Bài viết của học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-11-2016] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và chỉ dẫn của Đại Pháp, tôi đã bước đi trên con đường Chính Pháp được 17 năm và hiện giờ tôi đang ở tuổi 70. Tôi muốn báo cáo với Sư phụ về tu luyện của mình. Xin các đồng tu hãy chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.

Đắc Đại Pháp

Mùa thu năm 1994, tôi gặp hai vợ chồng hàng xóm đang trên đường đi luyện Pháp Luân Công. Họ khuyên tôi tham gia cùng họ, vì vậy tôi đã đi theo. Họ đang “ôm Pháp Luân”, bài công pháp số hai của Pháp Luân Công, khi chúng tôi đến điểm luyện công.

Tôi tham gia cùng họ và bắt đầu luyện công. Khi nâng hai cánh tay của mình lên, tôi cảm tưởng như có ai đó đang đẩy tôi về phía trước. Tôi di chuyển khỏi vị trí của mình và đứng cách xa nhóm, tiếp tục làm theo [động tác] các bài công pháp đứng.

Tôi bảo hai vợ chồng [hàng xóm] rằng tôi có thể cảm nhận được môn tu luyện rất có uy lực và họ nên tiếp tục. Cả hai người họ đều mắc bệnh nặng và tôi nghĩ họ sẽ nhận được lợi ích từ môn tu luyện. Tuy nhiên, tôi không tiếp tục tự đến điểm luyện công.

Một vài tháng sau, vào năm 1995, tôi thấy một nhóm người đang ngồi thiền và thấy quan tâm. Tôi ngồi xuống và bắt chước họ. Tôi cảm thấy cơ thể mình bay lên trong lúc ngồi đả tọa. Khi họ tập xong, tôi hỏi họ đó là môn gì. Hóa ra đó là Pháp Luân Công. Họ bảo tôi rằng họ đang thu tiền để mua sách Pháp Luân Công và hỏi xem tôi có muốn mua một cuốn không. Tôi không vui khi họ nhắc đến tiền, vì vậy tôi không bao giờ trở lại nữa.

Một vài năm trôi qua. Khoảng giữa trưa vào một ngày tháng 9 năm 1998, tôi cảm thấy buồn ngủ trong khi đang làm việc tại cửa hàng may và ngủ gà ngủ gật phía trước cửa hàng. Tôi đã nhìn thấy hai vị thần khổng lồ trong giấc mơ. Họ nâng tôi lên bằng cánh tay và đưa tôi bay đi xa.

Họ đưa tôi tới một thiên hà xa xôi và chúng tôi đã đến một bờ sông. Tôi thấy Trái đất rất xa, rất xa. Dòng sông được lấp đầy bởi những mảnh thủy tinh.

Họ bảo tôi hãy băng qua dòng sông thủy tinh mà không đi giày. Tôi sợ chân mình sẽ bị thương nhưng không có đường để trở lại. Tôi nhìn lên và cố gắng tìm ra nơi để đi. Tôi thấy một bánh xe lớn trên bầu trời. Nó xoay chuyển qua lại trông rất thú vị. Tôi đã quyết định đến đó. Ngay sau niệm này, tôi đã có thể băng qua dòng sông.

Các vị thần biến mất và tôi ở trước một đầm lầy dường như vô tận. Tôi sợ chết và đã khóc. Tôi phải tiếp tục đi nhưng lại tiếp tục chìm. Tôi cố gắng xoay sở bằng mọi cách và phải vượt qua nhiều khó khăn. Cuối cùng, tôi đã đến bờ của đầm lầy.

Tôi nghỉ một chút, sau đó tiếp tục đi. Tôi thấy chín ngọn núi pha lê trước mặt, phát sáng bằng ánh sáng màu xanh lục. Trong khi tôi đang tự hỏi mình phải làm gì thì một câu chuyện cổ tích từ thời thơ ấu nảy lên trong tâm trí tôi. Trong câu chuyện, người chồng đã gặp chín ngọn núi pha lê khi anh đang trên đường đến gặp vợ mình, một nàng tiên. Anh không biết cách để vượt qua chúng nhưng không muốn quay lại. Anh thà chết còn hơn là bỏ cuộc. Anh đã đập ngọn núi pha lê bằng đầu mình và thật thần kỳ một cách cửa đã mở ra để anh vượt qua [ngọn núi].

Tôi lấy tự tin và tin rằng mình cũng có thể làm được việc đó. Tôi bắt đầu trèo. Khi tay tôi vươn ra và chạm vào ngọn núi, một cái cầu thang xuất hiện trước mặt tôi. Tôi tiếp tục trèo cho đến khi còn cách bánh xe một vài mét. Cầu thang biến mất và tôi không có chỗ để bước lên hay xuống. Tôi lại bắt đầu khóc.

Ngay sau đó, một vị thần to lớn xuất hiện và nói: “Hãy để ta giúp con.” Vị thần đưa tay ra và tôi bước lên lòng bàn tay ngài. Ngài nâng tôi lên và đưa tôi tới một bánh xe lớn. Tôi cảm thấy như đó là thiên đường. Tôi cảm thấy thực sự thực sự hạnh phúc. Sau đó, tôi tỉnh giấc.

Tôi tin rằng một vị thần đã dẫn tôi dọc con đường tới Thiên đường và cho tôi lựa chọn con đường trong cuộc đời, nhưng tôi đã không biết phải làm gì.

Một đồng nghiệp cũ ghé qua cửa hàng của tôi để may quần áo trong khi tôi vẫn đang băn khoăn về giấc mơ, tôi đã kể cho cô nghe về chuyện đó. Cô lập tức nói: “Chị có tiền duyên tu luyện Pháp Luân Công. Thiên quốc chị đến hẳn là thế giới Pháp Luân.” Cô bảo tôi đến điểm luyện công cùng cô, nhưng tôi không muốn. Thay vào đó, tôi hỏi sách để đọc.

Tôi mượn một cuốn sách Pháp Luân Công và hai cuốn sách về các câu chuyện tu luyện. Trong một tuần, tôi đã đọc chúng được vài lần, và thậm chí đã khóc mấy lần khi đọc.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của Sư phụ, tôi nhận ra Ngài ngay, đó chính là vị thần khổng lồ trong giấc mơ của tôi. Tôi quỳ xuống và chân thành phát thệ với Sư phụ rằng tôi sẽ đi theo Ngài, dù con đường có khó khăn như thế nào.

Sau khi quyết tâm tu luyện, tôi đã gặp nhiều khảo nghiệm. Gia đình và các đồng nghiệp của tôi không muốn tôi tu luyện, nhưng tôi bảo họ rằng tôi biết mình muốn gì sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện.

Tôi đã gặp khảo nghiệm về lợi ích cá nhân. Khi đi mua các sách của Pháp Luân Công, tôi đã mua mười cuốn nhưng chỉ bị tính tiền bảy cuốn. Khi nhận ra việc này, tôi đã quay lại và trả phần còn thiếu. Chủ hiệu sách đã tặng tôi ảnh của Sư phụ để cảm tạ.

Lần khác là một khảo nghiệm về sinh tử. Một ngày, khi đang ngồi đả tọa, tôi thấy cảnh tượng cảnh sát đến ngăn cản tôi luyện công. Tôi mở mắt và thấy nhiều học viên phía trước tôi bị chặt đầu.

Một cảnh sát đá tôi và bảo tôi rằng đã đến lượt của tôi rồi. Tôi chỉ bảo anh ta cứ tiếp tục đi. Đầu của tôi bị chặt rơi xuống và cơ thể tôi vẫn đang đả tọa. Chủ nguyên thần của tôi rời khỏi cơ thể và bay đi xa. Sau khi đả tọa xong, tôi rất vui và cảm thấy rằng mình đã vượt qua khảo nghiệm. Cảnh tượng rất chân thực.

Tu luyện tinh tấn

Ngày 1 tháng 1 năm 1999, tôi tham gia một điểm luyện công ở địa phương. Tôi học Pháp tại nhà. Tôi thích đọc Pháp và đọc rất nhiều. Tôi đắc Pháp muộn hơn những người khác và muốn bù đắp khoảng thời gian đã mất.

Tôi đã trải nghiệm việc được Sư phụ tịnh hóa thân thể. Cảm giác thực sự thoải mái. Tôi cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp chạy khắp cơ thể. Sau đó cơ thể tôi trở nên nhẹ nhàng và cảm thấy như được đẩy khi lên cầu thang.

Tôi có một giấc mơ: Tôi đi trên một con tàu cùng nhiều học viên. Khi tàu đã đầy, một bức màn đen từ trên trời rơi xuống và phủ lấy con tàu. Tàu chuyển thành màu đen và tất cả chúng tôi đều giữ im lặng.

Sau đó, chúng tôi nghe thấy giọng nói: “Căng buồm.” Tàu bắt đầu di chuyển và lắc lư nghiêm trọng. Tôi được biết nhiều học viên đang rơi xuống nước. Sau một lúc, con tàu ngừng di chuyển. Tấm màn được gỡ bỏ và mặt trời mọc. Ít nhất hai phần ba số học viên trên tàu biến mất. Tôi đã khóc và tỉnh giấc.

Không lâu sau, cuộc đàn áp bắt đầu. Nhiều học viên đã bị bắt giữ. Trong số hơn 20 học viên ở điểm luyện công của chúng tôi, hơn một nửa trong số họ đã nộp các sách Pháp Luân Công của họ cho cảnh sát. Vì tôi tương đối mới đối với nhóm, nên cảnh sát không biết tôi và đã không sách nhiễu tôi.

Tôi muốn làm điều gì đó để ngăn chặn cuộc bức hại. Tôi nói chuyện với một học viên trẻ và cô đã giúp tôi in một số tài liệu. Chúng tôi in các tờ rơi về Pháp Luân Công và tôi đã đi dán chúng. Sau đó, học viên trẻ chuyển đi xa. Tôi không biết cách in, vì vậy tôi đã dừng lại.

Sau đó, tôi nghĩ được một cách để làm được nhiều hơn. Tôi mua sơn và vải, làm thành những biểu ngữ nhỏ để treo lên. Không lâu sau đó, tôi liên lạc với một học viên khác. Cô đã cung cấp cho tôi miếng dán in sẵn.

Tôi ra ngoài và treo các tấm biểu ngữ và miếng dán. Đôi khi tôi gặp rắc rối. Một lần, một thanh niên phát hiện ra tôi và cố gắng bắt tôi. Tôi đã phải chạy. Anh đuổi theo tôi một đoạn khá xa.

Tôi tìm được một nơi để trốn và nhanh chóng cải trang. Tôi cởi áo khác, thay tóc và đeo kính. Mặc dù sau đó khi ngang qua anh ta, chúng tôi đã nhìn nhau, nhưng anh ta không nhận ra tôi. Anh ta là cảnh sát mặc thường phục và cầm một chiếc dùi cui của cảnh sát trong tay.

Tôi biết Sư phụ đã bảo hộ mình. Tình huống tương tự xảy đến với tôi nhiều lần, nhưng tất cả đều chuyển biến thành tốt đẹp. Tôi thấy chấp trước tranh đấu của mình và cố gắng làm tốt hơn.

Chép và học thuộc Pháp

Đại Pháp trở thành cuộc sống của tôi và tôi được tái sinh. Tôi cảm thấy Đại Pháp vĩ đại đến mức tôi phải học thuộc Pháp. Tôi đã học thuộc Pháp vào năm 2001 nhưng không thành công sau một năm nỗ lực.

Năm 2004, tôi quỳ xuống và hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ học thuộc Pháp dù có khó khăn thế nào. Tôi nhận ra rằng mình có tâm truy cầu khi cố gắng làm điều đó vào năm 2001. Tôi đã cố gắng buông bỏ chấp trước này và học thuộc Pháp từ đầu đến cuối mỗi lần. Sau lần thứ 12, tôi đã có ý nghĩ bỏ cuộc.

Tôi ghi nhớ tâm nguyện của mình và quyết định tiếp tục cố gắng. Dần dần, tôi có thể ghi nhớ Pháp. Khi gặp vấn đề, tôi có thể sử dụng Pháp để chỉ dẫn mình và biết phải làm gì. Pháp cũng cấp cho tôi trí huệ và can đảm để tôi có thể giảng chân tướng bằng tâm trí thanh tỉnh, phản ứng nhanh trong những tình huống khó khăn.

Kể từ năm 2006, tôi đã chép Pháp. Tôi chép cuốn Chuyển Pháp Luân và các kinh văn khác của Sư phụ, sách Hồng Ngâm một lần mỗi năm. Tôi đã đắc được rất nhiều trong quá trình này và đề cao tâm tính.

Một lần tôi có mâu thuẫn với chồng của mình về lương của tôi. Tôi đã không nói chuyện với anh trong hai tuần. Anh muốn lấy tất cả tiền của tôi. Tôi muốn kiểm soát lương của mình để sử dụng cho công tác Đại Pháp. Khi cố gắng ghi nhớ Pháp trong quá trình xảy ra mâu thuẫn, tôi không thể nhớ được gì. Tôi biết mình phải tìm nguyên nhân.

Sau đó, tôi thấy từ “đề cao tâm tính” trước mắt mình và tôi biết mình cần đề cao. Sao tôi có thể đồng thời ghi nhớ Pháp và có mâu thuẫn với chồng? Tôi đã không hoàn toàn đồng hóa với Pháp. Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân rằng:

“Do đó chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết mình không nên tranh đấu với anh và có lẽ tôi đã nợ anh từ tiền kiếp. Khi tôi lại tiếp tục ghi nhớ Pháp, tôi đã nhớ mọi từ. Khi buông bỏ chấp trước của mình, tâm tính của tôi đã đề cao, công của tôi tăng trưởng và môi trường cũng đã thay đổi.

Tôi bảo chồng tôi rằng anh có thể giữ tiền. Sau đó, thái độ của anh đã hoàn toàn thay đổi. Anh bảo tôi rằng tôi có thể giữ tiền của mình. Chúng tôi đi đến thỏa thuận rằng tôi sẽ giữ một phần và đưa anh một phần.

Sư phụ giảng:

“Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không.” (Chuyển Pháp Luân)

Giảng chân tướng

Tôi thích giảng chân tướng cho mọi người. Đây là một vài ví dụ.

Một lần tôi nói chuyện với một phụ nữ trong khi chúng tôi đang đạp xe cùng đường. Ngay trước khi tôi muốn nói chuyện về việc thoái ĐCSTQ, cô đã nhanh rẽ về nhà. Tôi vô cùng hối tiếc rằng đã không đi theo cô. Tôi tự trách mình và hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ không bao giờ bỏ lỡ người hữu duyên nữa.

Hai tuần sau, tôi gặp lại cô ấy cùng gia đình cô, tôi đã nói chuyện với cô về việc thoái ĐCSTQ. Cả ba người trong gia đình cô đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi biết Sư phụ đã an bài cơ hội này cho mình.

Một lần khác, tôi gặp một nữ cảnh sát. Tôi khen ngợi diện mạo của cô để bắt đầu cuộc trò chuyện và hỏi xem cô làm việc ở đâu. Cô bảo tôi rằng cô làm việc trong một nhà tù. Tôi hỏi cô xem nhà tù của cô có giam học viên Pháp Luân Công nào không và khuyên cô nên thiện đãi họ nếu có học viên nào. Cô thay đổi thái độ ngay và nói: “Chắc bà là học viên Pháp Luân Công. Bây giờ tôi có thể bắt giữ bà ngay tại đây.”

Tôi bảo cô ấy rằng tôi không sợ đi tù, nhưng sẽ đáng tiếc cho cô vì cô đã làm việc xấu. Tôi kể cho cô câu chuyện quả báo của cháu trai tôi và cậu ấy đã phải bỏ việc như thế nào sau khi hành ác với các học viên Pháp Luân Công. Tôi nói ra tên của cháu trai tôi và nơi cháu làm việc. Thái độ của cô ấy lại thay đổi. Cô cảm ơn tôi và bảo rằng cô tin tôi. Tôi lại nói thêm với cô về việc thoái ĐCSTQ và cô đã đồng ý.

Tôi đã gặp nhiều cảnh sát, cả những người đang làm việc lẫn đã nghỉ hưu. Nhiều người đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Khi có người tố cáo tôi với quan chức của ủy ban dân cư địa phương để nhận tiền thưởng. Ủy ban đã gọi điện cho chồng tôi và cố gắng giải quyết riêng chuyện này. Họ bảo chồng tôi trả tiền cho người đưa tin.

Tôi đã đến văn phòng của họ khi nghe được chuyện này. Tôi nói rõ với vị giám đốc rằng tôi sẽ không bán cuộc đời mình vì 500 nhân dân tệ (số tiền thưởng) và bảo anh chuyển lời tới người đưa tin để họ nói chuyện trực tiếp với tôi. Tôi sẽ cho cô ấy tiền nếu cô có khó khăn về tài chính, nhưng không phải để mua chuộc sự im lặng của cô. Anh đồng ý chuyển thông điệp của tôi, nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Mỗi lần ủy ban triệu tập tôi, tôi giảng chân tướng cho họ. Khi họ hỏi tôi xem có phải tôi phát đĩa DVD Pháp Luân Công ở khu phố của tôi không. Tôi bảo họ rằng tôi không phát, nhưng không phủ nhận việc tôi phân phát ở những nơi khác. Tôi thậm chí còn vui vẻ tặng họ một số đĩa DVD vì tôi có mang theo bên mình. Người của ủy ban không nhận đĩa DVD nhưng không làm phiền tôi nữa.

Trong số bảy cựu quan chức trong văn phòng của họ, năm người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Các quan chức còn ở văn phòng không thoái, vì vậy tôi tiếp tục giảng chân tướng cho họ. Mỗi lần họ phỉ báng Pháp Luân Công, tôi đến gặp họ và giảng thêm cho họ về Pháp Luân Công. Bây giờ, họ không còn phỉ báng Pháp Luân Công nữa.

Có lần khi một người đàn ông thấy tôi đang phân phát các tài liệu Pháp Luân Công ở khu chợ, anh ta bắt đầu chửi mắng tôi. Anh ta nói: “Tại sao bà phải làm việc này?”

Tôi mỉm cười với anh ta và nói: “Chúng tôi đang cứu người.”

Anh ta bình tĩnh lại. “Bà không nghĩ là gia đình bà sẽ lo lắng về chuyện này sao?”

Tôi lập tức nhận ra rằng anh ta hẳn phải là người thân của một học viên. Tôi nói với anh ta rằng: “Tôi rất tiếc khi khiến anh phải lo lắng cho chúng tôi.” Anh nhắc tôi hãy bảo trọng.

Cuộc gặp gỡ này khiến tôi thực sự xúc động. Tôi biết rằng để bảo vệ gia đình mình tốt hơn, tôi nên tu luyện tốt hơn.

Bây giờ đã có nhiều người minh bạch chân tướng Pháp Luân Công. Từng có một người lấy tài liệu chân tướng từ tôi và giúp tôi phân phát. Anh liên tục hô lớn: “Mọi người nên tin vào Pháp Luân Công, đừng tin vào Đảng Cộng sản.” Mọi người hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” khi họ gặp tôi. Một số người muốn mời tôi một bữa ăn, những người khác ngỏ ý cho tôi đi nhờ, một số giúp tôi trốn khi bị cảnh sát bao vây. Những người tốt này đã khích lệ tôi ra ngoài mỗi ngày để cứu thêm nhiều người.

Trải nghiệm những phép màu

Có lần tôi mang nhiều tài liệu để phân phát ở khu vực ngoại thành cách nhà tôi khoảng một giờ lái xe. Khi tôi phân phát xong và trở về nhà, tôi thấy chỉ mất có 45 phút. Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại thời gian hai lần – nó chính xác là như vậy. Tôi nhớ rằng mình cảm thấy như thể mình đang đi rất nhanh, như đi một chiếc ô-tô. Có lẽ tôi đã bước đi trong không gian khác.

Một lần khác, chồng tôi không cho tôi lên Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công sau khi ông thấy tôi đã mua vé tàu. Ông đẩy tôi vào trong một phòng và khóa tôi bên trong. Tôi không biết sức mạnh của mình đến từ đâu. Tôi chỉ đẩy cánh cửa nặng và nó mở ra. Chồng tôi nói: “Tôi sẽ trình báo bà với cảnh sát.”

Tôi đã lên tàu đúng giờ, nhưng tôi không biết mình có làm sai không vì tôi đã không khoan dung với chồng mình. Tôi chỉ biết rằng tôi phải lên Bắc Kinh. Tôi xin Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con có làm sai không? Con phải lên Bắc Kinh. Nếu con đã sai, xin Sư phụ hãy tha thứ cho con.”

Có người đưa cho tôi một chai nước. Tôi quay lại xem là ai và thấy Sư phụ đang đi ra xa tôi và biến mất. Tôi khóc: “Mình đã không làm sai.”

Một mùa đông rất lạnh. Vào một buổi tối đầy gió, tôi ra ngoài phân phát tài liệu giảng chân tướng. Trong khi đang đi ngang qua một tòa nhà tám tầng, một tấm gỗ lớn đột nhiên bay ra khỏi mái nhà và rơi trực tiếp xuống đầu tôi.

Ngay khi tấm gỗ đập vào tôi, một lực đột nhiên kéo tôi lại và chiếc xe của tôi chuyển sang bên kia đường. Tôi quay lại và không có ai ở đó. Tôi biết Sư phụ đã cứu mạng mình.

Có lần tôi rời nhà mà không ăn sáng. Tôi phân phát tài liệu đến 2 giờ chiều và bắt đầu cảm thấy đói và chóng mặt. Sau đó, tôi thấy một trái đào lớn phía trước mặt mình. Tôi chộp lấy trái đào và cắn một miếng. Nó thực sự ngọt. Tôi nhắm mặt lại và thưởng thức hương vị. Khi mở mắt ra để cắn một miếng nữa, trái đào biến mất. Tôi cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp đổ từ đầu chảy xuống khắp cơ thể. Cơn đói của tôi biến mất và tôi không còn mệt mỏi nữa.

Đây là những kinh nghiệm tu luyện chân thật của tôi. Tôi sẽ bước đi tốt trên con đường tu luyện của mình và trở về nhà cùng Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/5/336968.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/13/159928.html

Đăng ngày 23-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share