Bài do đồng tu trợ giúp chỉnh sửa lại qua lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp cao tuổi ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-11-2016] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu trên khắp thế giới!

Tôi là một phụ nữ 76 tuổi chưa bao giờ được đi học. Tôi muốn gửi bài chia sẻ này để báo cáo với Sư phụ và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong hơn 20 năm qua cùng các đồng tu.

Ung thư giai đoạn cuối biến mất trong 20 ngày

Tôi có một cuộc sống khó khăn trước khi bước vào tu luyện. Chồng tôi bị tàn tật và nằm liệt giường nhiều năm. Tôi bị viêm gan, gặp các vấn đề về dạ dày, viêm đường mật và tồi tệ nhất là ung thu vú giai đoạn cuối. Trong khi phẫu thuật, bác sĩ phát hiện ung thư đã lan đến ngực, bụng, xương sườn và cánh tay. Ông nghĩ tôi sẽ không sống được lâu nữa và cho tôi về nhà.

Sau ca phẫu thuật, tôi không thể nâng nổi cánh tay phải của mình, nhưng tôi vẫn phải chăm sóc người chồng nằm liệt giường. Không ai trong số các con của tôi sống gần đó. Tôi kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống.

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày 25 tháng 12 năm 1996, ngày mà một người bạn của tôi đã khuyên tôi rằng: “Bà nên tu luyện Pháp Luân Công [còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp]. Chỉ Pháp Luân Công mới cứu được bà.” Tối hôm đó, tôi đi xem video bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi nhìn Sư phụ thấy rất quen. Tôi nghĩ có lẽ mình đã gặp Sư phụ trong giấc mơ. Tôi tập trung vào video. Mỗi từ đều xúc động đến tâm tôi. Tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi biết đây chính là Phật Pháp mà tôi đang tìm! Tôi liên tục khóc trong lúc xem video tối hôm đó. Tôi đã quyết tâm tu luyện Pháp Luân Công.

Hôm sau, tôi đi luyện công chung [cùng mọi người]. Tôi nói với người phụ đạo viên điểm luyện công rằng tôi không thể nâng nổi cánh tay phải và không thể luyện công được. Anh lấy tay nắm tay phải của tôi và chầm chậm nâng nó lên. Khi tay tôi lên đến đầu, tôi nghe thấy một tiếng tách. Sau một vài giây đau đớn, tôi nhận ra cánh tay và bàn tay của mình đã có thể cử động! Tôi đã có thể luyện công! Sư phụ đã chỉnh cánh tay tàn tật của tôi sau một vài phút luyện công. Thật kỳ diệu! Tôi đã khóc vì vui sướng. Không lời nào có thể mô tả lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.

Trong vòng 20 ngày, tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất! Cơ thể cảm thấy nhẹ nhàng và tôi không còn các vấn đề về sức khỏe. Tôi quyết tâm làm theo lời Sư phụ và tu luyện tốt bản thân.

Tôi lập một nhóm học Pháp ở nhà. Phụ đạo viên điểm luyện công của chúng tôi thường tới khu vực của tôi để giới thiệu Pháp Luân Công cho mọi người. Tôi luôn ở đó để nói cho mọi người về những lợi ích về sức khỏe và tinh thần của Pháp Luân Công. Tôi sống tại một thị trấn nhỏ thuộc khu vực miền núi. Phải đi bộ một chặng dài để đến những ngôi làng miền núi gần đó, và những ngôi nhà được ngăn cách bởi những ngọn đồi dốc. Nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy mệt. Tôi dùng kinh nghiệm của bản thân mình để chứng thực những lợi ích của Pháp Luân Công. Nhiều người đã xúc động bởi câu chuyện phục hồi từ căn bệnh ung thư giai đoạn cuối của tôi và quyết định bước vào tu luyện.

Ánh sáng trong đêm tối

Tình hình đã đảo ngược sau ngày 20 tháng 7 năm 1999. Pháp Luân Công bị vu khống nghiêm trọng. Sư phụ bị chụp mũ. Các học viên Pháp Luân Công bị bức hại nặng nề. Cảnh sát lục soát nhà và tịch thu các sách Pháp Luân Công của tôi, cùng máy chạy video mà con trai tôi mua cho chúng tôi để giới thiệu Pháp Luân Công và những tài sản cá nhân khác. Tôi đã khóc trong nhiều ngày.

Các đồng tu và tôi đã nghĩ ra nhiều cách khác nhau để truyền thông tin giúp mọi người biết Pháp Luân Công là tốt. Chúng tôi lưu lại những thông điệp trên tường, các tảng đá và cột đèn. Chúng tôi cũng dán những biểu ngữ màu vàng làm từ giấy.

Một đồng tu từng làm những tấm biểu ngữ dài năm mét. Chúng tôi đi ra ngoài để treo chúng sau khi tuyết rơi. Chúng tôi phát hiện một tấm biển hiệu lớn trên các cột kim loại cạnh đường. Tôi trèo lên cây cột cao khoảng 10 mét và buộc một đầu của tấm biểu ngữ vào. Sau đó, tôi trèo lên cây cột kia và treo đầu còn lại lên. Dòng chữ màu đỏ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trên biểu ngữ màu vàng trông rất rực rỡ trong khung cảnh tuyết rơi. Cảnh sát rất tức giận và đã đến từng hộ để thẩm vấn mọi người về người đã viết những tấm biểu ngữ. Không có ai cung cấp cho họ thông tin. Vì những cây cột bị đóng băng nên không có cảnh sát nào dám trèo lên gỡ tấm biểu ngữ xuống. Tấm biểu ngữ được giữ ở đó trong gần một tháng.

Một lần khác, ba học viên và tôi đi treo 60 tấm biểu ngữ dọc một đường cao tốc. Đường cao tốc có lưu lượng giao thông lớn và nhiều người sẽ có cơ hội thấy những tấm biểu ngữ tuyệt đẹp của chúng tôi khi họ lái xe qua. Khi đang treo các biểu ngữ được nửa chừng thì một nhóm cảnh sát đi xe máy vào đường cao tốc. Chúng tôi đã chạy nhanh vào một cánh đồng ngô. Có một tuyến đường sắt cạnh cánh đồng ngô cùng một đoàn tàu đang đỗ ở đó. Chúng tôi bò qua gầm tàu sang phía bên kia của tuyến đường sắt và đợi cho đến khi cảnh sát đi xa. Sau đó, chúng tôi treo nốt những tấm biểu ngữ còn lại.

Lúc đầu, có rất ít tài liệu giảng chân tướng ở khu vực vùng hẻo lánh của chúng tôi. Chúng tôi trân quý mỗi bản tài liệu mà mình nhận được từ các học viên ở thành phố lân cận. Chúng tôi tính toán cẩn thận số hộ trong các ngôi làng xung quanh để quyết định nơi tốt nhất để phân phát tài liệu. Khi chúng tôi đi ngày càng xa hơn, cuối cùng chúng tôi phải lên xe để đến đó và phân phát các tờ rơi khi chúng tôi đi bộ trở về. Chúng tôi đã mất cả đêm để đi bộ từ ngôi làng xa nhất trở về. Tôi mệt đến nỗi cảm thấy như chân không thể co lại được. Khi tôi cảm thấy mình không thể cử động được nữa, tôi đã nhẩm một bài thơ của Sư phụ:

“Đại giác bất uý khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ”

(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đại Giác không sợ khổ

Ý chí kim cương đúc

Không chấp vào sinh tử

Thanh thản Chính Pháp lộ”

Nhẩm bài thơ giúp tôi cảm thấy có sức lực trở lại.

Một buổi tối, trời bắt đầu mưa trên đường chúng tôi trở về. Bầu trời đen kịt. Chúng tôi bị lạc và đi vào một nơi có nhiều đá. Chúng tôi đã trượt chân và loạng choạng một vài bước. Chúng tôi hoàn toàn không biết nên đi theo hướng nào. Các đồng tu và tôi khóc: “Sư phụ, xin Ngài hãy chỉ hướng cho chúng con!” Ngay khi chúng tôi cầu xin xong, một vài tia sáng đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi. Chúng tôi đi theo ánh sáng và tìm được đường chính chỉ sau năm phút. Sau đó tia sáng biến mất. Nhìn bầu trời, chúng tôi khóc lớn: “Chúng con xin cảm tạ Sư phụ!” Nước mắt và nước mưa chảy dọc trên khuôn mặt chúng tôi.

Một quan chức Đảng Cộng sản nhận được phúc lành vì giúp đỡ các học viên Pháp Luân Công

Tôi mua một máy photocopy và một máy ghi đĩa CD để thiết lập điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Nó đã giải quyết được vấn đề thiếu tài liệu ở khu vực của chúng tôi và giảm thiểu nguy hiểm cho các đồng tu từ thành phố mang tài liệu cho chúng tôi.

Tôi tận dụng thời gian để làm tài liệu giảng chân tướng và cẩn thận phân phát chúng. Đôi lúc, tôi để tài liệu dưới quần áo hoặc che chúng bằng thức ăn trong một cái giỏ. Lúc đó, cuộc bức hại rất nghiêm trọng và chúng tôi bị theo dõi bất cứ khi nào ra ngoài. Tôi đối đãi với mọi chuyện bằng tâm của người tu luyện. Tôi sống hòa thuận với hàng xóm của mình và thường mang các tài liệu giảng chân tướng cho họ. Ngày càng có nhiều người quanh tôi biết chân tướng về Pháp Luân Công. Một số người họ nói rằng tương lai họ cũng muốn tu luyện.

Một học viên địa phương đã bị cảnh sát phát hiện khi cô phân phát tài liệu giảng chân tướng trên đường. Cảnh sát đã đánh đập cô giữa ban ngày ngay trên đường đến khi cô bất tỉnh. Dân làng rất tức giận trước những hành động của họ. Họ mắng viên cảnh sát rằng: “Anh thật nhẫn tâm! Cô ấy không cử động được nữa rồi. Anh phải nhanh đưa cô ấy đến phòng cấp cứu đi!” Viên cảnh sát kéo học viên vào trong xe ô-tô, chở tới đồn cảnh sát và dội nước lạnh lên cô để cô tỉnh lại. Đồng tu này đã bị đưa tới trại lao động cưỡng bức trong 18 tháng.

Chúng tôi đã vạch trần hành vi xấu xa của viên cảnh sát này và phân phát số lượng lớn tài liệu, thậm chí tới cả các quan chức chính phủ ở thị trấn. Một phó bí thư Đảng biết chân tướng về Pháp Luân Công và đã bí mật thả hàng chục học viên trong thị trấn của ông. Một số quan chức chính quyền bắt đầu cảnh báo cho tôi về những đợt đàn áp sắp diễn ra tại địa phương để giúp tôi giữ an toàn. Một người trong số họ từng nói với tôi rằng: “Hãy cho tôi biết bất cứ khi nào bạn cần tôi.” Sau này, vị quan chức này đã giúp đỡ tôi rất nhiều đúng như ông đã hứa. Ông và gia đình mình đã nhận được phúc lành qua hành động tốt của ông.

Sư phụ cấp trí huệ cho tôi

Do bị cảnh sát địa phương sách nhiễu liên tục, nên tôi đã quyết định chuyển tới thành phố nơi con thứ ba của tôi sinh sống. Tôi biết việc sản xuất tài liệu giảng chân tướng sẽ bất tiện nếu tôi sống ở nhà con trai, vì vậy tôi đã tự thuê một căn hộ.

Ở thành phố đó, tôi không liên hệ được với đồng tu nào. Tôi phải gọi điện cho anh trai, là học viên Pháp Luân Công ở tỉnh khác, để nhờ mua thiết bị làm tài liệu. Anh đã đến giúp tôi mua một máy tính và máy in, và dành cả đêm để dạy tôi cách sử dụng chúng. Hôm sau, anh phải trở lại làm việc, vì vậy anh để lại cho tôi một trang giấy chỉ dẫn và nói: “Em gái, sẽ làm được nếu theo những chỉ dẫn này.”

Tôi cố gắng học theo chỉ dẫn của anh, nhưng không có chút tiến bộ nào. Tôi khóc và nghĩ: “Phải mất bao lâu để một học bà lão mù chữ học tất cả những thứ này đây?” Tôi vừa khóc vừa xin Sư phụ: “Sư phụ, con quá ngu ngốc. Xin Ngài hãy cấp cho con trí huệ!”

Với sự gia trì của Sư phụ, tôi dần học được hết mọi thứ sau một vài ngày. Tôi đã có thể tải tài liệu từ Internet và in chúng ra. Tôi tự đạp xe ba bánh để đi mua mực và giấy và sau đó phân phát các tài liệu tôi in được trong các khu dân cư và khu chợ mỗi ngày.

Cuối cùng tôi cũng tìm được các đồng tu ở địa phương và tham gia học Pháp chung và các hạng mục giảng chân tướng của họ. Vì khu vực cần, nên tôi đã mua một máy in màu. Tiền của tôi sử dụng để chi cho thuốc men cho chồng tôi, nhưng vì ông đã qua đời nên tôi chỉ cần chi tiền cho chi phí sinh hoạt cơ bản. Tôi dùng phần tiền còn lại cho các hạng mục giảng chân tướng. Sư phụ đã cứu mạng tôi. Tất cả những gì tôi có đều thuộc về Pháp Luân Đại Pháp. Dù tôi đã làm được nhiều bao nhiêu, nó cũng không đủ để hồi báo ơn cứu độ của Sư phụ.

Con trai thứ ba của tôi mua một căn hộ lớn và mời tôi chuyển đến. Tôi bảo cháu rằng tôi sẽ không chuyển đến, vì tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp phải gánh trọng trách cứu độ chúng sinh. Con trai tôi cuối cùng đã hiểu. Cháu mua một căn hộ nhỏ cho tôi. Sống một mình, tôi có thể dành toàn bộ thời gian để làm ba việc. Tôi bận rộn mỗi ngày.

Đôi lúc, tôi cảm thấy không thể theo kịp và phải nhờ một đồng tu giúp tăng tốc độ sản xuất. Nhưng dù bận thế nào, tôi cũng không bỏ lỡ các hoạt động giảng chân tướng tập thể.

Phơi bày tội ác mổ cướp tạng

Sau khi biết tội ác thu hoạch nội tạng từ các học viên đang còn sống của Đảng Cộng sản, chúng tôi quyết định vạch trần tội ác bằng việc dán các mẩu tin trên tất cả những con đường ở địa phương trong đêm. Tôi cùng tám đồng tu đi trên một chiếc xe tải sàn phẳng chạy bằng điện. Sau khi treo một tấm áp phích lên bức tường của một cái sân lớn, chúng tôi nghe thấy tiếng động. Hóa ra là văn phòng của cảnh sát. Cảnh sát xuất hiện và đuổi theo chúng tôi bằng xe máy. Chúng tôi lái xe vào cánh đồng, chỗ mà xe máy của họ không thể vào được. Cuối cùng, cảnh sát đã bỏ cuộc. Chúng tôi quay lại hoàn thành nốt công việc.

Khi chúng tôi quay trở lại trời đã tối rồi. Xe tải của chúng tôi chạy vào một cái ổ gà trên con đường làng và bị lật. Tất cả chúng tôi đều bị đè bên dưới, nhưng thật kỳ diệu đầu của mọi người đều ở bên ngoài. Tôi và hai đồng tu có thể bò ra. Chúng tôi lật xe tải lên và giúp sáu học viên khác thoát ra. Không ai trong chúng tôi bị thương hay cảm thấy đau. Đó là nhờ Sư phụ đang bảo hộ chúng tôi mọi thời khắc.

Ắc quy của xe đều rơi ra hết. Chúng tôi mượn đèn pin từ ngôi nhà gần đó và lắp lại ắc quy, nhưng máy không khởi động được. Trời đã về khuya. Tất cả chúng tôi đều dính đầy bùn đất và lo rằng trở về thị trấn trong trạng thái như thế này vào ban ngày sẽ thu hút nhiều sự chú ý. Chúng tôi cầu xin Sư phụ giúp chúng tôi trở về trước bình minh. Máy hoạt động trở lại. Chúng tôi đã khóc và cảm tạ Sư phụ.

Mặc dù áo khoác mùa đông của chúng tôi bị ngâm nước và đóng băng, nhưng không ai trong chúng tôi cảm thấy lạnh. Chúng tôi vui vì đã trở về trước ba rưỡi sáng. Chúng tôi hầu như không có thời gian để thay quần áo trước giờ luyện công toàn quốc.

Hàng trăm cuốn lịch Minh Huệ được phân phát trong vòng ba giờ đồng hồ

Chúng tôi đã làm hàng trăm cuốn lịch để bàn Minh Huệ và 500 tờ lịch đơn cho dịp Tết. Tôi cùng một đồng tu ra ngoài để phân phát chúng trong một khu chợ. Chúng tôi hô lên: “Hãy nhanh lại đây nhận những báu vật này! Chúng sẽ mang lại cho mọi người phúc lành!” Mọi người xung quanh chúng tôi nhận lich. Chúng tôi liên tục bận rộn phát chúng. Khi chúng tôi đi qua một khu vực, mọi người sẽ đuổi theo chúng tôi và cố gắng để lấy thêm. Họ khen ngợi các tờ lịch: “Đẹp thật!” Hai người bán vải đã thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!” Tất cả lịch của chúng tôi đã được mọi người đón nhận nồng nhiệt trong vòng ba giờ đồng hồ.

Một nhóm cảnh sát nhanh đến khu chợ sau khi biết chuyện. Họ giật các tờ lịch từ mọi người và hỏi: “Ai đưa cho mọi người thứ này?” Mọi người đáp: “Tôi không biết.” Tôi và đồng tu của tôi hoàn toàn không sợ hãi. Chúng tôi cởi áo khoác và mũ rồi tìm một nơi yên tĩnh để phát chính niệm. Khi trời gần tối, chúng tôi theo dòng người rời khỏi chợ.

Nhìn lại những gì chúng tôi đã làm, tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở đó bảo hộ và khích lệ chúng tôi. Tôi biết cách duy nhất để hồi báo ân Sư là tu luyện tinh tấn và hoàn thành sứ mệnh của mình.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/6/337147.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/14/159937.html

Đăng ngày 23-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share