Bài viết của một học viên từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-11-2013]
Tôi sinh ra ở vùng núi phía nam tỉnh Liêu Ninh, năm nay tôi 60 tuổi. Gia đình tôi luôn nghèo khó, và mặc dù tất cả 11 anh chị em của tôi đều trong cảnh đói rét, cuộc sống của tôi là khó khăn nhất.
Từ khi còn nhỏ tôi đã là một người yếu ớt và bị nhiều bệnh tật. Khi lên sáu tuổi, tôi bị xuất hiện triệu chứng tê liệt thần kinh mặt. Tôi đã không thể kiểm soát được chuyển động trên khuôn mặt của mình khi có trạng thái co giật. Một khối viêm đã phát triển trên vùng xương hông của tôi, nó đã rỉ mủ và không thể nào chữa lành được. Gia đình tôi không có tiền, vì vậy tôi chỉ học hết lớp bốn.
Khi tôi 12 tuổi, tôi đã phải làm việc trong tổ sản xuất cho một trang trại. Đến năm 16 tuổi, tôi bị chẩn đoán viêm ruột non khó chữa trị và bị tiêu chảy mỗi tuần một lần. Không có thuốc điều trị, tôi đã trở nên hốc hác và có một làn da tái xanh. Một vài năm sau đó, tôi bị chẩn đoán nhiễm viêm gan A nhưng tôi đã không có tiền để chữa trị. Vào lúc tôi 38 tuổi, sức khỏe của tôi tồi tệ hơn nhiều, tôi đã đến bệnh viện và kết quả chẩn đoán tôi đã bị xơ gan. Cuối cùng, tôi không thể làm được bất cứ công việc gì, và chỉ có thể nằm trên giường. Tôi đã thấy rất đau đớn ở vùng gan của mình. Tất cả hi vọng của tôi đối với cuộc sống đã tan vỡ, và tôi chỉ có thể nằm đó, chờ đợi cái chết đến.
Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới
Vào mùa thu năm 1998, tôi bị ốm nặng ở nhà. Tôi đã rất khổ sở và đau đớn. Một ngày, cháu trai tôi tới thăm tôi và nói: “Bác trai, bác có một cơ hội được cứu chữa. Có một môn tu luyện gọi là Pháp Luân Công, và nó có thể chữa khỏi bệnh của bác mà không phải mất tiền.” Tôi ngay lập tức vui mừng và chăm chú nghe cháu tôi giới thiệu về Pháp Luân Công. Khi tôi nghe, tôi có thể cảm nhận thấy được đôi tai mình đang nóng lên và tôi nghe thấy một âm thanh ầm ầm nhưng lại không thấy có máy móc lớn nào đang vận hành trong làng cả. Cháu trai của tôi nói với tôi: “Sư phụ Lý Hồng Chí đang tịnh hóa thân thể cho bác đấy.” Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tôi đã hạnh phúc như thế nào. Tôi đã từng tuyệt vọng chờ đợi cái chết và bây giờ tôi đã có hi vọng.
Sau đó, tôi đã đến nơi cháu trai của tôi để tìm hiểu cách tập luyện các bài công pháp. Tôi đã lo lắng vì ở nhà của cháu trai tôi sẽ lạnh. Làm thế nào tôi có thể chịu đựng được cái lạnh như vậy, vì khi ở nhà mình, tôi vẫn cứ run lên ngay cả khi đắp hai chiếc chăn bông? Đến nửa đêm, lưng tôi cảm thấy rất nóng, nóng tới mức mà tôi gần như không thể chịu được. Tôi đã tỉnh dậy và hỏi chị gái tôi (chị cũng là một học viên) lý do tại sao? Chị tôi trả lời rằng Sư phụ đang chăm sóc cho tôi. Tôi đã thư giãn và ngủ thiếp đi.
Ngay sau khi tôi học được các bài công pháp ở nhà chị gái, tôi đã luyện các động tác cùng với các bạn đồng tu tại điểm luyện công. Toàn bộ cơ thể tôi đã đổ mồ hôi, từng giọt mồ hôi đã nhỏ xuống khuôn mặt tôi. Sau 7 đến 8 ngày cơ thể tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng. Tất cả các bệnh tật của tôi đã biết mất.
Tôi rất vui mừng có được cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi đã mang cuốn sách về nhà em gái mình. Em gái tôi có sức khỏe kém và một căn bệnh đã gây cho em tôi những đau đớn không thể chịu đựng được trên khắp cơ thể. Em tôi đã dành rất nhiều tiền vào các phương pháp chữa trị nhưng chẳng ích gì. Tôi đã nói cho em tôi về sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp. Sau khi nhìn thấy những biến đổi đáng kinh ngạc của tôi, em tôi đã nghiêm túc lắng nghe và đã bắt đầu tu luyện. Và căn bệnh của em tôi cũng đã sớm biến mất, em tôi đã kiên trì tu luyện ngay cả khi cuộc bức hại diễn ra. Bây giờ trong gia đình chúng tôi đã có bốn học viên, và những người thân còn lại đều đã nhận thức được chân tướng và ủng hộ chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi hiện nay đều khỏe mạnh và có một cuộc sống gia đình hòa thuận.
Biến động mạnh bất ngờ ở Trung Quốc
Khi tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc từ việc tu luyện Đại Pháp, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Trung Quốc đã phát động cuộc đàn áp vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Tất cả các phương tiện truyền thông bắt đầu bôi nhọ Đại Pháp 24 giờ hàng ngày không ngừng. Tôi không thể tin được những gì đang được nói. Tôi biết chính phủ của đảng đang lừa dối những người dân của mình bằng dối trá.
Tôi đã rất lo lắng và không biết phải làm gì. Cuối cùng tôi đã tới nhà em gái tôi để nói chuyện: Những người vô tội đang bị lừa dối và kết án. Chúng ta không nên trốn ở nhà, chúng ta nên nói cho mọi người biết sự thật rằng Pháp Luân Công là tốt, Sư phụ là vô tội, và Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Tôi đã có rất nhiều tài liệu Đại Pháp, bao gồm tờ rơi giảng rõ sự thật và đĩa CD khi tôi trở về nhà. Vào thời điểm đó, trên đường có rất nhiều trạm kiểm soát và cảnh sát đã theo dõi chặt chẽ. Tôi cầu xin Sư phụ bảo hộ và gia trì cho tôi. Và tôi đã cảm thấy một trường năng lượng mạnh mẽ.
Tôi cảm thấy Sư phụ đã ở bên cạnh và bảo vệ tôi, vì vậy tôi đã không sợ hãi, và tôi đã trở về nhà một cách an toàn. Sau khi trở về nhà, tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình với các đồng tu, nói với họ rằng, chúng ta nên cho mọi người biết sự thật và chứng thực sự tốt đẹp của Đại Pháp. Chúng ta nên nói với họ rằng Sư phụ là vô tội và Pháp Luân Đại Pháp là chân chính. Các đồng tu và tôi đã nhanh chóng phân phối các tài liệu.
Một đêm năm 2005, tôi cùng con gái đã đến một ngôi làng lân cận để đăng biểu ngữ, và một ai đó đã báo cáo chúng tôi với cảnh sát. Tôi đã bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát, tại đây cảnh sát cố gắng buộc tôi phải nói nơi cất các nguồn tài liệu. Họ đánh tôi và tiếp tục cố gắng ép tôi phải nói cho họ về những người cung cấp những tài liệu này. Tôi đã không nói, vì vậy họ tiếp tục đánh tôi và tát vào mặt tôi. Nhưng tôi đã không phản bội các đồng tu của mình, dù tôi đã bị đánh đập suốt đêm.
Ngày hôm sau tôi bị đưa tới một trung tâm giam giữ, nơi tôi đã bị tra tấn hơn hai mươi ngày. Tại trung tâm giam giữ, tôi đã hướng nội để tìm sơ hở của mình. Sau đó, tôi nhớ ra là mình đã cãi nhau với vợ vì việc đồng áng nên tôi đã có tâm trạng không tốt. Tôi nhận thấy rằng mình đã mang theo tâm tranh đấu mạnh mẽ, và không có đủ lòng từ bi.
Tôi không cho phép cựu thế lực lợi dụng cảnh sát để bức hại mình, cũng như trung tâm giam giữ này không phải là nơi mà tôi phải ở lại. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi thoát khỏi đây. Tôi muốn thoát khỏi đây vì tôi vẫn còn nhiều việc phải thực hiện, và có rất nhiều người đang chờ để được cứu. Tôi quyết tâm không bao giờ phản bội các bạn đồng tu và Sư phụ! Cảnh sát đã không yêu cầu tôi ký tên bất kỳ thứ gì nữa. Vì vậy tôi đã trở về nhà sau 21 ngày. Cảnh sát cũng đã không quấy nhiễu tôi kể từ đó, và tôi đã chứng thực Pháp và cứu độ nhiều chúng sinh một cách vững vàng.
Người dân hỏi tôi về tài liệu giảng chân tướng
Bất chấp áp lực rất lớn, 12 đồng tu và tôi vẫn bền bỉ giảng rõ chân tướng cho người dân. Sau khi đọc các tài liệu, mọi người đã thay đổi từ việc mù quáng tin theo Đảng sang việc tìm kiếm tài liệu chân tướng. Một số thậm chí đã đến nhà tôi để hỏi. Từ ngày 20 tháng 07 năm 1999 đến nay, mỗi gia đình trong vòng 25km nơi tôi sống, vốn là giao điểm của 3 huyện, đã nhận được tài liệu của chúng tôi và biết rằng Đại Pháp là tốt. Cách chúng tôi giảng chân tướng cũng đã thay đổi từ việc để tài liệu tại mọi nhà vào ban đêm chuyển sang công khai nói chuyện trực diện với mọi người tại đám đông. Chúng tôi thậm chí đã đến các hội chợ huyện, phân phát các tài liệu và nói với mọi người về cuộc đàn áp.
Một ngày, chúng tôi đã đi đến khu chợ nông thôn. Tôi bắt đầu giảng chân tướng sau khi lấy ra các lá bùa hộ mệnh của Pháp Luân Đại Pháp in dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, các tờ rơi, và DVD Nghệ thuật Thần Vận. Sau đó tôi nói về tảng đá mang dòng chữ “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong”, và tôi nói với mọi người về số phận không thể tránh khỏi của ĐCSTQ là đã được chư Thần định đoạt. Tôi khuyên họ hãy tự cứu mình bằng cách thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một nhóm người đã lặng lẽ lắng nghe. Một người có vẻ như là một quan chức chính quyền đã yêu cầu thêm một vài đĩa DVD Thần Vận và một số tài liệu Đại Pháp khác. Ông ấy nói: “Tôi là bí thư đảng của một làng, tôi sẽ giúp các bạn phân phát khi quay về.”
Tôi nhận thấy một người đàn ông trẻ đang bấm số trên chiếc điện thoại của mình. Anh ta dường như đang tố giác tôi, nhưng tôi đã không sợ hãi. Tôi đưa cho anh ấy một bùa hộ mệnh và anh ấy nói “cảm ơn” một cách hạnh phúc. Tôi ngộ ra rằng đây là một khảo nghiệm để xem tôi có động tâm hay không nếu như tôi sợ hãi. Tôi tiếp tục nói với mọi người sự thật. Những người muốn nghe chân tướng tập trung đông xung quanh tôi. Họ đã hỏi xin các tài liệu, và cuối cùng chúng tôi đã hết sạch.
Một lần khác, khi tôi với các đồng tu đang giảng chân tướng tại một hội chợ nông thôn khác. Tôi đã tặng họ những bông hoa sen nhỏ với thông điệp “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, cũng như là các bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp. Những người lái xe đã treo chúng trên xe của họ, còn những người không có xe thì sẽ treo ở nhà. Tôi cũng phát tờ rơi và đĩa DVD để giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Công và làm thế nào để thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Do sau đó có rất nhiều người tập trung xung quanh tôi. Tôi đã không mở túi đựng tài liệu mà thay vào đó lấy ra các lá bùa hộ mệnh. Một vài người hỏi chúng là gì. Tôi nói rằng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” có thể cứu mạng bạn khi thảm họa xảy đến. Mọi người đều muốn các đĩa DVD và tờ rơi. Tôi hỏi: “Mọi người có biết điều này là gì không?” Họ cùng nhau hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!” ba lần liên tiếp. Điều đó đã khiến tôi rất xúc động không thể cầm được nước mắt. Tôi lau nước mắt và cúi xuống mở túi tài liệu. Mọi người bất ngờ lao đến lấy tài liệu. Vì sợ tài liệu bị lấy bởi những người chưa biết rõ sự thật, tôi đã giữ túi trong tay của mình và chạy. Mọi người vẫn đuổi theo tôi, vì vậy tôi đã dừng lại một lần nữa để phân phát chúng. Tất cả mọi tài liệu đã nhanh chóng hết.
Có người nhận ra một học viên, và hỏi: “Cô có tài liệu Pháp Luân Công không?” Cô ấy nói: “Có” và đã đưa cho họ. Có những người đã không nhận được tài liệu trước đó đã tập trung xung quanh cô. Cô ấy hỏi: “Bạn có biết vì sao tôi lại gửi cho bạn những thứ này không?” Họ nói rằng họ biết Pháp Luân Công là tốt. Những người không nhận được bất cứ tài liệu nào thất vọng khi họ mở túi sách của cô vì thấy không có gì. Có hai người phụ nữ đã không nhận được tài liệu nào đã đi theo cô ấy với mắt rớm lệ. Các đồng tu sau đó đã nói rõ với họ về chân tướng và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Trước khi chúng tôi rời đi, họ nói: “Hãy quay lại hội chợ lần tới.”
Lý do chúng tôi có thể giảng chân tướng trong tất cả những năm qua bởi vì chúng tôi đã chú trọng việc học Pháp và phát chính niệm. Mỗi lần ra ngoài, đầu tiên chúng tôi học Pháp và phát chính niệm trước khi giảng thanh chân tướng. Chỉ trong một trạng thái thuần tịnh, bạn mới có thể cứu người. Mặc dù Sư phụ đã làm tất cả mọi thứ, có những thời điểm tôi không thể duy trì chính niệm và đã phải chịu đựng khổ nạn.
Tôi đã từng đi xe máy để phân phát tài liệu tới một vùng rất xa. Khi chỉ còn bẩy hay tám phần đường còn lại, một người nào đó đã ngăn tôi lại. Tôi đã chốn thoát bằng chính niệm, nhưng khi đi tới ngã tư làng, một chiếc xe tải đã cố chặn tôi. Tôi phát chính niệm và xin Sư phụ giúp tôi và tôi đã có thể thoát được. Ngay sau đó, có năm, sáu người đã đến và cố ngăn cản tôi bằng cách dàn hàng trên đường. Tôi đã không dừng lại và tất cả họ đã bỏ tay của mình ra. Tôi nhanh tróng vượt qua và nấp vào một nơi trú ẩn góc đường, nghĩ rằng tà ác không thể nhìn thấy tôi. Đột nhiên, một số cảnh sát và xe tải đến. Tôi nghe họ nói rằng: “Tôi vừa thấy anh ta ở đây, nhưng anh ta đâu rồi?” Mặc dù tôi đang đứng ngay phía trước họ, họ đã không thể nhìn thấy tôi và đã rời đi một lúc sau đó.
Hướng nội tìm thiếu sót
Sau khi trở về nhà, ngay lập tức tôi hướng nội để tìm ra các thiếu sót của mình. Tôi nhận ra rằng mình đã bất bình về một số đồng tu đi phân phát tài liệu mà không có tôi, vì chúng tôi thường đi cùng nhau. Tôi đã nghĩ, vì mọi người đang làm rất tốt và không cần đến tôi, tôi cũng có thể tự mình đi phân phát tài liệu mà không cần đi cùng ai. Và khi tôi hướng nội sâu hơn, tôi đã giật mình nhận ra rằng tôi đã mang theo tâm tranh đấu và chứng thực bản thân mạnh mẽ. Ở đây, tôi muốn nhắc nhở các đồng tu chúng ta phải thanh tỉnh khi chứng thực Pháp và ngay lập tức loại bỏ các trạng thái tâm không tốt của bản thân. Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể cứu người, nếu không tà ác sẽ lợi dụng sơ hở, gây ra một tổn thất lớn trong việc chứng thực Pháp và cứu người, cũng sẽ làm tăng thêm gánh nặng vào Sư phụ.
Trong suốt những năm qua, chúng tôi đã phân phát gần một xe tải các cuốn Cửu Bình trong huyện chúng tôi, cộng với rất nhiều tờ rơi và đĩa DVD. Mặc dù, hầu hết người dân đã được cứu, tôi biết vẫn phải phối hợp cùng các đồng tu tốt hơn nữa để càng nhiều người có thể biết chân tướng. Từ đáy lòng, tôi vô cùng cảm kích ơn cứu độ từ bi của Sư phụ đối với một người từng mang đầy nghiệp lực như tôi. Tôi cũng sẽ không ở đây mà không có Sư phụ, người đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai, và tôi sẽ nguyện hết sức mình để tinh tấn hơn làm ba việc và cứu được nhiều người hơn nữa.
Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp!
Con cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2013/11/3/人们追着要真相资料-281704.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/4/143489.html
Đăng ngày 04-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.