Bài viết của một học viên tại hải ngoại

[MINH HUỆ 11-10-2013]

Chúng ta vô cùng biết ơn Sư phụ đã ban cho chúng ta cơ hội chưa từng có này để được  tu luyện trong Đại Pháp. Để đáp lại, chúng ta phải bước đi thật ngay chính trên con đường tu luyện. Một đồng tu đã rất kiên trì trong việc phát chính niệm trước Lãnh sự quán Trung Quốc trong hơn mười năm và tôi đã hỏi điều gì đã khích lệ bà ấy. Bà chỉ nói đúng hai từ: “Kiên định” “Nếu chúng ta có thể kiên định ngồi đây cho đến khi cuộc bức hại kết thúc, chúng ta sẽ biết được rằng chúng ta đã làm điều mà chúng ta nên làm.”

 1. Loại bỏ những quan niệm người thường

Các máy camera được lắp đặt khắp mọi nơi xung quanh Lãnh sự quán Trung Quốc. Một đồng tu nói với tôi rằng nếu Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) muốn hãm hại một người nào đó, họ có thể “vô tình” chạm vào người đó một chiếc ô có tẩm độc hay một thứ nào đó và sau đó người này sẽ chết một cách từ từ. Ngay cả ở nước ngoài, cũng tồn tại những hoàn cảnh mà có thể bộc lộ tâm sợ hãi của một học viên. Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.”‘(Chuyển Pháp Luân)

Ai có thể động đến Sư phụ của chúng ta? Chúng ta bước ra khỏi môi trường tà ác với Pháp trong tâm chúng ta. Có gì phải sợ? Sư phụ luôn ở bên chúng ta. Các máy quay camera được tạo ra bởi con người hiện đại còn đặc vụ của ĐCSTQ chỉ là những người thường. Còn chúng ta là những đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp và chúng ta đang bước đi trên con đường trở thành Thần.

“Ai đang sợ ai đây.”(‘Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2005’)

Những tấm biểu ngữ với thông điệp bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh được treo xung quanh Lãnh sự quán Trung Quốc như: ” ĐCSTQ thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống,” “80 triệu người đã bị giết hại bởi ĐCSTQ chuyên chế,” ” Đưa Giang Trạch Dân, La Cán, Lưu Kinh và Chu Vĩnh Khang ra trước công lý,” “ĐCSTQ đang hấp hối” cùng với các hình ảnh minh họa đầy màu sắc. Những việc này đã khiến tà ác chấn động mạnh và thức tỉnh người dân. Chúng ta sợ điều gì? Chúng ta nên kiên định ngồi đó với chính niệm và cứu người.

Mỗi ngày, một lượng lớn khách du lịch Trung Quốc đi mua sắm hay ăn uống gần đó, việc này đã cấp cho chúng tôi cơ hội tốt để giảng chân tướng. Chúng tôi luôn đưa tài liệu cho họ một cách ôn hoà và giảng chân tướng cho họ. Nhưng một số người Trung Quốc nghe theo lời vu khống đã chửi mắng chúng tôi và ném về phía chúng tôi những cái nhìn và những cái liếc mắt đầy ác ý.

Một lần, một cô gái trông có vẻ là một học sinh trung học đã từ chối nhận tài liệu. Hơn nữa, cô ta còn làm một cử chỉ thô lỗ bằng ngón tay giữa và giơ nắm đấm của cô ấy về phía chúng tôi giống như một kẻ lưu manh. Cô bước lên chiếc xe du lịch và rời đi. Ban đầu, cứu người bằng một tâm thái hoà ái không hề dễ dàng gì nhưng chúng tôi sớm nhận ra đó thực là một cơ hội tốt để loại trừ tâm tranh đấu và hận thù mà ĐCSTQ đã khắc sâu vào người dân. Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“…người tu luyện không coi người nào là kẻ thù cả; ai cũng không xứng làm địch nhân của Đại Pháp.”(Chuyển Luân hướng thế gian)

Không có từ tâm và sự phó xuất to lớn, làm sao chúng ta có thể cứu được những người Trung Quốc ngày nay? Trong quá trình giảng chân tướng cho người Trung Quốc, tâm từ bi của tôi đã dần dần tăng lên.

Cho dù là mùa hè nóng nực hay mùa đông lạnh giá, chúng tôi luôn ở đó, phân phát tài liệu và nở nụ cười. Vào một ngày đầu Đông, đột nhiên trời bắt đầu mưa rất to. Trời mưa xối xả và sau đó, khiến quần áo cùng những tấm biểu ngữ bị lạnh cóng. Tâm an dật của tôi đã nổi lên và tôi thật sự muốn về nhà để được ấm áp và khô ráo. Những tôi vẫn tiếp tục đứng ở đó để cứu người. Một ngày, một học viên mà làm việc cứu người trước Lãnh sự quán trong hơn mười năm đột nhiên cảm thấy không thoải mái và thật sự muốn về nhà. Nhưng bất chợt bà nhớ đến bài thơ của Sư phụ,

“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú” (‘Chính niệm, chính hành’ trong Hồng Ngâm II)

Khi bà không thể đọc thuộc bài thơ, ngay lập tức bà nhận ra rằng đó là một điểm hoá từ Sư phụ và sau đó bà đã loại trừ can nhiễu và tiếp tục ở đó để giảng chân tướng. Một học viên khác là một phụ nữ lớn tuổi, nói rằng sau khi bà giảng chân tướng cho một khách du lịch Trung Quốc, anh ta muốn bắt tay bà. Sau khi bắt tay, anh nói: “Tay của bà lạnh quá!”

Trên thực tế, người học viên đó đã đứng dưới nhiệt độ -18 độ C (0 độ F) trong hai tiếng đồng hồ! Một số người Trung Quốc quở trách chúng tôi và nói: “Chúng tôi đi du lịch nước ngoài vậy mà các người lại phát tài liệu ở đây.” Một số người Trung Quốc cảm thấy đồng cảm. Một cô gái trẻ đã hỏi tôi: “Cô có đói không?” Bởi vì lúc đó cô ấy đang trên đường tới một điểm ăn tối cùng các thành viên khác trong đoàn du lịch. Có lẽ cô ấy đã thấy và cảm nhận được sự vất vả của tôi. Thật sự mỗi lần dường như hoàn cảnh có vẻ khó khăn, tôi lại tự nhủ: “Thật may mắn làm sao khi chúng ta có thể đứng ở đây! Chúng ta đang làm điều ý nghĩa nhất trong vũ trụ này! Tất cả các vị Thần trong vũ trụ đều ngưỡng mộ chúng ta.” Sau đó tôi lại cảm thấy hạnh phúc.

2. Nhiệt tâm cứu người 

Hàng ngày, chúng tôi đều phân phát rất nhiều tài liệu giảng chân tướng trước Lãnh sự quán Trung Quốc. Sư phụ luôn dẫn dắt những người có quan hệ tiền duyên đến cho chúng tôi. Nhiều khách qua đường dừng lại và đọc tài liệu cùng các tấm biểu ngữ còn một số người thì ký vào đơn thỉnh nguyện lên án việc thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống của ĐCSTQ.

Mỗi ngày đều có những đoàn du lịch Trung Quốc đi qua Lãnh sự quán. Một số ngày, có bốn hay năm xe buýt đến. Hầu hết khách du lịch Trung Quốc đều muốn nhận tài liệu. Khi những người phía trước nhận tài liệu thì hầu hết những người phía sau đều nhận. Nếu những người đi trước không nhận thì những người đi sau cũng không nhận. Một số hướng dẫn viên du lịch hay những người dẫn đoàn bảo mọi người không được nhận tài liệu nếu không họ sẽ bị ghi hình và gặp rắc rối khi họ trở về Trung Quốc, vì vậy một số người không dám nhận chúng. Trong trường hợp này chúng tôi trực tiếp nói với họ về cuộc bức hại và sự tàn bạo của ĐCSTQ, bao gồm cả việc tra tấn và thu hoạch nội tạng sống. Chúng tôi nói với họ tại sao thảm họa lại liên tục xảy ra. Chúng tôi cũng nói với họ rằng việc hiểu được chân tướng là cách duy nhất để được đắc cứu. Một số người Trung Quốc đã làm tam thoái ngay trước Lãnh sự quán Trung Quốc.

Khi tôi đứng một mình trước Lãnh sự quán, đôi lúc tôi bị vây quanh bởi nhiều người Trung Quốc có tâm trí bị đầu độc bởi tuyên truyền của ĐCSTQ. Khi tôi cảm thấy bất an và lo lắng, tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Đầu tiên tôi thường phát chính niệm để loại trừ những nhân tố tà ác trong các không gian khác rồi đi tới chỗ xe buýt. Tôi chào người lái xe một cách lịch sự, phát tài liệu bằng tiếng Anh cho họ và xin phép lên xe buýt để phát tài liệu. Trong hầu hết các trường hợp họ đều đồng ý. Tôi đặt tài liệu lên mỗi ghế ngồi và chân thành cám ơn người lái xe khi tôi rời đi.

Một lần được sự cho phép của lái xe và hướng dẫn viên du lịch, tôi đã lên một chiếc xe buýt đầy khách du lịch Trung Quốc và bắt đầu phát tài liệu từ những hàng ghế đầu. Mọi người đều nhận tài liệu và bắt đầu đọc. Một người phụ nữ khoảng 50 tuổi nói một cách thô lỗ: “Pháp Luân Công thậm chí còn phát cả tài liệu trên xe buýt nữa cơ à!” Vì không có ai đồng ý với bà ấy, bà ấy cảm thấy ngượng ngùng và không nói gì nữa. Khi tôi đưa bà ấy tài liệu, bà ấy đã nhận chúng. Nhưng không có đủ tài liệu cho ba hàng ghế cuối cùng vì vậy tôi đã phải đi lấy thêm. Mọi người trên xe đều nhận tài liệu. Khi tôi nhìn chiếc xe chầm chậm rời đi, tôi hiểu rằng Sư phụ đã an bài mọi thứ. Việc của chúng ta là cứu người bằng chính niệm của mình.

 3. Mọi người ủng hộ chúng tôi

Nhiều người đã ủng hộ chúng tôi. Những nhân viên cảnh sát đứng gác gần đó luôn mỉm cười chào chúng tôi khi chúng tôi đi ngang qua họ để treo các tấm biểu ngữ. Nhiều khách qua đường hỏi chúng tôi xem chúng tôi có tài liệu mới không và một số ra dấu tán thành chúng tôi. Thỉnh thoảng một số người mang thức ăn và hoa đến cho chúng tôi hay chúc chúng tôi những điều tốt lành. Một số người cố gắng đưa tiền cho chúng tôi và chúng tôi luôn từ chối một cách lịch sự. Một ngày mùa đông, khi tôi đang phát tài liệu trong gió lạnh cùng một học viên người phương Tây, một chiếc xe ôtô đã dừng ngay trước chúng tôi. Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh chu bước ra khỏi xe, lấy ra một vài cái túi sưởi từ trong cốp xe, làm ấm chúng lên rồi đặt vào tay chúng tôi. Chúng tôi cảm ơn và đưa tài liệu giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy nhìn chúng tôi một cách ngưỡng mộ và rời đi.

Một lần, khi tôi phát chính niệm xong và mở mắt ra, tôi thấy một cậu thanh niên trẻ người phương Tây đang đi lại một cách nhẹ nhàng bằng cách nhón chân, cố gắng để không làm phiền chúng tôi. Tôi đã rất cảm động. Hơn nữa, một cậu thanh niên trẻ khác người phương Tây không chỉ nhận tài liệu giảng chân tướng và chủ động cố gắng hiểu sự thật về tội ác của ĐCSTQ mà còn giúp chúng tôi phát tài liệu và giảng chân tướng. Cậu ấy cũng đến công viên nơi chúng tôi luyện công và học năm bài công pháp. Sau đó, cậu đã tham gia cùng chúng tôi trước lãnh sự quán Trung Quốc trong vài Chủ nhật và mang đơn thỉnh nguyện về nhà và bảo mẹ cậu ký.

Một số hướng dẫn viên du lịch cũng hiểu chân tướng. Khi khách du lịch Trung Quốc từ chối nhận tài liệu giảng chân tướng, các hướng dẫn viên nói với họ: “Cứ nhận chúng và đọc đi.” Họ cũng để chúng tôi phát tài liệu trên xe buýt.

Một ngày, người dẫn đoàn không nhận tài liệu và từ chối lắng nghe tôi. Cô ta quát những người phía sau cô ta và yêu cầu họ không được nhận tài liệu. Tôi nói: “Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình và quyền của con người là do Trời ban cho. Mặc dù cô ta đang quát tháo, một vài người Trung Quốc phía sau cô ta đã nhận tài liệu không chút do dự. Thậm chí một số người trong bọn họ còn nói: “Vâng, Trời sẽ diệt Trung Cộng!” Một số người còn bày tỏ lòng biết ơn chân thành khi họ nhận được tài liệu.

4. Không gì có thể ngăn trở chúng ta

Cách đây không lâu tôi mới bắt đầu giảng chân tướng trước Lãnh sự quán Trung Quốc. Những người mà đang làm  việc này ở đó hơn mười năm thật đáng ngưỡng mộ! Hầu hết những người đó đều tham gia vào những hạng mục khác. Một số người trong họ còn  phải đi làm, đi học và chăm sóc con cái cùng người già trong gia đình. Tất cả đều phải sắp xếp thời gian biểu của mình và kiên định trong việc cứu người ở đó bất chấp thời tiết giá lạnh khắc nghiệt hay phải đối mặt với những tình huống khó khăn.

Nhiều học viên phương Tây đã tham gia cùng chúng tôi cứu người trước Lãnh sự quán Trung Quốc. Một số người trong đó đã học tiếng Trung và họ có thể nói chuyện với khách du lịch Trung Quốc bằng tiếng Trung: “Bạn hãy đọc những tài liệu giảng chân tướng này đi.” Họ đã bật những đoạn băng thu âm làm chứng cho việc thu hoạch nội tạng sống hay sử dụng những phương thức khác để khích lệ người Trung Quốc nghe chân tướng.

Ngày càng có thêm nhiều học viên tham gia cùng chúng tôi. Một số nói rằng: “Chúng tôi phải đến đây.” Chúng tôi sẽ tiếp tục kháng nghị ôn hoà cho đến khi cuộc bức hại kết thúc. Các học viên bị bắt giữ tại Trung Quốc vẫn tiếp tục bị tra tấn và việc thu hoạch nội tạng sống tàn ác vẫn đang tiếp diễn. Những người bị ĐCSTQ lừa dối  đang chờ chúng ta cứu họ. Không còn nhiều thời gian nữa. Sư phụ đang cấp cho chúng sinh trong cựu vũ trụ cơ hội cuối cùng. Không ngôn từ nào diễn tả được tầm quan trọng trong việc cứu người khỏi bị hủy diệt.

Thật vinh diệu biết bao khi chúng ta có thể trở thành đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp và trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh! Không gì có thể ngăn trở được chúng ta!

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp!

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu! Hợp thập!


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/7/143071.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/11/我们坚守在中领馆前救人-281060.html

Đăng ngày 10-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share