị gái tôi tổn thương, giận dữ và đã cãi nhau với anh. Chị bảo tôi rằng: “Chị sẽ ly dị nếu anh ấy đi gặp cô ta. Chị không thể tha thứ cho anh ấy.”

Tôi cảm thấy buồn cho chị và chúng tôi đã nói chuyện về tiêu chuẩn đạo đức của xã hội ngày nay đang trượt dốc như thế nào. Tôi đã nói cho chị về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và sự suy thoái đạo đức là lý do cho những vấn đề mà chị nhắc đến. Tôi khuyên chị ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi bảo chị rằng Sư phụ sẽ bảo hộ chị.

Chị cẩn thận lắng nghe tôi và nhẩm hai câu bất cứ khi nào chị có thời gian. Dần dần, chị ngừng tranh cãi với chồng hay bực bội với cô gái kia. Chồng chị thấy chị thay đổi và đã lắng nghe lời khuyên của tôi; Tôi bảo anh: “Không phải là chị gái em hẹp hòi. Anh là chồng chị ấy, và chị không muốn mất anh. Nếu không quan tâm đến anh thì chị ấy là kiểu vợ gì đây?”

Anh cũng đã thay đổi. Anh bắt đầu ngỏ ý chở chúng tôi bằng ô-tô của anh bất cứ khi nào chúng tôi đến khu chợ để giảng chân tướng về cuộc bức hại. Anh cũng khuyên chúng tôi: “Đừng ở lại quá muộn. Hãy bảo trọng!” Một lần, chị ba cùng tôi và hai học viên khác đến một khu chợ ở xa bằng xe máy. Trời có gió và rất lạnh. Chị hai đã gọi cho tôi và nói: “Chồng chị có thể chở em đến khu chợ đó. Anh nói rằng trời rất lạnh và anh lo lắng cho em.” Tôi và chị ba đã bị xúc động bởi lòng tốt của anh.

Tin vào Pháp Luân Đại Pháp

Tôi không nóng vội khuyên chị hai đọc các sách của Đại Pháp, vì kinh nghiệm trước đây của tôi cho thấy rằng kết quả sẽ không như mong muốn nếu tôi nôn nóng làm việc gì đó.

Chị hai tôi có ngộ tính tốt và vững tin vào Sư phụ và Đại Pháp dù có xảy ra chuyện gì. Chị vẫn tiếp tục niệm hai câu mà tôi bảo cho chị.

Con gái thứ hai của chị ba của tôi rất nghịch ngợm, và chị hai tôi không thích cháu. Chị ba và tôi đến ở chỗ chị vì chồng chị phải đi một chuyến đến vùng đông bắc Trung Quốc. Chị ba tôi mang con gái thứ hai của chị theo.

Lúc này, chị hai của tôi không bực bội với cháu gái mà chị còn nấu ăn cho chúng tôi, vui vẻ chia phần thức ăn ngon của cháu trai chị cho cháu. Cháu nói: “Bác đã thay đổi. Bây giờ bác tốt bụng hơn nhiều rồi!”

Mẹ tôi cũng thấy được thay đổi ở chị. Trước đó, khi chúng tôi từ khu chợ trở về nhà muộn, chị hai luôn phàn nàn. Lần này, chị không phàn nàn mà nấu ăn cho chúng tôi trong khi chăm sóc cháu trai của chị. Mẹ tôi nói: “Chị hai của con đã thay đổi nhiều. Mẹ bảo nó rằng hai người các con không nghĩ cho nó mà lại về nhà muộn như vậy. Chị của các con nói: ‘Các em đang làm việc tốt. Con không sao.’”

Một ngày, chị hai nói với tôi rằng: “Chị đã đọc xong các cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp mà em tặng chồng chị.” Tôi rất chấn động và vui mừng. Chị nói: “Em hãy mang cho chị cuốn sách chính.” Tôi gật đầu và lặng lẽ cảm tạ Sư phụ: Cuối cùng chị hai của con cũng kết nối với Đại Pháp rồi.

Tôi bảo chị hãy tiếp tục đọc, dù chỉ một chút mỗi ngày. Mùa xuân lại tới và chúng tôi lại bận rộn với công việc đồng áng. Nhưng dù rất bận, chị vẫn tiếp tục đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Chị nói rằng càng đọc, chị càng thích cuốn sách hơn. Chị kiên định nói: “Đừng lo lắng. Không ai có thể can nhiễu chị đâu!”

Mặc dù chị hai của tôi chưa bắt đầu luyện công, nhưng tôi tin rằng chị có tiền duyên với Pháp Luân Đại Pháp. Chị vững tin ở Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/7/337143.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/13/159934.html

Đăng ngày 25-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share