[MINH HUỆ 23-12-2015] Vợ chồng tôi làm việc tại thành phố Tam Hà, tỉnh Hà Bắc. Tháng 9 năm 1999, chúng tôi đã dành 12 nhân dân tệ (khoảng 30.000 đồng) để mua một cuốn Chuyển Pháp Luân. Kể từ đó, cuộc sống của chúng tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Gia đình gặp tai họa

Ngày 2 tháng 12 năm 1998, chồng tôi bị đột quỵ nặng, khiến anh trở thành người thực vật. Anh không thể nhai hoặc nuốt. Tôi phải bón cho anh bằng thức ăn lỏng. Anh không thể tự vào vệ sinh và tôi phải chăm sóc anh mọi lúc, cả ngày lẫn đêm.

Toàn bộ tình cảnh khiến tôi vô cùng căng thẳng, tôi bị phù nề và viêm dạ dày. Hai con tôi còn đi học, vì vậy không ai có thể giúp tôi trong những ngày này. Tôi cảm thấy thực sự suy sụp.

Vợ chồng tôi là công nhân. Thu nhập hàng tháng của cả hai khoảng 700 nhân dân tệ. Sau khi chồng tôi bị đột quỵ, anh ấy không thể làm việc được nữa và chúng tôi thực sự gặp khó khăn về tiền bạc. Chúng tôi đã tiêu 10.000 nhân dân tệ cho những lần điều trị bệnh của anh ấy, trong khi nơi làm việc của anh ấy chỉ chi trả phí bảo hiểm là 3.000 nhân dân tệ. Anh phải uống rất nhiều loại thuốc. Cứ bốn ngày, anh lại dùng hết một hộp thuốc giá 125 nhân dân tệ, bằng một phần ba tiền lương tháng của anh. Chúng tôi cũng phải chi trả học phí cho hai con của chúng tôi.

Hy vọng đã quay trở lại

Khi tôi đã quá chán nản, thì một người bạn bảo tôi: “Tôi đã lo lắng cho các bạn, không ai có thể giúp hai người bây giờ. Chỉ có một hy vọng duy nhất là tu luyện Pháp Luân Công. Nó sẽ thay đổi cuộc đời bạn. Chỉ cần mỗi ngày đọc sách Chuyển Pháp Luân nhiều nhất có thể. Ngoài ra, hãy đọc cho chồng bạn nghe, tình hình sẽ được cải thiện đấy.”

Tôi nghe theo lời khuyên của cô ấy và dành 12 nhân dân tệ để mua một cuốn Chuyển Pháp Luân.

Tôi đọc to cuốn sách cho chồng bất cứ khi nào có thời gian rảnh rỗi. Những điều kỳ diệu bắt đầu xảy ra. Kể từ khi chồng tôi thành người thực vật, anh không thể cử động chút nào. Tuy nhiên, vào một ngày, anh ấy đã có thể khóc. Sau đó, anh có thể cử động các ngón tay của mình, tiếp đó là hai tay và hai chân.

Hai mươi ngày sau, anh hoàn toàn tỉnh táo và có thể nói chuyện, ngồi dậy và thậm chí đi bộ xung quanh một cách từ từ. Chứng kiến điều kỳ diệu này, các con tôi cũng bắt đầu đọc sách. Tiếng cười đã trở lại với gia đình tôi.

Người bạn giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi đến gặp và hỏi thăm về bệnh tình của tôi. Tôi không nhận ra rằng chứng phù nề và viêm dạ dày của mình đã biến mất cho đến khi cô ấy hỏi. Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Công và là tác giả của cuốn sách Chuyển Pháp Luân) đã ban cho chúng tôi một cuộc đời mới.

Không thể phản bội lương tâm của mình

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, đài truyền hình liên tục phát sóng những lời dối trá về Pháp Luân Công. Tôi nói với chồng mình: “Pháp Luân Công đã cứu cả gia đình chúng ta, em phải lên Bắc Kinh để nói với chính phủ và công chúng rằng Pháp Luân Công là tốt.” Anh ấy ủng hộ quyết định của tôi.

Trước khi đi, tôi nói với con gái: “Đừng buồn nếu mẹ bị bắt. Hãy chăm sóc cha con. Mẹ không thể phản bội lương tâm của mình. Pháp Luân Công đã cứu chúng ta. Mẹ cần phải lên tiếng cho Sư phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Công. Mẹ muốn cả thế giới nghe thấy mẹ nói ‘Pháp Luân Công là tốt, trả lại thanh danh cho Sư phụ Lý.’”

Ngày 12 tháng 12 năm 1999, tôi lên một chuyến tàu đến Bắc Kinh. Tuy nhiên, tôi đã bị một cảnh sát chặn lại khi tàu đi qua thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ. Tôi biết rằng điều đó sẽ khiến tôi không thể đến Bắc Kinh lần này được. Vì vậy, sau khi cảnh sát dẫn tôi ra khỏi tàu, tôi hô lên: “Pháp Luân Công là tốt! Hãy trả lại thanh danh cho Sư phụ Lý Hồng Chí! Pháp Luân Công là chính Pháp.”

Tôi kể với cảnh sát rằng Pháp Luân Công đã cứu chồng tôi. Bây giờ, các đài truyền hình đang vu khống Sư phụ Lý Hồng Chí. Vì tôi đã được hưởng lợi ích qua việc tu luyện Pháp Luân Công, tôi có quyền lên tiếng vì Sư phụ Lý.

Tôi nói với những cảnh sát đó rằng chúng tôi đã tiêu mất hơn 10.000 nhân dân tệ để chăm sóc chồng tôi khi anh bị đột quỵ, nhưng anh vẫn phải sống thực vật. Tuy nhiên, một cuốn sách chỉ 12 nhân dân tệ đã cho anh ấy một cuộc đời mới. Tôi hỏi họ: “Đó không phải là một phép màu sao? Tôi có lương tâm. Sao tôi lại không nên đến Bắc Kinh lên tiếng cho Pháp Luân Công? Làm sao anh có thể ngăn cản tôi trở thành một người tốt? Tôi đã vi phạm luật nào ư?”

Lý Thụ Sâm, một cảnh sát ở Sở Cảnh sát thành phố A Mộc Nhĩ, mắng tôi: “Ông Giang Trạch Dân không cho phép, vì vậy chị không thể tu luyện!” (Giang Trạch Dân là người đứng đầu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vào thời điểm đó, ông ta đã phát động chiến dịch xóa sổ Pháp Luân Công.) Họ còng tay tôi lại. Tôi hét lên: “Anh làm gãy tay tôi mất.” Lý Thụ Sâm đã tát vào mặt tôi và ra lệnh cho một nữ cảnh sát siết chặt tay và giẫm vào chân tôi.

Một cảnh sát bắt đầu lăng mạ Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi hết sức nghiêm túc nói với anh ta: “Anh có thể mắng chửi tôi, nhưng không được phép xúc phạm Sư phụ tôi. Nếu anh làm điều đó một lần nữa, tôi sẽ chửi mắng lại anh.” Lúc đó, tôi vẫn là một học viên mới, vì vậy chưa nhận thức được nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn và không nhận ra rằng chửi mắng người khác là sai.

Họ đưa tôi lên tàu trở về quê nhà và giam tôi tại một trại giam địa phương. Tôi bị giam ở đó 109 ngày và được thả ra vào tháng 4 năm 2000.

Trong trại giam, tôi bị cưỡng bức lao động, trong đó có việc phá băng trên đường tàu và quét sàn nhà. Tôi cũng bị buộc phải xem các băng hình tuyên truyền công kích Pháp Luân Công.

Trại giam yêu cầu gia đình phải trả 20 nhân dân tệ cho các bữa ăn hàng ngày của tôi. Các bữa ăn chủ yếu là bánh bao và mì chay. Nếu gia đình tôi không đưa tiền, họ sẽ không thả tôi. Cuối cùng, chúng tôi đã phải trả 2.018 nhân dân tệ.

Trong thời gian này, chồng tôi đã nhiều lần đến trại tạm giam và sở cảnh sát để kể với cảnh sát những điều kỳ diệu mà anh đã trải nghiệm. “Tôi từng là một người sống thực vật. Bây giờ, tôi có thể đi lại và nói chuyện. Thậm chí, tôi có thể đến đây để yêu cầu các anh thả vợ tôi. Đó chẳng phải là phép màu sao? Sao chúng tôi có thể không tôn kính Pháp Luân Công và Sư phụ Lý chứ?”

Sau khi tôi được thả ra, công an địa phương Vương Diệu Lâm vẫn theo dõi tôi. Tôi nói: “Anh không muốn làm điều này. Tôi là một người tốt và quyền lợi của tôi được hiến pháp bảo vệ. Anh mới là một trong những người vi phạm pháp luật.” Tôi cũng kể với anh ta Pháp Luân Công đã cứu cả gia đình chúng tôi như thế nào.

“Chồng tôi từng bị đột quỵ nặng và bị xuất huyết não. Anh ấy đã được chữa lành nhờ đọc các sách của Pháp Luân Công. Mọi người đều đã chứng kiến phép màu này. Anh có nghĩ rằng mình đang phạm điều xấu không? Anh không lo mình sẽ bị báo ứng sao? Hãy tự vấn lương tâm mình đi!”

Sau khi rời khỏi nhà tôi, Vương Diệu Lâm gặp một tai nạn xe hơi nhỏ trên đường trở về đồn cảnh sát. Anh ta gọi cho tôi và nói: “Thực sự tôi đã gặp báo ứng!” Từ đó, anh ta không bao giờ đến nhà hay sách nhiễu tôi nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/23/320787.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/2/155043.html

Đăng ngày 4-3-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share