Bài của một học viên tại Trung Quốc

[Minh Huệ] Năm nay tôi 35 tuổi, tự mở hàng kinh doanh rau quả ở chợ. Tôi vốn nóng tính từ bé. Hồi học tiểu học, thầy cô giáo hay phải tới nhà vì tôi thường đánh nhau. Điểm văn hoá luôn rất kém. Kết cục tôi đã không qua hết cấp tiểu học và ở nhà, thường lang thang ngoài xã hội. Tôi làm cha mẹ rất lo lắng trước sự ngỗ ngược của mình, nhưng cha mẹ tôi không quản được.

Sau khi tôi lập gia đình, cha mẹ đã mong rằng tôi bớt nỏng nảy và trở nên thuần tính hơn. Nhưng tôi lại tệ hơn cả khi xưa, làm cha mẹ rất phiền lòng. Tôi hay mắng chửi và đánh đập vợ. Khi mở hàng kinh doanh gà vịt ở chợ, tôi thường xuyên gây gổ với người khác, cả ở chợ cũng như ở nhà. Ở chợ ai cũng phải biết đến tôi, vì tôi nói chuyện đến câu thứ ba là chửi tục, khi nóng lên là đánh người. Người buôn bán ngoài chợ đều phải nhường nhịn tôi.

Mùa xuân 2003, vợ tôi không chịu nổi áp lực cả về thể xác và tinh thần nên bỏ tôi về nhà cha mẹ đẻ, và cô ấy muốn ly dị. Điều ấy làm gia đình tôi rất thất vọng. Tôi lo quá nên đã đến nhà ông bà nhạc và thành thật bày tỏ nguyện vọng sẽ sửa sai. Thế rồi vì đứa con nhỏ, nên vợ tôi lại quay về với tôi.

Đến mùa thu 2003, tôi gặp một bà già ở chợ, bà thường nói về Pháp Luân Đại Pháp với mọi người. Ban đầu tôi không để ý. Nhưng đến một hôm bà đưa cho vợ tôi cuốn sách tên là “Tiên tri của Ge An” (cuốn sách cổ nguyên bản từ Hàn Quốc/Triều Tiên). Tôi đã đọc nó khi rảnh, và giật mình sửng sốt khi thấy nó tiên đoán được những gì xảy ra gần đây tại Hàn Quốc. Tôi cũng thấy trong đó sự tiên tri chính xác về Pháp Luân Đại Pháp và sự xuất hiện của Tôn Sư Lý Hồng Chí. Thế là tôi kiếm cuốn “Chuyển Pháp Luân” và ngồi đọc một mạch từ đầu đến hết. Chỉ trong một vài ngày, tâm tính của tôi thay đổi hẳn. Vợ tôi bảo rằng tôi đã đối xử tốt hơn với mọi người, và tôi hiểu rằng tất cả là nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Vốn là một người keo kiệt, đến mức chẳng muốn cho vợ tiền may quần áo, nhưng tôi đã quyết định đưa 50 đồng (nhân dân tệ) cho bà già, người giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp, với mục đích để bà có thể khiến nhiều người hơn nữa biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi cũng như gia đình trên bờ vực tan vỡ của tôi. Gia đình ba người nay sống trong Phật quang phổ chiếu. Tôi nài ép cụ bà nhận tiền để có thể in những tư liệu vạch trần vu khống của họ Giang. Nhưng sau cụ bà từ chối, trả lại và nói: “Mọi người đều hiểu thành ý của anh, và Sư phụ của biết. Gia đình anh còn khó khăn và cũng cần tiền để cháu bé đi học”. Nhìn khuôn mặt phúc hậu của bà, tôi không nén được nước mắt. Tất cả các học viên đều thực sự quan tâm đến người khác! Trước đây tôi không tin rằng có những người tốt đến như thế đang sinh sống ở thế gian này! Nhưng bây giờ tôi đã tin! Đã tin! Không những thế, giờ đây tôi đã quyết định trở thành một người như vậy.

Từ khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi có sức khoẻ tốt hơn. Thỉnh thoảng tôi yêu cầu vợ đọc sách và giảng chân tượng nhiều hơn nữa. Chịu ảnh hưởng từ bố, con trai tôi cũng bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp. Không những thế mấy người bạn và bà con cũng bắt đầu muốn đọc sách Đại Pháp. Sự thay đổi của tôi đã gây ảnh hưởng đến khu chợ, nhiều người nhận ra điều ấy. Tôi nói to với họ: “Cha mẹ tôi không sửa được tôi, nhưng Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi trở thành người tốt”.

Một lần vào mùa đông 2003, tôi đang đèo vợ trên chiếc xe máy, và đi chầm chậm, không biết rằng tai nạn sắp xảy đến. Cả hai vợ chồng cùng bị bắn ra khỏi xe. Trước khi định thần xem có chuyện gì xảy đến, thì tôi thấy một chiếc ô-tô đang lăn bánh trên trên cặp đùi của mình. Kỳ lạ thay, vợ tôi không đau đớn gì cả. Đầu gối của tôi bị đau, nhưng sau khi nắn bóp thì hết đau. Tôi hiểu ra đó là vì nghiệp lực từ đời trước của mình, cộng với nghiệp lực do điều xấu mình đã làm trong đời này, và cả nghiệp lực do giết mổ gà vịt gây nên. Nay nghiệp đã được tiêu trừ và Ân Sư gánh chịu đỡ, vì tôi đã là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Về đến nhà, hai vợ chồng thảo luận rồi quyết định bỏ nghề kinh doanh gà vịt, vì đó chính là sát sinh. Mà người tu không sát sinh. Đó là một quyết định khó khăn, vì gia đình tôi vẫn trông vào đó làm kế sinh nhai. Nhưng không chuyển nghề thì tu luyện sao đây? Thế là chúng tôi quyết định chuyển nghề.

Tết Nguyên Đán năm nay, hai vợ chồng tôi dự tính lên phố giảng chân tượng vì ở đó không có nhiều người biết về Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi nhận thức rằng mình cần đưa những gì tốt đẹp từ Đại Pháp đến cho họ.

Trước lúc khởi hành, các bạn đồng tu gửi tôi rất nhiều tư liệu, thiệp, đánh dấu sách, v.v. Hai vợ chồng cùng nhau đến một trường học ở khu thành thị và đứng hai bên cổng trường phân phát thiệp và đánh dấu sách. Lũ trẻ rất thích, và có một số bé nói lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Chúng tôi ứa nước mắt vì cảm động trước những khuôn mặt ngây thơ trong sáng của lũ trẻ. Chúng tôi phát hết rồi, nhưng vẫn có em chưa có. Tôi bảo rằng lần sau mình sẽ đến và mang nhiều hơn; dặn chúng rằng hãy ghi nhớ, Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và hãy nhớ ba chữ Chân-Thiện-Nhẫn.

Vào ngày 30 tết, nhà nhà đều bận rộn với những câu đối tết cùng những đồ trang trí khác. Chúng tôi quyết định đi phát tán tư liệu sau bữa tối. Tôi dùng giấy hồng điều, cắt thành những hình vuông, và viết chữ Phúc thật ngay ngắn trên đó (mặc dù tôi học tiểu học chẳng ra gì và cũng không rành món viết chữ bằng bút lông). Sau đó chúng tôi đặt chữ Phúc vào các gói ni-lông đựng tư liệu minh tỏ chân tượng.

Chúng tôi xuất hành, trong tiết trời rất lạnh, nhưng chúng tôi không hề thấy lạnh. Chúng tôi đang mang Phúc đến cho các gia đình. Đó là những gì trân quý nhất, là tốt lành nhất với tròn đầy phúc phận bên trong. Đến mỗi nơi, chúng tôi đều nguyện ước trong tâm “Chúc mọi người có duyên đều nhận được phúc phận từ Pháp Luân Đại Pháp nhân dịp Tết này”. Chúng tôi phân phát đến ba làng rồi trở về nhà. Lúc ấy trời đang hửng sáng. Tôi bảo vợ rằng, trong hơn 30 năm của cuộc đời này, đây là giây phút hạnh phúc nhất đời mình.

Trên đây là những gì tôi đã trải nghiệm. Chỉ trong mấy tháng, từ một con người ngỗ ngược, tôi đã trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp, với sứ mệnh lịch sử trên vai. Xin cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp! Cảm tạ các bạn đồng tu!

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/2/10/67047.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/3/3/45686.html.

Dịch và đăng ngày 10-4-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share