Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-08-2015] Mùa hè năm 1978, khi lên 14 tuổi, tôi bị nhiễm trùng, sau đó bị biến chứng thành bệnh tim thấp khớp. Căn bệnh khiến tim tôi đập nhanh hơn và khó thở.

Bất cứ khi nào bệnh tình xấu đi là tôi lại phải nhập viện.

Mùa đông năm 1979, tôi mắc một chứng bệnh lạ khác và bị liệt hoàn toàn. Sau một thời gian điều trị tăng cường, tôi cũng có thể đi lại nhưng vẫn không leo cầu thang được.

Khi lên 19 tuổi, tôi đã định tự tử nhưng mẹ đã ngăn tôi lại và nói rằng bà đã chăm sóc tôi bao nhiêu năm qua với hy vọng một ngày nào đó căn bệnh của tôi sẽ được chữa khỏi. Cảm động trước những lời nói của mẹ, tôi đã quyết định tiếp tục sống.

Bệnh tật và các triệu chứng tiếp tục hành hạ tôi, khiến tôi trở nên chán nản, nhất là khi một số bác sĩ đã bất cẩn trong quá trình điều trị đã gây ra cho tôi thêm nhiều vấn đề về thể chất.

Đến tầm 34-35 tuổi, tôi đã điều trị bằng không biết bao nhiêu loại thuốc uống và thuốc tiêm, và gần như hai hay ba ngày lại phải khám một lần.

Chi phí thuốc thang khổng lồ khiến tôi đã trở thành gánh nặng tài chính lớn cho cha mẹ.

Pháp Luân Đại Pháp đã giải đáp được những thắc mắc của tôi​

Suốt bao năm trời, mẹ là người chăm sóc chính cho tôi. Sự căng thẳng và nỗ lực đó đã khiến sức khỏe của bà xấu đi. Bà đã mắc nhiều chứng bệnh và thuốc thang không có tác dụng gì nữa đối với bà.

Sau đó, bà có được một bản photo Pháp Luân Công, cuốn sách nhập môn của Pháp Luân Đại Pháp, và đã quyết định bước vào tu luyện. Sức khỏe của bà đã nhanh chóng được hồi phục và tiết kiệm được hơn 10.000 nhân dân tệ chi phí y tế hàng năm cho chủ lao động của bà.

Tháng Giêng năm 1999, cuộc sống của tôi đã rẽ sang một bước ngoặt mới khi tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đọc toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp trong một ngày rưỡi. Những lý giải trong sách đã giải đáp tất cả những mong mỏi và thắc mắc của tôi.

Khi đọc sách, tôi thấy vô cùng dễ chịu nên đã quyết định tu luyện môn này.

Tuy nhiên, mấy hôm sau, tôi lại đổi ý và quyết định không tu luyện nữa. Vừa khi ý nghĩ này thoáng qua trong đầu tôi thì một linh thể màu trắng xuất hiện bên trái thân tôi, ở vị trí từ bên trái não tới đầu gối trái. Nó nói sẽ rời khỏi tôi nếu tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Lúc đó, tôi nhớ lại những gì đã đọc trong sách Chuyển Pháp Luân. Có đoạn nói về một chất màu trắng quý giá, gọi là đức nên tôi biết linh thể đó là sinh mệnh tốt.

Tôi vội vàng chắp tay trước linh thể đó và nói ba, bốn lượt: “Ngàn vạn lần xin đừng rời bỏ tôi. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện cho dù có khó khăn đến thế nào đi nữa.” Từ đó trở đi, tôi chính thức bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trải nghiệm thần kỳ​

Sau khi tôi bày tỏ quyết tâm tu luyện Đại Pháp, tôi đã có một trải nghiệm thần kỳ. Khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã nhìn thấy một vật bằng vàng nhỏ xíu xuất hiện bên trái đầu tôi. Giống như bánh răng của một cỗ máy, nó quay nhanh với một lực rất lớn. Khi nó quay tròn, vật chất màu đen và xanh xám trên đầu tôi biến mất. Tôi cảm thấy rất thoải mái và phòng của tôi lúc này trở nên tươi tắn, sáng sủa hơn.

Tôi thuật lại cho chị gái tôi những gì đã chứng kiến. Chị tôi bảo: “Những gì em nhìn thấy có thể là một Pháp Luân. Có lẽ môi trường xung quanh của em đã được làm sạch. Đó là một điều tốt, và em hãy tiếp tục tu luyện tinh tấn!”

Mẹ tôi và tôi bắt taxi đến một điểm luyện công vào tháng Giêng năm 1999, bởi vì tôi không thể đi bộ quãng đường dài. Khi tôi ngồi thiền định, tôi cảm thấy một cái gì tiến nhập vào bụng dưới của tôi. Sau khi ngồi được khoảng 20 phút, tôi cảm thấy cực kỳ dễ chịu, cảm giác ấm áp di chuyển qua hai chân của tôi. Sau bài tập, tôi đã đủ sức để đi bộ về nhà một mình.

Vượt Qua Nỗi Đau Kinh Hoàng Trong Cuộc Sống

Các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp đã dạy cho tôi những điều cần thiết để trở thành một người tốt, vì vậy tôi bắt đầu nhìn nhận, đánh giá tất cả những gì đã làm theo yêu cầu của Đại Pháp.

Sau 12 ngày, tôi không còn nhiều triệu chứng bệnh tật nữa.

Tuy nhiên, đột nhiên bệnh tim của tôi lại tái phát, tim tôi đập nhanh khủng khiếp và tôi bị mắc kẹt trong trạng thái lưỡng lự: “Không biết có nên uống thuốc trợ tim không? Có nên đến bệnh viện trước khi quá trễ?” Đột nhiên, tôi nhớ lại một bài viết chia sẻ kinh nghiệm của một học viên lớn tuổi và tôi nhận ra rằng đây là một khảo nghiệm và điều này chính là để xác định xem tôi có thực sự tín Pháp không.

Tôi chợt nhớ lại cuộc sống đầy khốn khổ của tôi trước khi tôi tu luyện. Sau đó, tôi cảm nhận được rất nhiều thứ làm cho tôi thực sự có niềm tin vào Đại Pháp. “Tôi không cần phải dùng bất cứ loại thuốc nào vì đây chỉ là khảo nghiệm.” Ngay lập tức, tim tôi ngừng đập nhanh và tôi cảm thấy mạnh mẽ, nhịp tim đều trở lại trong lồng ngực. Tôi đã vượt qua được khảo nghiệm.

Từ đó về sau, tôi đã làm việc nhà, quán xuyến công việc gia đình và chăm sóc cha mẹ già hai bên.

Ở tuổi 43, tôi đã sinh được một cháu gái và vẫn vô cùng khỏe mạnh cho đến hôm nay.

Tôi đã ước có thể sống tự lập và chăm sóc cho những người khác thay vì được chăm sóc.

Những người trước đây biết tôi thường thốt lên: “Bạn trông giống như một người hoàn toàn mới!”

Đây là sự thật: các học viên Pháp Luân Đại Pháp thực sự là những người may mắn nhất trên thế giới!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/23/-307898.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/10/20/153305.html

Đăng ngày 14-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share