Bài viết của Lưu Văn Quân, học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-1-2016] Tôi đã bị liệt bảy năm trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi bị chẩn đoán là mắc bệnh lao, lan từ phổi đến các hạch bạch huyết và xương. Tôi thường bị co giật. Thành thật mà nói, lúc đó tôi đang chờ chết.

Tuy nhiên, tôi đã may mắn được đọc cuốn Pháp Luân Công vào năm 1996. Nhờ môn tu luyện này, tôi không chỉ hồi phục sức khỏe của mình mà còn có được một cuộc sống gia đình hòa thuận.

Vô số khổ nạn

Tôi kết hôn năm 30 tuổi, gia đình chồng tôi đã xây cho chúng tôi một căn nhà nhỏ. Con gái đầu lòng của tôi sinh năm 1983, sau đó tôi rất yếu và luôn mệt mỏi sau khi làm chỉ một chút việc.

Hai năm sau, khi tôi đang mang thai được năm tháng, có một chiếc xe đạp khác đã đâm phải xe đạp của tôi khi tôi đang trên đường đi làm. Người gây tai nạn đã bỏ chạy. Tôi ngã xuống và cảm thấy đau một chút ở chân.

Không lâu sau đó, tôi không còn cử động được chân phải của mình nữa. Khi mang thai đến tháng thứ bảy, tôi đã bị liệt. Gia đình đề nghị tôi phá thai. Tuy nhiên, các bác sĩ đã từ chối vì họ nghĩ tôi sẽ chết trong quá trình phẫu thuật. Tôi đã sinh được một bé trai.

Con gái của tôi được ba tuổi khi con trai tôi ra đời. Chồng của tôi là giáo viên dạy tư có thu nhập thấp và không ổn định. Chúng tôi không có bất kỳ khoản tiền tiết kiệm nào và không có đủ khả năng để đi khám bác sĩ. Tôi đã nằm liệt giường và yếu đến nỗi không thể nói được. Tôi sống trong đau đớn và tuyệt vọng.

Mơ thấy mình được sống thêm 10 năm nữa

Khi con trai của tôi được khoảng ba tháng tuổi, thì tôi có một giấc mơ. Trong mơ tôi thấy hai nhân viên bảo vệ đến nhìn tôi và bỏ đi. Một lúc sau có hai người phụ nữ bước đến và đưa tôi đến một nơi ảm đạm. Hai bảo vệ cũng ở đó. Một vị đại quan xuất hiện, nhìn thẳng vào hai bảo vệ và hai người phụ nữ rồi nói: “Đừng đi. Hãy để tôi hỏi cô ấy vài câu.”

Vị quan này hỏi tôi rằng: “Đức tin của gia đình mẹ cô và gia đình mẹ chồng cô là gì?”

Tôi nói rằng mẹ chồng tôi là một tín đồ Cơ đốc giáo và gia đình mẹ tôi không theo tôn giáo nào hết. Ông ấy đã hỏi tôi rằng liệu tôi có tin vào Cơ đốc giáo không, tôi đã trả lời rằng tôi không theo bất kỳ một tôn giáo nào hết.

“Bà sẽ làm gì trong tương lai?” là câu hỏi kế tiếp của ông ấy. Tôi nói: “Tôi sẽ tìm ra trường phái tu luyện tốt nhất trên thế gian.”

Ông ấy hỏi xem tôi có tự tin không và tôi đã trả lời rằng có. Vì vậy, ông ấy đã quyết định cho tôi sống thêm 10 năm nữa và bảo với những người phụ nữ kia hãy đưa tôi trở lại nhục thân.

Trên đường trở về, tôi đã mở mắt và tự hỏi mình đã ở đâu trong giấc mơ.

Tôi kể cho mẹ mình nghe về giấc mơ khi tôi đến thăm bà. Bà nói: “Hôm qua con đã gần chết. Làm sao hôm nay con có thể nói chuyện lại được tốt đến vậy?“

“Vị quan đó đã cho con sống thêm 10 năm nữa. Con có thể sống được thêm 10 năm nữa.” Mẹ chồng tôi biết được chuyện này và đã xoay sở mượn tiền để chi trả viện phí.

Bác sĩ nói rằng tôi mắc bệnh lao và cần phải ghép xương. Bệnh viện địa phương không thể làm phẫu thuật này được, nhưng gia đình tôi không thể chi trả nổi tiền viện phí ở một bệnh viện tốt hơn. Họ đã thuyết phục một bác sĩ ở bệnh viện địa phương làm phẫu thuật cho tôi.

Ngày 28 tháng 1 năm 1987, bác sĩ này đã lấy một mảnh xương từ hông phải của tôi, đánh bóng và ghép lại xương cho tôi. Cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Vị bác sĩ này trở nên nổi tiếng sau ca phẫu thuật ghép xương cho tôi và sau đó đã được chuyển đến làm việc ở bệnh viện tỉnh.

Bị liệt trở lại sau ba năm

Tôi trở về nhà. Mẹ chồng đã chăm sóc cho các con của tôi trong khi tôi nằm viện. Bà rời đi sau khi tôi trở về nhà, vì nhà của tôi quá nhỏ nên không thể chứa thêm dù chỉ một người nữa. Con gái của tôi đã được ba tuổi và con trai được bảy tháng tuổi. Tôi đã nằm liệt giường hơn 100 ngày.

Các bác sỹ khuyên tôi nên ăn thức ăn giàu dinh dưỡng để đảm bảo cho các mô phát triển quanh phần xương mới trước khi tôi xuất viện. Nhưng do gia đình tôi quá nghèo và nợ nhiều, nên tôi đã phải xuất viện.

Chồng tôi đi làm để nuôi sống cả gia đình. Chúng tôi không có khả năng thuê người chăm sóc cho tôi. Hai con tôi và tôi phải ở nhà. Chúng tôi quá nghèo nên thường rơi vào hoàn cảnh không có gì để ăn.

Sau đó ba năm, tôi lại mất cảm giác ở chân phải. Dần dần, tôi mất luôn cảm giác ở chân trái và không thể trở mình. Bệnh lao xương của tôi trở lại và tôi cảm thấy đau đớn cùng cực.

Vì khoản nợ từ lần phẫu thuật trước vẫn chưa trả hết, nên chúng tôi không thể chi trả nổi hóa đơn viện phí khác nữa. Tôi đã nằm liệt giường trong bảy năm tiếp theo. Các con của tôi đã chăm sóc cho tôi khi chồng tôi đi làm. Chúng rất vất vả để giữ cho tôi được sạch sẽ, và cái đệm tôi nằm luôn luôn bị ướt. Nhà của chúng tôi rất bẩn và bốc mùi.

Hai đoạn Pháp trong cuốn Pháp Luân Công đã mang lại cho tôi một cuộc đời mới

Năm 1996, khi con gái tôi đã được 13 tuổi và con trai được 10 tuổi, tôi thường hay nói chuyện với người phụ nữ lớn tuổi sống cạnh nhà. Chúng tôi rất thân với nhau.

Vào tháng 5, người phụ nữ này đã đến nhà tôi và trên tay bà cầm theo một cuốn sách. “Hãy xem cuốn sách này đi. Nó thật tuyệt. Cô sẽ thấy đời tươi đẹp hơn sau khi đọc nó. Hãy đọc đi. Tôi đảm bảo rằng nó sẽ giúp được cô.”

Tôi không định đọc cuốn sách, vì trí nhớ của tôi kém và tôi không thể hiểu được nhiều. Tôi không tin rằng có một cuốn sách tốt đến vậy. Bà ấy đã khăng khăng rằng: “Không ai nói dối hay làm hại gì cô đâu? Cô có để xem qua, đọc nó nếu cô thích và trả lại cho tôi nếu cô không thích.”

Tôi đồng ý thử đọc một lần. Tôi đã tốt nghiệp trung học thuộc loại khá. Tôi bắt đầu đọc trang đầu tiên. Tôi đã xúc động sau khi đọc đến đoạn thứ hai của Luận Ngữ và hiểu rõ rằng: “Chân-Thiện-Nhẫn là đặc tính của vũ trụ. Tôi nghĩ rằng vũ trụ là tự nhiên. Tôi không biết rằng vũ trụ có đặc tính.”

Tôi cảm thấy rất thoải mái khi nghĩ về đặc tính của vũ trụ. Tôi chưa từng cảm thấy thoải mái trong đời. Tôi nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi với cuốn sách đặt trên ngực.

Những người hàng xóm đã chứng kiến sự thay đổi của tôi

Tôi có một giấc mơ, trong mơ tôi thấy mình bay trên một bầu trời xanh với nhiều vì sao. Một vị Phật lớn xuất hiện ở phía nam. Những lời của Đức Phật tựa như âm thanh nổi; giọng nói của Ngài vang vọng và khiến trái đất rung chuyển.

Các con tôi đã gọi tôi dậy và con gái của tôi đã hỏi tôi rằng: “Mẹ ơi! Mẹ luôn nói rằng mẹ không thể ngủ được. Sao hôm nay mẹ lại ngủ được thế?” Tôi kể cho các con nghe về giấc mơ. Chúng đã nhìn nhau bối rối. Con trai tôi nói: “Hôm nay mẹ trông khỏe hơn và nói chuyện rành mạch hơn. Có phải chúng con đang mơ không? Điều này không thể là sự thật được.”

Chúng chạy đi gọi dì của chúng lại. Khi họ quay lại thì nhìn thấy tôi đang đứng dậy dựa lưng vào tường. Em gái tôi nhìn tôi và sợ hãi, vì tôi đã nằm liệt giường suốt bảy năm. Cô ấy không thể tin vào mắt mình, nên đã chạy ra ngoài và hô lớn báo tin. Nhiều người hàng xóm đã nghe tiếng hô của cô và cũng chạy đến xem tôi. Tôi chậm rãi bước khỏi giường và đi vào nhà bếp.

Lúc đó, chồng tôi cũng trở về nhà, và thấy có rất nhiều người đang đứng trước cửa nhà mình. Một trong những người hàng xóm đã nói với anh ấy rằng: “Hãy nhìn vợ anh kìa. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?“ Chồng tôi trả lời: “Tôi biết. Chuyện này không sớm thì muộn rồi cũng sẽ phải đến.” Anh ấy nghĩ là tôi đã chết.

Người hàng xóm nói: “Không phải chết. Hiện cô ấy đã khỏe hơn rồi.” Chồng tôi không thể tin nổi chuyện đó. Anh ấy hét lên: “Đừng nói nhảm nữa!”, khi người hàng xóm đang cố an ủi anh.

Chồng: Hãy tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân

Anh ấy nhìn vào phòng và thấy tôi đang đứng trong nhà bếp. Anh ấy nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công trên giường. Anh ấy cầm cuốn sách lên và nói: “Anh biết em đã đọc cuốn sách này và đã hồi phục. Tác giả của cuốn sách thật phi thường. Em phải đọc đi đọc lại cuốn sách này. Em không thể bỏ nó qua một bên sau khi bệnh của em đã khỏi.”

Đó là khi tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Hai tuần sau, khi đang may vá quần áo, đột nhiên tôi cảm thấy đau nhói ở bụng, nó giống như thể tôi đang sinh em bé. Có một cái gì đó phình lên ở trong bụng tôi, nó nằm ở phía bên tay trái. Tôi đã cảm thấy nó trong nhiều năm. Tôi vội vã bước vào nhà tắm và cảm thấy như có gì đó rơi ra khỏi người mình. Tôi nhặt nó lên. Nó lớn như một cái búi tròn với đường kính khoảng 15cm. Tôi đã cắt nó ra. Nó có nhiều lớp bên trong và rất cứng. Có mủ nằm giữa các lớp.

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi không còn bị co giật nữa. Tôi đã hồi phục và rất tỉnh táo. Tôi đứng lớp thay cho chồng tôi được nửa năm. Phòng giáo dục quận khen tôi giảng bài rất hay.

Năm 1999 khi cuộc đàn áp bắt đầu, các quan chức địa phương đã đến nhà tôi và hỏi tôi xem liệu tôi có các sách của Pháp Luân Công hay không. Tôi đã trả lời: “Cho dù các anh đến đây vì điều gì, tôi vẫn muốn nói với các anh rằng, ‘Pháp Luân Công là tốt.’ Tôi có một cuốn Chuyển Pháp Luân. Nhưng các anh không thể lấy nó đi được. Nếu các anh làm vậy, thì giống như là các anh đang giết tôi.”

Tôi kể cho họ nghe câu chuyện của tôi và nói: “Không có cuốn sách này, tôi sẽ chết. Đừng làm điều gì xấu.” Họ đã xúc động và ra về mà không nói một lời nào.

Giấc mơ trở thành sự thật

Khi tôi lần đầu đọc Chuyển Pháp Luân, lúc đó đã là 9 năm 10 tháng kể từ lần tôi mơ thấy mình được cho sống thêm 10 năm nữa. Kể từ đó đã 20 năm trôi qua. Tôi khỏe mạnh và có một gia đình hạnh phúc. Các con tôi trưởng thành và có việc làm. Gia đình và họ hàng của tôi đều biết rằng “Pháp Luân Công là tốt.”

Không lời nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Công. Nhờ có Sư phụ mà tôi mới được sống đến ngày hôm nay.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/9/321910.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/12/154769.html

Đăng ngày 22-2-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share