Viết bởi đệ tử Trung quốc
[Minh Huệ] Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp bị lao động cải tạo tại Trung quốc. Trong suốt những năm đó, tôi bị tra tấn, bắt làm việc và chứng kiến không sao kể xiết những chuyện rất vô nhân đạo đã xảy ra trong trại. Sau khi đọc những bài điều tra, báo cáo trên en.minghui.org về chính sách cưỡng bức lao động tại Trung quốc, tôi quyết định chia sẻ những gì tôi đã chứng kiến.
Để khai thác công sức lao động với giá rẻ mạt, các công ty tại Trung quốc thường ký hợp đồng với các trại cải tạo để sản xuất hàng hoá của họ. Họ lên trại cải tạo, ký hợp đồng, giao hàng, nhận hàng rồi đem đi bán. Song song với đó, các trại cải tạo cũng gởi nhân viên đi ký giao kèo với các công ty để lấy hợp đồng bằng cách bán công sức lao động của các tù nhân với giá rẻ mạt. Hàng hoá được sản xuất thường là: chỉ may, các áo len, đồ chơi trẻ em, tăm xỉa răng cũng như các hàng thủ công nghệ khác. Các áo len thường được xuất cảng ra nước ngoài. Ví dụ như, trong mấy năm, các áo len với nhiều kiểu khác nhau, màu sắc và kiểu áo được tù nhân sản xuất thường xuất cảng sang Hàn Quốc và Nhật bản. Vì tất cả chúng tôi ở trong tù, không ai có thể biết được hàng hoá sẽ bán đi đâu.
Điều kiện sinh sống trong tù rất khó khăn, đặc biệt là đối với những người lớn tuổi và tàn tật. Một số tù nhân rất yếu, và một số mang bệnh truyền nhiễm như viêm gan B, A, C… Nhưng họ cũng phải làm việc cực nhọc và sờ mó vào hàng hoá mà họ sản xuất. Hàng hoá đó cũng bán ra nước ngoài…
Điều kiện làm việc trong tù rất cực nhọc, và nhiều giờ. Giờ làm việc thường là hơn 10 tiếng mỗi ngày. Tù nhân thức dậy lúc 6:30 sáng, mùa đông cũng như mùa hè, và làm việc thường tới 9 giờ tối. Họ ăn 3 bữa mỗi ngày tại chỗ làm việc, rất vội vã, và tiếp tục làm việc lại liền. Đây là trường hợp bình thường. Làm thêm giờ sau 9 giờ tối là chuyện bình thường.
Nhiều khi gặp những hợp đồng “khẩn”, có nghĩa là phải làm xong vào một ngày nào đó; thì tất cả tù nhân phải làm việc tại chỗ trong vòng mấy ngày liên tục, không được trở về phòng nghỉ. Khi họ mệt nhọc, họ tìm một cái góc nào đó và chợp mắt một chút, và làm việc trở lại khi họ thức dậy. Vì tình trạng làm việc như những nô lệ này, một số đông các tù nhân có sức khoẻ rất kém, đủ tất cả mọi bệnh tật, từ cao huyết áp, và nhũng chứng bệnh về nội tạng như dạ dày, ruột non, gan, thận… Tất cả vì 2 lý do chính: ăn uống thiếu thốn, không đủ chất bổ, trong khi đó làm việc quá sức, quá giờ, đó là không kể phải họp hành, học chính trị… do trại tổ chức. Khi họ bị bệnh, các tù nhân chỉ nhận được chút thuốc uống cho những bệnh thường thường. Nếu họ muốn thuốc hay, họ phải viết thư về nhà xin thuốc, hay gởi tiền cho họ và họ mua thuốc tại bệnh viện nhà tù. Khôi hài không, làm việc cho trại tù đến đổ bệnh, có bệnh phải bỏ tiền mua thuốc từ nhà tù. Thật vô nhân đạo!
Những điều ở trên rất thông thường tại mỗi nhà tù tại Trung quốc. Từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, rất nhiều đệ tử Pháp Luân Công là những người tốt cũng bị bắt giam rất nhiều tại các trại nói trên. Họ bị ngược đãi nặng nhất so với các nhóm tù nhân khác. Thậm chí còn tệ hơn tù nhân nữa. Họ bị bắt làm việc khó khăn hơn, nhiều giờ hơn, bị đánh đập, tra tấn tàn nhẫn hằng ngày, ngoài ra họ không có một chút quyền hành gì cả. Mặc dầu bị ngược đãi, họ không có quyền đòi hỏi hay khiếu nại. Họ bị bắt học tập chính trị, tẩy não, chửi rủa, mạ lỵ, đủ phương cách chỉ vì họ là những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, những người luôn luôn sống đúng với Chân Thiện Nhẫn.
14-6-2004
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/6/15/77141.html;
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/6/27/49592.html.
Dịch và đăng ngày 1-7-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.