Bài viết của một học viên ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-08-2015] Năm 24 tuổi, tôi bị một tai nạn suýt chết. Tôi bị rơi từ trên núi xuống một mỏ khai thác đá, đầu đập vào một tảng đá và bị mất trí nhớ trong sáu năm. Vụ tai nạn đó đã làm tôi bị chấn thương não, tim, dạ dày và thận.

Bác sỹ nói rằng không thuốc nào có thể chữa được những chấn thương cho các bộ phận nội tạng của tôi và đề nghị tôi về nhà an dưỡng vì không còn biện pháp điều trị nào nữa. Không thể chấp nhận sự thực tàn nhẫn này, tôi đã cố tự tử nhưng không thành.

Tôi cảm thấy mình trở nên vô dụng và chồng tôi phải chăm sóc cho tôi. Sự đau đớn này kéo dài cho đến khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Sau 7 ngày tập các bài công pháp, bệnh của tôi đã được chữa lành

Tôi trải qua ngày may mắn nhất trong cuộc đời khi 50 tuổi. Khi đang ra ngoài tản bộ, tôi nhìn thấy một người bạn cầm trong tay đĩa CD hướng dẫn luyện Pháp Luân Công.

Cô mời tôi về nhà và đưa cho tôi xem cuốn “Chuyển Pháp Luân”, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Sau khi đọc xong Luận Ngữ, tôi bật khóc và nói “Sách này tốt quá! Sao cô không sớm nói cho tôi biết?”

Gia đình tôi gọi tôi về ăn cơm nhưng tôi còn muốn đọc tiếp. Một điều kỳ diệu xảy ra: tôi cảm thấy năng lượng lưu chuyển trong người từ đầu đến chân. Tôi nói với bạn mình về điều này, và cô ấy nói đó là điều tốt. Tôi mượn cô ấy quyển sách mang về nhà và đêm đó tôi ngủ rất ngon.

Tôi đọc xong quyển “Chuyển Pháp Luân” trong ba ngày và sau đó học năm bài công pháp. Tôi có thể ngồi song bàn vào ngày hôm sau. Trong vòng bảy ngày, tất cả các vấn đề sức khỏe của tôi từ vụ tai nạn đã hoàn toàn biến mất.

Tôi nói với tất cả mọi người mà tôi gặp về việc Pháp Luân Công đã chữa khỏi mọi bệnh tật của tôi như thế nào. Và nếu họ quan tâm, tôi sẽ biểu diễn các bài công pháp cho họ xem.

Cả gia đình ủng hộ tôi tu luyện

Trước kia vì tôi có bệnh nên hai đứa con trai quá tuổi của tôi cũng không kết hôn. Các cháu vẫn sống cùng vợ chồng tôi trong căn phòng 40 mét vuông.

Cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công đã xảy ra trên diện rộng và nghiêm trọng. Chồng tôi sợ rằng tôi có thể bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại nên ông ấy đã dọa sẽ ly dị nếu tôi tiếp tục tu luyện.

Con trai thứ của tôi nói: “Con ủng hộ mẹ tu luyện Pháp Luân Công. Cha à, cha không biết được rằng công pháp này cao thâm đến thế nào đâu. Đó chính là khoa học cao nhất.”

Người con trai cả nói với tôi là cháu cũng ủng hộ tôi tu luyện. Vì thế, chồng tôi cũng thay đổi thái độ và chuyển sang ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Con trai tôi đắc phúc báo

Con trai cả của tôi là tài xế lái xe đường trường. Tôi bảo cháu nếu khi nào gặp nguy hiểm, hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” nó có thể biến nguy thành an.

Một lần, con trai tôi lái xe chở lãnh đạo của cháu đi kiểm tra một trạm phát điện ở tỉnh Vân Nam. Vùng núi mà họ đi qua bị nước lũ chia cắt, không thể nhìn rõ đường xuống núi vì sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, và nước lũ thì đang đổ dồn về phía họ.

Lãnh đạo của cháu vô cùng lo lắng và nghĩ họ sẽ chết. Con trai tôi ngay lập tức nói với ông ta hãy chân thành niệm chín chữ mà tôi đã dạy cháu. Họ cùng nhau niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và khi niệm đến lần thứ năm thì sương mù đã dần tan đi. Con tôi bảo lãnh đạo của cháu hãy nhắm mắt lại và để cho cháu lái xe. Sau đó con tôi từ từ lái xe xuống núi đưa cả hai thoát ra khỏi vùng nguy hiểm.

Một buổi tối cùng năm đó, con tôi bi tông xe ở giao lộ. Cháu đem theo một lá bùa hộ mệnh Pháp Luân Công và một lần nữa niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Con tôi không bị bất kỳ chấn thương nào mặc dù chiếc xe bị vỡ nát.

Sau này, con tôi làm đội trưởng an ninh khu vực. Một số học viên treo các biển giảng chân tướng của Pháp Luân Công trên tường. Con tôi đã ngăn không để các nhân viên an ninh khác gỡ chúng xuống.

Con tôi đã được phúc báo vì đã ủng hộ Pháp Luân Công. Cháu cưới vợ lúc 37 tuổi, và mặc dù được bác sỹ chẩn đoán là không thể có con, hiện giờ con tôi đã có một cháu trai hai tuổi và thích xem Thần Vận mỗi ngày.

Người con thứ hai của tôi cũng được phúc báo

Trung tâm cộng đồng chúng tôi cần tuyển một người làm. Con thứ của tôi và ba người khác cùng nộp đơn xin vào vị trí đó. Bản thân tôi đang tu luyện Pháp Luân Công và rất nhiều người biết điều đó.

Người trưởng phòng là một đảng viên hỏi con tôi “Có phải mẹ cậu tu luyện Pháp Luân Công không?”

“Vâng, mẹ tôi luyện Pháp Luân Công hàng ngày.” Con tôi trả lời.

Mọi người nhìn con tôi. Sau đó con tôi giải thích rằng trước kia tôi đã bị tàn tật như thế nào, nhưng sau khi tu luyện, tôi đã hồi phục hoàn toàn.

Con tôi đã được nhận vào vị trí đó.

Một ngày nọ, một cảnh sát địa phương yêu cầu con tôi thay mặt mẹ và ký vào một tờ khai “không luyện Pháp Luân Công”. Con tôi nói “Không ai có thể thay mặt mẹ tôi, tôi không thể ký cái này.” Viên cảnh sát rời khỏi và không bao giờ quay lại làm phiền con tôi lần nào nữa.

Để có thể tăng lương, con tôi phải làm một bài kiểm tra. Mặc dù con tôi thi đạt, nhưng người lãnh đạo là một đảng viên lại điều nó sang làm ở một phòng khác.

Con tôi không bận tâm đến việc điều chuyển đó. Cháu tin vào Pháp Luân Đại Pháp và luôn mang theo bùa hộ mệnh của Đai Pháp. Cháu luôn niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Không lâu sau, con tôi được điều trở về làm ở trung tâm cộng đồng như trước.

Bây giờ con tôi đã 36 tuổi và đã lập gia đình. Vợ và gia đình bên vợ đều rất yêu quý con trai tôi.

Chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Cả gia đình tôi đã nhận được phúc báo của Đại Pháp. “Tạ ơn Sư phụ đã cứu độ chúng con!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/21/314420.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/10/5/153089.html

Đăng ngày 29-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share