Tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 2009
[MINH HUỆ 10-06-2009]
Kính lạy, Sư Phụ! Xin chào tất cả các bạn đồng tu trên thế giới!
Thấm thoát đã 10 tháng kể từ khi tôi tham gia đoàn Thần Vận. Trong thời gian ngắn này, tôi đã trưởng thành và trở thành một nghệ sĩ kèn trombone sau khi không chơi loại nhạc cụ này hơn 10 năm. Tôi hiện là thành viên của đoàn nhạc Thần Vận, tôi chơi kèn đồng trombone và đã đi lưu diễn ở Bắc Mỹ, Canada và châu Âu. Tôi rất tự hào là một thành viên của Thần Vận, đến với tất cả những người có duyên phận trên thế giới. Điều này không tách khỏi sự trợ giúp của Sư Phụ tôn kính và thần lực của Pháp Luân Đại Pháp. Bây giờ tôi muốn chia sẻ với các bạn về sự tu luyện của tôi và kinh nghiệm chơi kèn trombone trong suốt 10 tháng cùng với đoàn biểu diễn nghệ thuật Thần Vận.
Tham gia vào đoàn biểu diễn nghệ thuật Thần Vận
Như một sự may mắn, trong ba năm tôi chơi kèn trombone trong một ban nhạc diễu hành ở trường cấp 2. Mặc dù tôi học kèn trombone với một giáo viên rất nổi tiếng ở Bắc Kinh, nhưng vì đó không phải là sở thích, tôi bỏ qua mà không chút hối hận gì. Mười năm trôi qua, tôi tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm. Tôi không có bất cứ ý định gì về sự nghiệp chơi kèn trombone, chưa nói đến việc cứu độ chúng sinh bằng cách đó. Chẳng mấy chốc, Đoàn nhạc Tian Guo được thành lập ở các địa phương, và tôi nhanh chóng chọn chơi trombone. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ luyện tập vào cuối tuần và không phải là người chơi chuyên nghiệp.
Vài học viên ở địa phương tham gia vào ban nhạc Thiên Quốc của đoàn nghệ thuật Thần Vận và đề cập với tôi rằng đoàn nhạc Thần Vận đang tìm kiếm các nghệ sĩ chơi kèn trombone chuyên nghiệp. Họ hy vọng rằng tôi sẽ tập luyện chăm chỉ và tham gia xét tuyển. Tôi muốn đóng góp cho các đồ án Đại Pháp, tuy nhiên, tôi không tự tin vào khả năng chơi kèn trombone cũng như kiến thức âm nhạc của mình. Chính vì thế mà tôi đã luyện tập rất chăm chỉ trong một vài ngày. Sau đó tôi nhờ một bạn đồng tu thu âm lại và gửi tới Thần Vận để xét tuyển. Văn phòng nhanh chóng liên lạc với tôi để phỏng vấn trực tiếp. Tuy nhiên, tôi thiếu tâm thái tu luyện và tâm tính của tôi chưa cao, tôi không hiểu rõ về nhiệm vụ trợ Sư của đoàn nghệ thuật Thần Vận để chỉnh lại vũ trụ và cứu độ chúng sinh. Chính vì thế mà tôi đã không tham gia chuyến lưu diễn năm đó. Sau đó, tôi rất chú ý đến các buổi biểu diễn Thần Vận. Tôi không chỉ xem rất nhiều buổi biểu diễn mà còn thấy rất phấn khởi và có cảm hứng sau mỗi buổi biểu diễn. Một cảm giác thiêng liêng xuất hiện từ tận tâm tôi. Tôi tự nghĩ nếu có một cơ hội nữa để tham gia, tôi sẽ chớp lấy và nhất định không bỏ qua.
Năm 2008, văn phòng gọi lại cho tôi, hỏi tôi có muốn tham gia không. Tôi hiểu rằng đây là cơ hội tuyệt vời nhất để thực hiện sứ mạng của tôi từ thiên cổ, chính vì thế mà tôi thôi công việc lúc đó và ngay sau ngày Quốc Khánh, tôi trở thành nghệ sĩ chơi kèn trombone cho ban nhạc Thiên Quốc Thần Vận số 2. Nhìn lại, tôi thấy rằng có được điều này là bởi tôi đã học Pháp kĩ hơn và phát triển thái độ đúng đắn về Thần Vận và ảnh hưởng đáng kể của đoàn. Khi chính niệm của một người mạnh mẽ, cựu thế lực không thể lợi dụng chấp trước của tôi và ngăn cản tôi đi nốt chặng đường và hoàn thành sứ mệnh của mình.
Thay đổi từ khi tinh tấn học Pháp. Sự tu luyện của tôi và kĩ thuật chơi nhạc chuyên nghiệp nâng cao hàng ngàn dặm mỗi ngày
Mặc dù tôi thường xuyên giảng thanh chân tướng sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, vì tôi không học Pháp chăm chỉ trong một thời gian dài, tôi trượt dốc giống như một người thường. Đôi khi tôi thấy thật xấu hổ khi tự coi mình là một “đệ tử Đại Pháp trong thời Chính Pháp”. Tham gia vào Đoàn nhạc Tian Guo số 2, việc học Pháp mỗi ngày và luyện các bài công pháp được đảm bảo. Uy lực vĩ đại của Đại Pháp xuất hiện trước tôi. Tôi nhớ rằng Sư Phụ yêu cầu chúng ta “tinh tấn tu luyện,” vì thế mà tôi dành hết tất cả thời gian để chơi những nốt dài và những đoạn nhạc trong chương trình biểu diễn. Lúc đầu, mọi người không thể nghe tiếng kèn trombone khi cả dàn nhạc cùng chơi. Sau đó, tôi tiến bộ và mọi người có thể thực sự nghe thấy tôi chơi. Có tất cả các loại vấn đề, như là thường xuyên chơi lạc điệu, tôi không thể theo kịp nhịp, và chất lượng âm thanh không lọt tai chút nào. Tôi không thể đọc bản nhạc và không thể giữ hơi đủ dài để chơi những liên khúc. Thậm chí những nhạc công trẻ trong dàn nhạc tôi tham gia cũng biết trình độ kèn trombone của tôi còn kém.
Tuy nhiên, tôi tin rằng uy lực vĩ đại của Đại Pháp là vô hạn. Những gì thể hiện ra trên bề mặt là một quá trình. Với điều kiện là tôi nghe theo lời Sư Phụ, tôi có thể đạt được các tiêu chuẩn mà Sư Phụ yêu cầu. Chỉ khi tôi tự mình đạt những tiêu chuẩn của việc học Pháp tốt và rèn luyện kĩ năng của mình, thì điều kì diệu mới xảy ra. Chỉ khi đó, năng lượng vĩ đại của Sư Phụ mới có thể truyền tới bản thân tôi. Khi đó, những người đến vì Pháp khi nghe nhạc Thần Vận mới có thể được truyền cảm hứng và Phật tính trong họ mới xuất hiện.
Cứ như thế, kĩ năng kèn trombone của tôi tiến bộ từng ngày một. Tôi học cách sử dụng các nút chỉnh và có thể chơi ở các âm vực và hợp âm tốt hơn trước rất nhiều. Khi tôi mới đến Thần Vận, tôi thậm chí không thể chơi các cho đúng các gam. Hiện giờ tôi đã có thể chơi các đoạn nhạc dài trong các bài hát Đại Pháp thể hiện sự kì diệu của Đại Pháp và sự vĩ đại của các thiên quốc. Đôi khi, tôi rất cảm động vì Sư Phụ từ bi của chúng ta đã tin tưởng tôi cùng với một sự vinh hạnh. Sư Phụ đã cứu tôi thoát khỏi xã hội người thường và chịu đựng nhiều nghiệp lực và đau đớn vì những việc làm sai trái của tôi. Kĩ năng âm nhạc của tôi và sự tu luyện đã tiến bộ rất nhiều từng ngày một.
Một hôm, khi tôi nhìn thấy một khán giả đưa ngón tay cái lên sau khi bức màn sân khấu kéo lên, tôi bỗng nhiên nhận ra rằng, tôi khi đã tự rèn luyện bản thân mình với những nốt nhạc dài với nút chỉnh hàng ngày, giờ đã biểu diễn được gần 100 buổi ở những nhà hát hàng đầu trên thế giới. Tất cả những điều này diễn ra chỉ trong thời gian ngắn ngủi 10 tháng. Điều này thực sự không thể tin được. Xin cảm tạ Sư Phụ! Xin cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp! Vài ngày sau đó, một vài học viên có hỏi tại sao tôi có thể chơi kèn trombone hay thế. Tôi trả lời, “Chỉ có tin vào Sư Phụ và tinh tấn luyện tập thì các bạn mới có thể chơi hay được. Một người nên toàn tâm tin vào Sư Phụ, một cách vô điều kiện.”
Có công mài sắt có ngày nên kim
Dĩ nhiên, không có gì là dễ dàng, bởi vì đây cũng là một phần của tu luyện. Có những lần tôi thiếu tự tin và chính niệm của tôi không đủ mạnh. Có rất nhiểu khảo nghiệm tâm tính và thể chất. Quan trọng nhất là một người thực sự tin vào Sư Phụ như thế nào. Một người không những cần phải đọc nhiều Pháp hơn để vượt qua những lúc còn kém, mà còn phải liên tục nhìn vào trong. Tôi sẽ đưa ra một vài ví dụ.
Khi tôi mới bắt đàu tập kĩ thuật thở, mỗi ngày, tôi rất mệt vì tôi luôn bị hết hơi. Buổi tối, khi chúng tôi trở về kí túc xá, tôi mệt mỏi đến nỗi tôi nằm luôn trên chiếc túi ngủ không động đậy gì. Tôi chỉ tỉnh lại vào sáng hôm sau. Việc này diễn ra rất nhiều lần. Sau đó, những nhạc công trẻ hơn trong kí túc xá hỏi tôi có tắm rửa hay đánh răng không. Mỗi khi điều này xảy ra, tim tôi thắt lại vì cảm giác buồn bã và chua xót.
Môi tôi rạn nứt mỗi ngày. Rất thường xuyên, môi tôi nứt ra cả hai buổi sáng và chiều. Sau đó, ngày hôm sau, lại xảy ra y như vậy. Bất cứ khi nào chúng tôi có hai bổi diễn một ngày, lại có một buổi duyệt âm thanh với các vũ công, tổng cộng là ba buổi diễn! Sau buổi diễn buổi tối khi chúng tôi chuẩn bị rời sân khấu, tôi thậm chí chẳng còn sức để nói chuyện. Ở thành phố New York, chúng tôi biểu diễn hai buổi ở Radio City Music Hall. Trong suốt những buổi diễn cuối, miệng kèn gần như cứa vào môi tôi. Nhưng là một thành viên của đoàn Thần Vận, tôi phải biểu diễn thật tốt và cứu độ chúng sinh. Mỗi nốt nhạc tôi chơi giống như lưỡi dao cắt vào môi. Đau đớn tột cùng. Cũng vào thời gian đó, tôi bị viêm tủy trong răng. Sự rung động khi chơi kèn khiến cho toàn bộ hệ thần kinh trong đầu tôi cảm thấy như nó đang nóng lên và nổ tung. Chỉ có tôi nhận thức được mình đang trải qua những gì. Đến cuối, có một vài lỗi ở bộ phận kèn đồng trong buổi diễn. Với sự trợ giúp của một học viên, tôi nhận ra rằng tôi đã phàn nàn quá nhiều. Thật khó để tôi nhận ra điều này. Tuy nhiên, sau đó tôi nhìn vào trong và thay đổi hành động của mình. Sau đó, bất kể tôi cảm thấy mệt mỏi thế nào, tôi cũng không phàn nàn. Như thế, sự bao vây chồng chất bị tiêu diệt một cách đáng kể trong các không gian khác.
Có lúc tôi duỗi lưng và bị đau. Vì chơi kèn trombone đòi hỏi cử động mạnh, cổ và hai cánh tay đều phải vươn ra, lưng tôi rất đau. Nhiều nghiệp lực cũng tiêu bớt đi. Buổi đêm, tôi không dám trở mình, vì thế mà tôi lúc nào cũng nằm thẳng. Dần dần, tôi quen với tư thế này, và cánh tay tôi cũng trở nên khỏe hơn. Dần dần, chỗ đau cũng đỡ nhức nhối và thuyên giảm.
Có nhiều lúc tôi bị ngất vì thiếu oxi. Những lúc như thế, tôi bị mất thị lực. Tôi không thể nhìn thấy gì trừ một màu đen trước mắt tôi. Tình huống này xảy ra phần lớn những lúc tôi chơi những bài hát Đại Pháp với giai điệu dài hoặc khoan thai. Khi tôi mới bắt đầu chơi trombone, tôi không biết điều chỉnh hơi thở như thế nào. Bất cứ khi nào chơi nhạc, tôi đều dùng hết sức để thổi các nốt. Khi tôi ngất đi, tôi không thể suy nghĩ hay nghe thấy mọi người chơi nhạc. Sau đó, các học viên khác giúp tôi hiểu rằng tôi chơi nhạc quá “ ồn ào và thiếu chín chắn”. Tôi chỉ có thể chơi nhạc to tiếng hơn là mềm mại. Sau đó, tôi nhận ra chấp trước nhấn mạnh vào bản thân mình trong dàn nhạc- chấp trước thể hiện. Thực ra, âm thanh của Đoàn nhạc Tian Guo chú trọng vào sự tương hợp giữa các nhạc cụ. Với điều kiện mỗi nhạc cụ thể hiện được âm sắc riêng của nó và có chất lượng tốt trong buổi diễn, quyền năng vĩ đại của Đại Pháp cứu độ chúng sinh sẽ xuất hiện. Không có dàn nhạc chuyên nghiệp nào có thể so sánh về độ thanh khiết.
Tôi nhớ có lần, khi chúng tôi bắt đầu chơi bài “Năm thiên niên kỷ bắt đầu,” để thử nhịp độ của bài hát, chúng tôi cần phải diễn tập với ba nhóm vũ công. Đây là lần đầu tiên tôi chơi một bài hát Đại Pháp với hơn 100 quãng nhạc. Hơn nữa, chúng tôi không có người chơi kèn trumpet. Thậm chí để chơi hết bài này đã rất mệt rồi. Tôi có thể bị mất thị lực. Tôi toát mồ hôi liên tục và và run sợ không kiểm soát được. Tuy nhiên, để đáp ứng tốt hơn nhu cầu của ba đoàn vũ công, chúng tôi chơi không nghỉ sáu lần. Mỗi lần chúng tôi chơi, các thành viên dàn nhạc xung quanh tôi thường để ý xem tôi có ổn không. Thú thực, tôi cũng không tin vào bản thân mình. Tôi nghĩ: “Sẽ ổn thôi, thậm chí khi tôi cảm thấy tức thở. Tôi có thể bị bóp ngạt và cống hiến. Nhịp độ của nhóm nhảy là quan trọng nhất.” Đột nhiên, tôi cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên từ đan điền. Ngay lâp tức tôi không còn cảm thấy như bị ngất nữa. Tôi rất phấn khởi. Sau đó, bất cứ khi nào tôi chơi “Năm thiên niên kỉ bắt đầu” tôi không còn bị đau đớn như vậy nữa. Mặc dù rất mệt, nhưng tôi vẫn có thể giữ được hơi thở cần thiết. Tôi tin rằng Sư Phụ đã ban cho tôi khả năng này bởi tôi đã không ích kỉ. Những ví dụ này diễn ra trong suốt quá trình luyện tập khi tôi cố gắng đạt âm vực chuẩn. Có thể tôi luyện tập cả buổi chiều, nhưng không thể bắt được đúng âm vực. Sau đó, khi biểu diễn, tự dưng tôi chơi nhạc đúng âm vực và đúng giai điệu. Kĩ năng của tôi và sức chịu đựng tiến bộ như thế mỗi ngày. Trong suốt thời gian học kèn trombone, tôi đã chứng kiến nhiều điều kì diệu. Tôi thực sự thấy rằng càng tin vào Sư Phụ và Pháp bao nhiêu, thì tôi lại càng tiến bộ trong việc chơi kèn bấy nhiêu.
Sinh hay tử, đi con đường mà Sư Phụ đã an bài cho tôi
Tôi làm một công việc kĩ thuật trước khi tham gia chơi kèn trombone trong dàn nhạc Thiên Quốc 2. Tôi có thu nhập khá ổn định và rất tự tin vào khả năng của mình. Tôi thôi công việc đó để trở thành một nhạc công. Đối với tôi, đây là khảo nghiệm sinh tử. Tôi luôn muốn tiết kiệm tiền cho cha mẹ, hiếu thuận và đáng tin cậy. Nếu tôi không có việc, tôi sẽ không có thu nhập. Lúc đó, đưa ra quyết định đến với Thần Vận đối với tôi thật khó. Vì bố tôi tiếp tục luyện tập Pháp Luân Công khi cuộc bức hại bắt đầu ở Trung Quốc, ông bị bắt và bị ĐCSTQ phạt tù 16 năm. Ông đã chịu đựng tất cả những hình thức tra tấn dã man nhất do bàn tay của Đảng tà ác. Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi còn thơ ấu. Mẹ tôi không ở với tôi khi tôi còn bé. Tôi luôn muốn đối xử với và thật tốt và cũng rất chấp trước vào việc này. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi mua cho bà một chiếc xe đắt tiền. Nếu tôi đến với Thiên Quốc, điều này có nghĩa là tôi không thể tiết kiệm tiền cho cha mẹ của tôi. Khoản nợ mua xe và khoản nợ tiền học rất lớn và vẫn chưa trả hết. Quan trọng nhất là không còn ai khác trong gia đình ngoài bố con tôi luyện tập Pháp Luân Công, và không ai kháng án cho bố tôi . 11 năm tôi ở Mỹ, tôi đã dùng hết sức lực và khả năng của mình để cứu bố, kể cho những người tôi biết về trường hợp của ông và liên hệ với mọi tầng lớp trong xã hội. Tôi biết rằng nếu tôi đến Đoàn nhạc Tian Guo, tôi sẽ bỏ hết tâm trí vào việc tập luyện chuyên nghiệp. Sẽ không còn cơ hội nào để kêu gọi sự giúp đỡ cho bố tôi.
Dường như tôi cần phải buông bỏ hết chấp trước vào công việc, tiền bạc, bố mẹ, gia đình và bạn trai tôi khi tôi tham gia Đoàn nhạc Tian Guo số 2. Tuy nhiên, tôi hiểu rằng là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, nhiệm vụ của tôi là theo Sư Phụ, cứu độ chúng sinh, từ thiên cổ. Những gì Sư Phụ an bài cho chúng ta là con đường đúng đắn. Tôi suy đi tính lại, và cuối cùng, tôi quyết định rằng dù tôi không thực sự hiểu, dựa trên tâm tính ban đầu của tôi, tôi cần phải làm cho hài hòa những điều Sư Phụ mong muốn, một cách vô điều kiện. Vì những gì Sư Phụ đòi hỏi chúng ta sẽ là tiêu chuẩn của vũ trụ mới. Một khi tôi đã chắc chắn về quyết định của mình, đến với Đoàn nhạc Tian Guo 2 giống như một giấc mơ. Thôi việc và chuyển nhà chỉ mất vài ngày. Trong mọi tình huống, chúng ta nên toàn tâm tin vào Sư Phụ. Đừng nghĩ rằng một người có thể tự an bài sự tu luyện của mình và tự chọn sự tu luyện ưa thích. “Mỗi người đều có một duyên phận.” (Bài giảng thứ 5, Chuyển Pháp Luân, bản dịch 2003). Đó là một khảo nghiệm quan trọng để xem mọi người có muốn trở thành người ngộ đạo hay làm người thường. Giờ khi tôi nhìn tại, những bước tiến của tôi trong việc chơi kèn trombone đã tăng cường chính niệm của tôi. Tôi cũng tin rằng mình đã nguyện trở thành thành viên của Thần Vận hàng niên kỷ về trước.
Từ bỏ chấp trước con người, bước vào thời kỳ Chính Pháp với hiểu biết đúng đắn
Khi tôi tham gia đoàn nhạc Thần Vận số 2, tôi không nói cho mẹ tôi biết. Sợ rằng, bà không phải là người tu luyện nên sẽ không hiểu được hoàn cảnh, tôi giấu bà mọi chuyện và không nói gì cho bà biết. Sau một thời gian, tôi mới nói và bà đã rất giận dữ. Để thuyết phục tôi trở về xã hội người thường và trở về công việc cũ của tôi, bà dọa sẽ từ tôi và cắt bỏ tình mẫu tử bằng cách thông báo việc này trên báo chí. Bà gây áp lực cho tôi bằng cách dồn tôi vào thế bí. Nghe bà khóc và mất bình tĩnh, tâm tôi rối loạn và tôi cảm thấy rất bị động. Tôi nghĩ rằng khảo nghiệm này là nhắm vào chấp trước của tôi vào bà và sự hối tiếc của tôi về quan hệ của chúng tôi. Chính vì thế mà tôi cắn răng chịu đựng. Hàng ngày tôi gọi điện cho mẹ tôi và làm bà vui lòng. Rất nhiều lần các cuộc gọi kết thúc bằng việc bà mắng mỏ tôi và dập điện thoại. Vì mẹ tôi có nhiều hiểu lầm, trong một thời gian dài, tôi chịu đựng việc này trong tâm. Đôi khi tôi nhìn các thành viên đoàn nhạc gọi điện cho cha mẹ, trao đổi với nhau về hiểu biết của mình như người nhà và bạn đồng tu, tôi không làm sao để họ hiểu được điều tôi đang làm. Cảm giác dằn vặt dày vò tâm trí tôi kinh khủng hơn bất kì nỗi đau thể chất nào.
Tôi có những thiếu sót và tôi đã sai lầm. Thực hiện những đồ án Đại Pháp là điều tuyệt vời nhất, là điều đúng đắn mà một người thề nguyện làm. Tôi đã có thể cởi mở với mẹ tôi và cho bà biết về Đại Pháp. Trong một thời gian, tôi đã không liên lạc tốt với và. Tôi đã không nói với bà về sự thật và cứu bà. Chính vì thế mà cựu thế lực dùi vào lý do này để khảo nghiệm ý chí của tôi muốn tham gia vào đoàn Nghệ thuật Thần Vận. Tôi cần phải kiên nhẫn. Tôi nghĩ rằng, mặc dù tôi có chấp trước và thiếu sót, nguyện vọng của tôi không hề lay chuyển. Hơn nữa, tôi không qua được khảo nghiệm về tình cảm con người và vướng mắc vào đó một thời gian. Đó không phải là tâm thái của người tu luyện. Lúc đó, tôi cảm thấy như: “Hằng tâm cử túc vạn cân thối, Nhẫn khổ tinh tấn khứ chấp trước” (“Đăng Thái Sơn”, Hồng Ngâm, bản dịch B). Tôi cắn răng chịu đựng và buông bỏ những tình cảm cơ bản nhất. Kết quả là mẹ tôi hiểu tôi hơn. Bây giờ phần lớn mọi người trong gia đình tôi ở Trung Quốc đều biết tôi chơi kèn trombone trong đoàn Nghệ thuật Thần Vận. Một vài trong số họ vẫn không hiểu. Nhưng tâm tôi không còn lo lắng. Tôi cảm thấy hạnh phúc và yên bình trong tâm, đi con đường mà Sư Phụ đã an bài cho tôi.
Chắc chắn, tôi còn nhiều thiếu sót và chấp trước. tôi phụ thuộc nhiều vào hoàn cảnh bên ngoài trong việc học Pháp và tập công. Tôi cần phải cải thiện quan hệ với các bạn đồng tu. Tôi có chấp trước nặng vào mong muốn người khác hiểu mình hơn nữa, và còn rất nhiều nữa. Trong mười tháng cùng với đoàn biểu diễn nghệ thuật Thần Vận, có rất nhiều khó khăn cũng như phần thưởng khích lệ. Tuy nhiên, Sư Phụ nhân từ , từ bi đã hướng dẫn và bảo vệ từng bước trên con đường của tôi. Tôi thực sự hiểu rằng nếu chúng ta thực sự tin vào Sư Phụ và Đại Pháp và chơi từng nốt nhạc với một trái tim từ bi, điều kì diệu sẽ xảy ra. Còn rất nhiều ví dụ như tôi trong đoàn Thần Vận. Không chỉ có riêng mình tôi. Đây đúng là:
“Đệ tử chính niệm mạnh
Sư Phụ hữu thiên lực”
(“Sư đồ ân”, Hồng Ngâm II, bản dịch B)
Trên đây là một số kinh nghiệm của tôi trong mười tháng qua. Vì thời gian có hạn, tôi không thể chia sẻ hết tất cả câu chuyện của mình và xin dừng ở đây.
Con xin cảm tạ Sư Phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!
______________________________________________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/10/202487.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/6/24/108565.html
Đăng ngày: 27-06-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.