[MINH HUỆ 31-8-2015] Vào một ngày nắng tháng Ba, khi các du khách đang tập trung đông đúc tại một điểm du lịch thành phố Đô Giang, tỉnh Tứ Xuyên. Trên con đường dốc dẫn lên Đền Linh Nham, một cụ già bước thoăn thoắt trên các bậc đá trên vách núi cao 800 mét.
Con cháu cụ cố bám theo, đến khi bắt kịp cụ thì họ phải dừng lại để thở và nghỉ ngơi trong khi cụ vẫn tiếp tục leo núi. Các du khách nhìn cụ đầy thán phục. Năm ngoái, cụ đã leo lên đỉnh núi Thanh Thành cao 1.600 mét. Cụ già đó chính là mẹ tôi.
Một nông dân mù chữ đọc Chuyển Pháp Luân
Mẹ tôi năm nay 82 tuổi. Cụ sinh ra trong một gia đình nghèo khó và thất học và phải lao động từ khi lên tám tuổi. Cụ phải làm nông để nuôi sáu đứa con nhỏ. Do phải lao động nặng nhọc nên cụ đã bị mắc chứng huyết áp thấp, đau dạ dày, thiếu tiểu cầu trong máu và thường xuyên bị ho.
Nhưng tất cả các chứng bệnh trên đã biến mất chỉ vài tháng sau khi cụ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 10 năm 1998. Cụ luyện công hàng ngày và tuân thủ nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống thường nhật.
Cụ muốn đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, và rất buồn khi thấy những người khác có thể đọc được sách còn mình thì không thể vì không biết chữ.
Tuy nhiên, chỉ ba tháng kể từ khi bắt đầu tu luyện, cụ đã có thể đọc được sách! Cụ đã nói với Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp trong tâm rằng, cụ cảm thấy rất lo lắng vì mình không thể đọc được sách.
Từng hàng chữ trong sách Chuyển Pháp Luân xuất hiện trước mắt khi cụ ngồi thiền và Sư phụ đã dạy cụ đọc. Cụ bắt đầu cùng đọc với các đồng tu và một thời gian sau cụ đã có thể tự mình đọc được sách.
Mọi người nghĩ mẹ tôi đang chạy bộ
Khi mẹ tôi rảo bước, trông cụ như thể đang lướt đi vậy. Hàng xóm đều nghĩ rằng cụ đang chạy bộ. Cụ từng là gánh nặng của con cái và họ phải nhờ đến con mới đi lại được. Giờ đây, cụ không phải dùng bất cứ loại thuốc nào nữa và có thể trông nom được các cháu, lại còn giúp con cái làm được các công việc vặt trong nhà và chợ búa.
Mẹ tôi nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp
Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, mẹ tôi nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đừng tin những gì mà các phương tiện truyền thông nói.
Cụ cùng với những học viên khác đi phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp trong vùng. Khi đó, cụ thường đi bộ 25 dặm về quê cụ trên núi để nói với mọi người về Đại Pháp. Cụ thường rời khỏi nhà vào lúc 6 giờ sáng với một túi tài liệu trên vai và trở về nhà lúc 9 giờ đêm.
Mẹ tôi bị bắt hai lần vì nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Cụ đến nói với các lính gác ở trung tâm giam giữ về việc cụ đã được hưởng lợi ích thế nào từ Đại Pháp. Rồi lính gác nói cụ nên tu luyện ở nhà và không được nói chuyện nơi công cộng về những điều đó.
Cụ đáp lại: “Sư phụ chúng tôi yêu cầu chúng tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu như chúng tôi không nói với mọi người, thì họ sẽ tin vào những lời tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ về môn tu luyện. ĐCSTQ sẽ sớm sụp đổ, và những người là thành viên của nó sẽ phải chịu chung số phận, hãy mau thoái xuất khỏi tà đảng Trung Cộng để đảm bảo cho mình có một tương lai tốt đẹp đi.”
Các lính gác nói chúng tôi đưa cụ về nhà
Sau khi gia đình, bạn bè, hàng xóm chứng kiến những thay đổi tích cực ở mẹ tôi, vài người cũng đã bắt đầu bước vào tu luyện.
Tôi làm việc tại một cơ quan pháp luật của Trung Quốc và đã từng tin vào những thông tin sai lệch của ĐCSTQ về Đại Pháp. Tôi là người vô thần, nhưng nay tôi đã là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Hơn 40 người trong gia đình tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/31/314951.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/10/5/153090.html
Đăng ngày 07-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.