Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-10-2015] Tôi đã ly hôn vào năm 1991. Người chồng trước của tôi đã mang đi tất cả những đồ vật có giá trị và tiền bạc, chỉ để lại cho tôi vài thứ đồ nội thất gỗ trong một căn nhà thuê sắp hết hợp đồng.

Bốn năm sau, tôi được giới thiệu với một doanh nhân thành đạt và tốt bụng. Anh đã có một cậu con trai một tuổi. Bạn bè và người thân đều khuyên tôi tái hôn với anh ấy.

Bố mẹ anh đã nói với chúng tôi rằng: “Nếu các con quá bận rộn với công việc quản lý kinh doanh, thì các con cứ để cháu ở lại đây với bố mẹ, bố mẹ sẽ chăm sóc cháu.”

Tôi nghĩ: “Thật không phải nếu để cháu ở lại nông thôn với ông bà trong khi bố cháu thì sống ở thành phố và mẹ cháu chưa một lần về thăm cháu kể từ khi bố mẹ cháu ly hôn. Hơn nữa sức khỏe của hai ông bà đang có vấn đề. Theo lương tâm mách bảo, tôi không nên nề hà việc chăm sóc cháu và xem cháu như con đẻ của mình.”

Vì vậy, tôi đã nhận trách nhiệm chăm sóc cháu kể từ ngày tôi kết hôn với bố cháu.

Tôi trở nên xa cách với con riêng của chồng tôi như thế nào

Tôi không nghĩ rằng đứa con này lại mang đến cho tôi nhiều phiền toái đến như vậy. Cháu đã sớm trở thành một đứa trẻ hay bắt nạt bạn bè ở trường, không ai dám xúc phạm cháu cả. Cháu đã bắt đầu hút thuốc từ năm lớp bốn và thường giao du với một số phần tử xấu ngoài xã hội. Bất cứ khi nào nhìn thấy cái gì đẹp, cháu sẽ tìm cách đoạt lấy hay ăn trộm. Cháu không bao giờ dành thời gian cho việc học và đã bỏ học hoàn toàn sau khi vào trung học được hai tháng.

Bố cháu và tôi đã tìm nhiều biện pháp, tìm nhiều người khuyên bảo cháu. Lúc cương lúc nhu, lúc cứng lúc mềm, nhưng mọi biện pháp đều không có tác dụng.

Công việc kinh doanh của gia đình đang tốt. Do cứ khoảng năm hoặc sáu ngày phải lấy một chuyến hàng, nên chúng tôi thường xuyên phải để một số tiền mặt trong nhà. Con trai tôi thường lấy trộm tiền trong nhà, khi ít thì 30 đến 50 tệ, khi nhiều thì 500 hoặc 600 tệ.

Cuối cùng chúng tôi phải giấu tiền ở nhiều nơi khác nhau, nhưng không biết bằng cách nào mà cháu đều biết được chỗ để tìm kiếm. Chúng tôi đã hết cách.

Thành thật mà nói, tôi đã nhiều lần định chấm dứt cuộc hôn nhân vì đứa con riêng này của chồng. Nhưng, tôi đã ly hôn một lần rồi và nếu tôi lại ly hôn lần nữa vì không thể dạy dỗ nổi một đứa trẻ, liệu rằng tôi có trở thành một trò cười hay không?

Là mẹ kế, tôi thấy mình phải làm việc chăm chỉ hơn nữa, vì vậy tôi đã chăm sóc cháu thật tốt và cố gắng đáp ứng tất cả những gì cháu cần. Khi cháu bắt đầu biểu lộ những dấu hiệu của hành vi xấu, tôi đã nhiều lần khuyên nhủ cháu. Nhưng dù đã nói hết lý lẽ, tôi vẫn không cảm hóa được cháu, và tình trạng của cháu ngày một trầm trọng hơn.

Bố tôi qua đời vào năm 1991. Thứ duy nhất mà ông để lại cho tôi là 52 tệ tiền mặt dưới dạng các tấm ngân phiếu được làm mới có mệnh giá một hoặc hai tệ.

Vào năm 2001, mỗi tấm ngân phiếu một nhân dân tệ đã được định giá tương đương với 30 tệ tiền mặt. Nhưng tôi không bao giờ muốn bán các tấm ngân phiếu đó để kiếm lời. Tôi muốn giữ chúng lại như một món quà kỷ niệm của bố tôi.

Tôi không bao giờ có thể hình dung ra rằng những tờ ngân phiếu này cũng đã rơi vào tay con trai riêng của tôi. Khi phát hiện ra những tấm ngân phiếu này đã bị lấy mất, tôi đã vô cùng tức giận và đã tát vào mặt cháu hai cái. Cháu đã dọa sẽ lấy súng và bắn chết tôi.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi quyết định ra đường tàu để cho xe lửa cán qua nhằm kết thúc cuộc sống đau khổ của mình.

Sư phụ đã cứu tôi như thế nào

Suốt đêm hôm đó, tôi đã đi đi lại lại trên đường tàu và nằm vật xuống khi đã quá mệt. Tôi đã khóc và gọi to tất cả các vị Thần ở thiên đàng và địa ngục giúp tôi giải thoát và cho tôi một cái chết nhanh chóng.

Nhưng các vị Thần đã có một an bài khác. Gần ba tiếng đồng hồ, không một chuyến tàu nào chạy qua.

Cuối cùng, tôi đã nghe tiếng chồng tôi đang khóc và gọi tên tôi. Theo sau anh là một nhóm người. Khi nhìn thấy tôi, anh đã chạy vội đến, ôm chặt lấy tôi và khóc không thành tiếng.

Cuộc sống tôi thì đầy đủ, nhưng mối quan hệ của tôi với con trai riêng của chồng đã trở nên vô vọng và xa cách.

Thân thể tôi cũng bị hao mòn từ những năm tháng thống khổ về tinh thần do con trai riêng gây ra. Tôi bị suy sụp với chứng rối loạn nội tiết nghiêm trọng và huyết áp cao. Bác sỹ ra lệnh cho tôi phải nằm trên giường hoặc phải đối mặt với nguy cơ bị xuất huyết não.

Tôi cũng bị bệnh thiếu máu não nghiêm trọng, bị tăng sản vú. Bệnh đau nửa đầu gây ra những cơn đau không thể chịu được nên nửa khuôn mặt, và bệnh đau răng thường làm tôi tỉnh giấc hàng đêm. Với cân nặng 260 pounds (120 kg), tôi đã bị phát phì.

Tôi cảm thấy mình đang sống một cuộc sống còn tồi tệ hơn cả cái chết.

Từ đầu năm 1993, thỉnh thoảng có vài người đã nói với tôi về Pháp Luân công. Trước đó, tôi đã tiêu khá nhiều tiền để học khí công. Nhưng bệnh tật không những đã không được chữa khỏi mà tôi còn bị phụ thể nhập, do đó tôi đã thề hoàn toàn từ bỏ khí công.

Vào một ngày tháng 8 năm 1993, 21 ngày sau khi nhập viện, tôi nhận được một tin tồi tệ rằng cơ thể của tôi đã sản sinh ra khả năng chống lại các loại thuốc. Một học viên Pháp Luân Công, người đã nói với tôi về Pháp Luân Công vài lần trước đây đang là bác sĩ thực tập tại đó đã dừng lại và nói với tôi: “Bây giờ chỉ duy nhất Pháp Luân Công có thể cứu bà. Nó thật sự có khả năng trị bệnh kỳ diệu và nó không tiêu tốn của bà một xu nào. Đây là một cuốn sách Pháp Luân Công. Hãy đọc nó. Nó sẽ làm cho bà tốt lên.”

Đó là cách mà tôi nhận sách Pháp Luân Công, cuốn Chuyển Pháp Luân. Hàng ngày tôi đọc nhiều nhất có thể. Khi tôi đọc hết, tôi đọc lại lần thứ hai. Vào lúc tôi đọc cuốn sách lần thứ ba, tôi dường như minh bạch ra tại sao mọi việc lại xảy đến trong cuộc đời tôi theo cách mà chúng đã có. Tôi bắt đầu nhìn sự việc theo một khía cạnh khác.

Một ngày, bốn tháng sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, chồng tôi từ ngoại tỉnh điện thoại hỏi rằng, bạn anh muốn biết tôi đang dùng loại thuốc nào để chữa bệnh tăng sản vú.

Đó là lúc tôi đột nhiên nhận ra rằng tất cả những đau đớn của tôi đã biến mất. Đau răng, đau nửa đầu và đau khớp đã không còn nữa. Tôi không kịp nhận ra rằng, Đại Pháp đã ban cho tôi một thân thể mới vô bệnh!

Sư phụ đã cứu con trai riêng của tôi như thế nào

Tôi không có ngôn từ nào để cảm ơn Sư phụ và Đại Pháp. Đại Pháp đã cho tôi một cuộc đời mới. Tôi tin rằng Đại Pháp sẽ giúp tôi vực lại mối quan hệ xa cách với con trai mình và giúp cháu sống ngay thẳng.

Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi chia sẻ những gì mình đã học được, đã trải nghiệm được với con trai. Tôi đưa cho cháu tất cả băng hình các bài giảng Pháp của Sư phụ. Dần dần, con trai tôi đã bắt đầu thay đổi. Cháu cắt đứt mối liên hệ mờ ám với các phần tử xấu trong xã hội và thỉnh thoảng muốn về thăm nhà. Tiền bạc trong nhà không còn bị mất nữa. Cuối cùng, cháu trở nên lương thiện, làm việc chăm chỉ, lịch sự và tốt bụng.

Năm 2009, cháu gặp một cô gái trẻ. Thời gian trôi đi, tình cảm của chúng dành cho nhau phát triển vượt qua giới hạn.

Trong khi đang vui mừng cho con trai, tôi cũng nghĩ rằng, là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải có nghĩa vụ để đảm bảo rằng tất cả mọi người xung quanh tôi phải đi đúng đường. Tôi sẽ thường xuyên nhắc nhở con trai cần đối xử với cô gái trẻ ấy một cách trân trọng và có trách nhiệm, và lưu ý rằng không nên phạm phải một số hành vi mà những cặp chưa lập gia đình phạm phải.

Một lần khi đang tâm sự cùng cháu, đột nhiên, cháu rơm rớm nước mắt và nói với tôi: “Mẹ à, mẹ không phải lo về chuyện đó. Con không thể làm được cái việc mà mẹ bảo con không được làm.”

Lời nói của cháu làm tôi ngạc nhiên. Tôi phát hiện thấy cháu bị một số bệnh liên quan tới vấn đề sinh dục, cháu thường cảm thấy yếu và mệt mỏi, phần thắt lưng thường xuyên bị những cơn đau nhức hành hạ.

Tôi rất lo lắng, vì vậy, đêm đó, tôi đã gọi điện thoại cho một người bạn học đã làm bác sĩ được 20 năm để hỏi ý kiến.

Cô ấy bảo tôi: “ Nó quả thực là nghiêm trọng, bệnh viện địa phương ở không thể chữa được căn bệnh này. Tôi sẽ giới thiệu con trai chị liên hệ với trường đại học Y dược Thẩm Dương để khám bệnh ngay lập tức. Cháu cần phải làm một số xét nghiệm ngay. Đừng trì hoãn nữa.”

Một vài ngày sau đó, sau một loạt các xét nghiệm sinh sản và huyết học, con trai tôi được chẩn đoán bị viêm tuyến tiền liệt mãn tính. Theo các bác sỹ, viêm tuyến tiền liệt mãn tính không nguy hiểm tính mạng nhưng việc điều trị là một quá trình rất chậm.

Chúng tôi được kê đơn thuốc trong một tháng. Nhưng uống thuốc làm tình trạng con trai tôi trở nên tồi tệ hơn. Chúng tôi đã thử vài loại thuốc khác, nhưng sau vài tháng, nó vẫn không có tác dụng.

Một hôm, con trai tôi về nhà trước giờ tan tầm. Cháu vừa khóc vừa nói với tôi: “Mẹ ơi, con không thể làm việc được nữa. Con không thể chịu đựng nổi. Con không có năng lượng. Bệnh đau thắt lưng đang giết dần con”

Ngay lập tức, tôi đáp: “Con nghỉ việc ngay đi. Bố mẹ không cần con kiếm tiền. Bố mẹ có thể lo cho con được. Hãy về nhà nghỉ ngơi để sức khỏe hồi phục.”

Từ lúc biết cháu bị bệnh, tôi đã suy nghĩ về việc thuyết phục cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì tôi biết chỉ có Đại Pháp mới có thể chữa trị cho cháu và loại bỏ tận gốc những gì đang làm cháu đau đớn. Nhưng, tôi không muốn cháu nghĩ rằng tôi hà tiện hay không muốn chi tiền cho việc điều trị y tế của cháu.

Tôi nhắc lại cho cháu tôi đã từng bị đau ốm thế nào và việc tu luyện Pháp Luân Công đã thay đổi tất cả ra sao, nhưng cháu vẫn còn một chút đa nghi.

Tôi đảm bảo với cháu: “Mẹ không có lý do gì để nói dối con. Mẹ là mẹ của con. Hãy tin mẹ. Sao con không ở nhà và đọc tất cả các tài liệu về Pháp Luân Công đi. Chúng sẽ tốt cho con.”

Và như thế, con trai riêng của tôi đã bắt đầu học Pháp.

Vài ngày sau, cháu đã bắt đầu tập công với tôi, và khoảng 10 ngày sau, cháu đã lặng lẽ ném tất cả thuốc của cháu vào thùng rác.

Hơn 20 ngày sau, cháu đã phấn khích nói với tôi: “Mẹ ơi, con được chữa trị rồi! Con hoàn toàn khỏi bệnh rồi!”

Không lời nào có thể miêu tả được niềm hạnh phúc mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Chỉ trong 20 ngày tu luyện Pháp Luân Công, đứa con trai yếu đuối của tôi đã giống như một người mới vậy!

Hiện tại cháu đã lập gia đình và có một con gần ba tuổi rưỡi. Mọi người đều khen ngợi cháu là người tốt bụng, lịch sự và ngay thẳng. Tôi nói với họ rằng đó là nhờ vào Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ đã cứu chồng tôi như thế nào

Sáu năm trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, đột nhiên chồng tôi bị mất chức năng sinh lý. Lúc đầu, chúng tôi không lo lắng lắm. Nhưng dần dần, ông ấy bị đau lưng, đau chân và mất sức. Buổi sáng, ông thường thức dậy trong bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, thậm chí còn đi tiểu ra máu.

Chúng tôi đã thử siêu âm, chụp CT, thử máu, thử nước tiểu và tất cả các biện pháp chẩn đoán Tây y nhưng vẫn không thể xác định được nguyên nhân gây ra bệnh của chồng tôi. Bác sỹ nói do suy thận dương hư, bác sỹ khác nói đó là bệnh suy thận âm hư.

Suốt bốn năm, chúng tôi đã khám bệnh bằng Trung y, Tây y, các sản phẩm sức khỏe, nhưng không có cải thiện. Cuối cùng, chồng tôi nói: “Đó là số phận dành cho tôi! Không cần chữa trị gì nữa! Nếu phải chết, thì tôi sẽ chết.”

Sáu tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, một đêm nọ, chồng tôi đã chộp lấy tay tôi và nói: “Các bệnh của anh đã biến mất!”

Tôi nhìn ông ấy một cách lơ đãng. Ông chắc chắn với tôi rằng: “Thật đấy! Đêm hôm qua, Sư phụ đã chữa bệnh cho tôi!”

Ông tiếp tục kể tôi nghe về giấc mơ đó.

“Tôi cùng nhiều người khác đang xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ. Một lúc sau, tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh ở vùng thắt lưng và thấy mủ rỉ ra ở đâu đó quanh eo mình. Tôi bắt đầu cảm nhận được một sự ấm áp bao bọc toàn thân. Sau đó, tôi nhìn thấy Sư phụ nhặt một cái bát đầy mủ của tôi và đưa vào miệng của Ngài. Tôi đã cố ngăn cản Ngài uống những thứ khó chịu đó, nhưng đã quá trễ. Sư phụ uống cạn cái bát một cách nhanh chóng và ngay lúc đó cơ thể tôi cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp và dễ chịu!”

Sư phụ đã cứu tôi thoát khỏi cuộc bức hại như thế nào

Năm 2013, một học viên Pháp Luân Công đang bị cảnh sát theo dõi đã ghé vào nhà tôi chơi. Ngay khi anh ấy vừa đi khỏi, khoảng 15 nhân viên cảnh sát đã phá cửa xông vào nhà tôi. Viên cảnh sát trưởng đã ra lệnh bắt tôi đi.

Trong cơn hoảng loạn, tôi đã bất tỉnh. Nhưng tâm trí tôi rất minh bạch rõ ràng, tôi có thể nghe và cảm nhận được mọi thứ.

Tất cả bọn họ không thể khênh được cơ thể bất động của tôi, vì thế họ đã gọi cứu thương. Các bác sỹ đưa tôi lên một băng ca và kéo tôi đến chỗ đợi xe.

Trên đường trong xe cứu thương, tôi đã nghe ai đó nói với cảnh sát trưởng: “Bà này đã ở trong tình trạng hôn mê suốt thời gian qua. Mạng sống của bà ta đang gặp nguy hiểm!”

Cảnh sát trưởng vẫn đang gọi điện xin chỉ đạo và sau đó ra lệnh: “Đưa bà ta đến Sở cảnh sát.”

Khi chúng tôi đến Sở cảnh sát, tôi đã nghe Giám đốc sở cảnh sát nói: “Khẩn trương đo huyết áp cho bà ấy.” Sau đó, một giọng nói vang lên: “Huyết áp bà ấy rất tốt.” Rồi một người nào đó đã thốt lên rằng: “Thật kỳ lạ! Hãy xem tuổi và cân nặng của bà ta. Vậy mà huyết áp của bà ấy vẫn rất tốt!”

Khi tôi nghe những trao đổi đó, tôi rất vui mừng. Tôi đã bị cao huyết áp trong 30 năm, nhưng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi không bao giờ đi khám bệnh hay đi kiểm tra huyết áp. Việc nghe thấy huyết áp của tôi đang tốt quả là một tin tuyệt vời.

Vì vậy tôi ngồi dậy và tuyên bố rằng: “Đây chính là sự kỳ diệu của Pháp Luân Công! Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công vì bị cao huyết áp.”

Rồi tôi tiếp tục kể cho những người có mặt ở đó về những thay đổi cả về thể chất lẫn tinh thần mà tôi và gia đình đã trải qua và những phúc lành mà tôi và gia đình đã nhận được trong những năm qua chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Vào 2 giờ sáng ngày hôm sau, tôi bị đưa đến trại tạm giam thành phố. Lúc này, tôi liên tục cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Ở trại giam, như một phần của thủ tục nhập trại, huyết áp của tôi lại được kiểm tra. Thật kỳ lạ, huyết áp của tôi đã tăng cao đến mức độ nguy hiểm không cách nào giải thích được.

Trại giam không dám nhận tôi. Bác sỹ trại giam đã nhận được lệnh kiểm tra lại. Trong hơn một giờ, ông ấy đã đo huyết áp của tôi vài lần. Mỗi lần máy đo đều dao động và chỉ số huyết áp đo được đều ở mức cao.

Cuối cùng, bác sỹ đã nản lòng và phàn nàn lớn tiếng rằng: “Cảnh sát địa phương chắc phải liều lĩnh lắm mới đi bắt học viên Pháp Luân Công như thế này. Bà này quá già và quá mập, huyết áp lại không ổn định. Mạng sống bà ấy có thể gặp nguy hiểm. Tôi hoàn toàn từ chối nhận bà ấy, ai muốn nhận bà ấy thì nhận đi!”

Và vì vậy, dưới sự an bài từ bi của Sư phụ, tôi đã được trả về vào cuối buổi sáng hôm đó và huyết áp tôi đã trở lại bình thường.

Tôi đã có trải nghiệm về sự kỳ diệu của Đại Pháp. Tôi chân thành cầu mong cho những ai còn bị lừa dối bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc hãy thức tỉnh và đừng đánh mất cơ hội của họ để nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp!

Hãy nhớ rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Những chữ vàng này sẽ mang đến cho các bạn phúc lành của Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/10/23/317885.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/15/153672.html

Đăng ngày 1-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share