[MINH HỤÊ 10-11-2013] Bà Vương là một tình nguyện viên của Trung tâm Phục vụ Thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) toàn cầu ở Toronto. Đối diện với những người Trung Quốc bị lừa dối bởi những tuyên truyền dối trá của chính quyền Trung Quốc, bà Vương đã chân thành nói với họ những câu sau:

“Lương tri của một người không thể đo được bằng tiền. Các bạn hãy nghĩ xem, nếu cấp cho các bạn tiền, các bạn có mạo hiểm sinh mệnh của mình để đến Quảng trường Thiên An Môn và hô lớn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’? Nếu bạn làm điều đó, bạn có thể sẽ đối mặt với việc bị bắt, bị tù giam hoặc bị đưa vào trại lao động cưỡng bức.”

“Từ năm 1999 đến nay, cuộc bức hại đã kéo dài hơn một thập niên, và chuyển từ công khai thành một tội diệt chủng bí mật. ĐCSTQ vẫn bắt giữ các học viên Pháp Luân Công. Bạn có biết rằng nhiều học viên Pháp Luân Công đã bị ép đến mức phải từ bỏ mái ấm của mình để tránh bị bức hại? Rất nhiều gia đình đã bị tan vỡ vì cuộc bức hại này. Các học viên Pháp Luân Công nói với các bạn về những sự thực này để các bạn sẽ không bị mắc lừa bởi lời dối trá của ĐCSTQ.”

Vô số người Trung Quốc đã thụ động nhận những thông tin sai lệch do ĐCSTQ tuyên truyền trên các kênh truyền thông do Nhà nước Trung Quốc kiểm soát. Nhiều người đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền vu khống phỉ báng Pháp Luân Công. Mỗi ngày, các học viên Pháp Luân Công đều giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho người dân Trung Quốc, và giúp hàng chục nghìn người Trung Quốc thoái Đảng cùng các tổ chức liên đới của nó sau khi biết sự thật về tội ác diệt chủng bí mật đang diễn ra ở Trung quốc.

Quản lý cao cấp của xí nghiệp thoái ĐCSTQ sau khi minh bạch chân tướng

Một lần bà Vương đã gọi điện cho một người phụ nữ và bà ấy nói: “Hôm nay tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với bà. Tôi đang điều hành hơn 2.000 công ty trên khắp đất nước này. Tôi đã tốt nghiệp một trường đại học ở Trung Quốc và đã đến học ở Đại học Harvard để làm nghiên cứu sinh. Sau khi tốt nghiệp với học vị Tiến sỹ, tôi đã trở về Trung Quốc. Tôi yêu đất nước của mình. Các vị từ quốc ngoại gọi những cuộc điện thoại này thật vô vị, Mỹ quốc cấp cho các vị bao nhiêu tiền để làm việc này vậy?”

Bà Vương nói: “Tôi muốn nói chuyện với những người tri thức họ có lý trí. Bà hẳn sẽ không bắn sinh viên của mình như quân đội Trung Quốc đã làm vào ngày mùng 04 tháng 06 năm 1989 chứ, sẽ không dàn dựng một màn kịch ở Quảng trường Thiên An Môn để làm chứng cứ giả cho một cuộc đàn áp tàn bạo đối với một nhóm người tốt bụng. Bà sẽ không thực hiện việc mổ cướp tạng của các học viên Pháp Luân Công để bán kiếm lời. Bà sẽ không bỏ tù một luật sư chỉ vì họ bào chữa cho các học viên Pháp Luân Công, bởi vì bà là một người có học thức và có lý trí.”

Người phụ nữ này vẫn im lặng, và bà Vương tiếp tục nói: “Bà nói đến vấn đề Mỹ quốc cấp tiền. Lương tri của một người không thể đo được bằng tiền. Các bạn hãy nghĩ xem, nếu cấp cho các bạn tiền, các bạn có mạo hiểm sinh mệnh của mình để đến Quảng trường Thiên An Môn và hô lớn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’? Nếu bạn làm điều đó, bạn có thể sẽ đối mặt với việc bị bắt, bị tù giam hoặc bị đưa vào trại lao động cưỡng bức.”

“Từ năm 1999 đến nay, cuộc bức hại đã kéo dài hơn một thập niên, và chuyển từ công khai thành một tội diệt chủng bí mật. ĐCSTQ vẫn bắt giữ các học viên Pháp Luân Công. Bạn có biết rằng nhiều học viên Pháp Luân Công đã bị ép đến mức phải từ bỏ mái ấm của mình để tránh bị bức hại? Rất nhiều gia đình đã bị tan vỡ vì cuộc bức hại này. Các học viên Pháp Luân Công nói với các bạn về những sự thực này để các bạn sẽ không bị mắc lừa bởi lời dối trá của ĐCSTQ.”

“Trong lịch sử, Đế chế La Mã rất hùng mạnh. Vì sao qua bốn trận ôn dịch mà vong quốc? Bởi vì nó đã bức hại các tín đồ Cơ đốc giáo, những người tu luyện. Pháp Luân Công là Pháp môn tu luyện của Phật Gia. Vậy vì điều gì khiến cho Trung Quốc và người dân Trung Quốc bức hại những người tu luyện như vậy? Lòng yêu nước thực sự là gì?”

Sau khi bà Vương nói khoảng 40 phút, người phụ này đã lên tiếng: “Bây giờ tôi đã hiểu. Lời giải thích của bà rất có đạo lý. Tôi biết bà cũng là người có học. Tôi sẽ tìm hiểu về Pháp Luân Công.” Bà Vương nói tiếp: “Hãy tìm đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Sau đó bà sẽ minh bạch mọi điều.” Người phụ nữ đó nói: “Tôi sẽ làm như vậy.”

Bà Vương hỏi người phụ nữ đó: “Bà có phải là đảng viên không?” Người phụ nữ đó trả lời: “Có.” Bà Vương nói tiếp: “Thế thì hãy thoái đảng đi.” Người phụ nữ trả lời: “Được.”

Cảnh sát viên: “Gia đình tôi còn hai người cảnh sát đều là đảng viên. Xin hãy giúp họ thoái đảng.”

Một lần bà Vương gọi điện cho một cảnh sát viên, người đó nói: “Các lãnh đạo cấp cao của ĐCSTQ thì tốt. Các cấp dưới thì không tốt.”

Bà Vương nói: “Tôi cũng đã từng tin vào điều đó, và đã từng vào đảng. Nhưng sau đó tôi đã nhận ra một thực tế rằng đó không phải là sự thật. ĐCSTQ trong khi vận động nhiều phong trào chính trị đều bình phản, sau mỗi lần bình phản, cảnh sát đều trở thành con dê thế tội bởi vì đã có lời nói rằng các lãnh đạo cập trên là tốt, còn các nhân viên cấp dưới là người xấu. Do đó, sau cuộc Cách mạng Văn hóa, Cục trưởng Cục công an Bắc Kinh đã tự sát. Hàng trăm công an đã bị đưa đến tỉnh Vân Nam và bị bắn chết ở đó. Một quan chức đã nói với tôi: ‘Chẳng có biện pháp nào khác? Tôi phải kiếm tiền nuôi gia đình.’

“La Kinh – người dẫn chương trình của đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc đã làm theo lệnh của cấp trên và phát sóng vụ tự thiêu giả mạo được dàn dựng ở quảng trường Thiên An Môn để bôi nhọ thanh danh của Pháp Luân Công và lừa dối người dân Trung Quốc cũng như người dân trên toàn thế giới. Vài năm trước đây, anh ta đã bị ung thư và chết một cách thống khổ.

“Ngoài ra, có một câu chuyện về một người đánh xe ngựa trong lịch sử. Khi anh ta nhìn thấy một đứa bé bị bỏ rơi bên vệ đường, anh ta đã lấy quần áo của em bé, và đặt em bé phía cuối xe ngựa. Anh quay trở lại chỗ con ngựa của mình và cố gắng cưỡi nó. Ban đầu con ngựa không nhúc nhích, nhưng rồi nó đã di chuyển sau khi anh ta đánh nó. Đứa trẻ đã chết ngay tại chỗ. Ngay lúc đó, mây đen đột nhiên giăng kín bầu trời, và một tia sét đã đánh chết người đàn ông này và con ngựa. Anh có hiểu điều tôi muốn nói là gì không?”

Ngập ngừng một lát, sau đó viên cảnh sát nói: “Tôi hiểu. Gia đình tôi còn hai người cảnh sát đều là đảng viên. Xin hãy giúp họ thoái đảng.”

Bà Vương nói rằng, cần hỏi xem những người cảnh sát trong gia đình có đồng ý thoái đảng không thì bà ấy mới có thể giúp họ thoái.

“Có ba đảng viên trong gia đình tôi. Xin hãy giúp họ thoái đảng.”

Một lần bà Vương gọi điện cho một người đàn ông, người đàn ông đó nói: “Điều kiện sinh hoạt đang được cải thiện, tôi sẽ không thoái đảng đâu. Tại sao bà lại phản đối đảng cộng sản?”

Bà Vương nói: “Có nhiều người nước ngoài cũng nói như vậy, vì thấy người dân Trung Quốc mua những ngôi nhà xa hoa với giá lên tới gần mười triệu đô la. Do đó họ có ấn tượng rằng Trung Quốc có nhiều người giàu. Có thật là toàn bộ người dân Trung Quốc đều giàu có không?

“Tôi nghe nói rằng một cậu bé sáu tuổi đã nhặt nhạnh những thanh thép từ những cột bê tông hỏng để bán kiếm tiền nuôi người bà già cả 70 tuổi. Một cậu bé tám tuổi đào than trong hầm lò. Tôi cũng nghe nói rằng một người phụ nữ đã bị sa thải và mỗi tháng chỉ nhận được 200 nhân dân tệ (khoảng 35 USD) để trang trải cho cuộc sống của cô ấy và con cô ấy.

“Con cô ấy muốn ăn thịt lợn, nhưng cô ấy không thể có tiền mua cho nó dù chỉ một chút. Cô ấy đi nhặt những mảnh xương vụn và những vụn thịt rơi trên mặt đất ở gần thớt của một người bán thịt. Người bán thịt nhìn xuống cô, và đã ném cho cô một miếng xương ra phía xa và nói: ‘Đến đó mà nhặt!’ Người phụ nữ đã rời đi và trở về nhà với một ít thuốc diệt chuột. Cô ấy và con trai đã dùng thuốc diệt chuột để chấm dứt cuộc sống của mình.”

Bà Vương nghe thấy tiếng khóc ở đầu dây bên kia. Bà ấy nói tiếp: “Không phải những người đó đang phản đối đảng mà là đảng đang đối lập lại với người dân. Thưa ngài, hãy nghĩ xem. Tại sao một đảng chính trị lại có thể yêu cầu người dân phải gọi nó là phụ mẫu của nhân dân và ca ngợi nó qua những bài hát? Điều này chỉ xuất hiện ở Trung Quốc thôi, đúng không? Nó đã lên nắm quyền lực ở Trung Quốc được hơn 60 năm nay. Rất nhiều cuộc vận động chính trị đã dẫn đến những cái chết của hơn 80 triệu người dân Trung Quốc. Vào ngày 04 tháng 06 năm 1989, quân đội của ĐCSTQ đã thảm sát sinh viên tại quảng trường Thiên An Môn. Ngày hôm sau, Viên Mộc, một phát ngôn viên của Hội đồng Nhà nước, đã nói rằng: ‘Không có nổ súng.’ Tại sao? Bởi vì ĐCSTQ đang chống lại người dân.”

Sau khi lắng nghe lời giảng giải, người đàn ông đó đã nhắc đi nhắc lại rằng: “Tôi thoái, tôi sẽ thoái đảng!” Sau đó ông ta nói: “Có ba đảng viên trong gia đình tôi. Xin hãy giúp họ thoái đảng.” (Ghi chú: Tam thoái là một việc làm nghiêm túc, nó chỉ hữu hiệu khi bản thân người đó đồng ý thoái.)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/10/为了你不被中共谎言蒙骗-282484.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/3/143476.html

Đăng ngày 18-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share