Bài viết của một học viên tại Mỹ quốc

[MINH HUỆ 26-10-2013]

Kính chào Sư phụ từ bi! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi đắc Pháp vào tháng 09 năm 1997 khi đã 60 tuổi. Mười sáu năm trôi qua và giờ tôi đã 76 tuổi. Nếu không có sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, có lẽ tôi đã không còn sống đến ngày nay.

Năm 1995, em dâu của tôi từ Bắc Kinh đến và mang cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Mặc dù tôi chỉ đọc có một vài trang, tôi đã bị ấn tượng bởi ba từ: Chân-Thiện-Nhẫn. Vì vậy, khi đến thăm con trai ở Mỹ vào năm 1997, tôi đã mang quyển sách theo.

Năm 1997, khi đã 60 tuổi, cuộc đời tôi gần như đã kết thúc. Tôi không thể ngủ, bất kể là ngày hay đêm. Giống như tôi không còn khả năng để ngủ, và tôi đã đi nhiều bác sĩ để chữa trị. Tôi không biết được hệ quả của các phương pháp khác mà tôi đã thử để chữa trị. Tôi đã tập một môn tu luyện tà pháp, và đã chiêu mời một phụ thể. Mọi thứ còn trở nên tồi tệ hơn, khi con phụ thể đã gắn lên người tôi mỗi ngày.

Vào đúng thời điểm nguy cấp này, tôi đột nhiên có suy nghĩ rằng: “Tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn thực hiện mọi việc chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, và tôi muốn quay trở về với chân ngã của mình.” Ngày hôm sau tôi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Một tuần sau đó, tôi quyết định trở về Trung Quốc và tu luyện.

Sau khi đến Bắc Kinh, tôi tới một điểm luyện công gần nhà em gái tôi để học các bài công pháp. Khoảng mười ngày sau, tôi trở về quê ở tỉnh Hồ Bắc và tìm thấy một điểm luyện công ở đó. Một tuần sau, Sư phụ bắt đầu tịnh hóa thân thể tôi. Hai tuần sau đó, Sư phụ đã giúp tôi tiêu trừ nghiệp tư tưởng và tôi đã nhìn thấy hình ảnh của Sư phụ như là một vị Phật. Tất cả những tư tưởng vô thần của tôi đều biến mất và tôi đã quyết tâm tu luyện. Sau khi tu luyện được một tháng, Sư phụ đã loại bỏ phụ thể ra khỏi người tôi. Bản thân tôi đã được trải nghiệm tất cả những điều huyền diệu này. Tôi biết đó không phải là mơ mà là chủ nguyên thần của tôi đã nhìn thấy trong một không gian khác. Ba tháng sau, tôi đã ngủ được và không còn lo lắng về việc mất ngủ nữa.

Tôi đã ở Trung Quốc từ tháng 09 năm 1997 đến tháng 07 năm 1999, sau đó trở về Mỹ. Trong suốt hai năm ở Trung Quốc, tôi đã luyện công vào buổi sáng và tối cùng các đồng tu. Chúng tôi đi hồng Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với nhau. Tâm tính của tôi đã được đề cao nhanh chóng. Với sự giúp đỡ của những đồng tu lâu năm, tôi đã có một nhận thức rõ ràng về việc vì sao chúng ta cần phải học Pháp. Suốt hai năm ở Trung Quốc, tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân gần 100 lần và chép lại quyển sách hai lần. Tôi đã đặt một nền tảng tương đối tốt cho việc tu luyện cá nhân và cho việc tu luyện ở thời kỳ Chính Pháp trong tương lai.

Tôi trở về Mỹ vào ngày 03 tháng 07 năm 1999. Ngày 20 tháng 07, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Khi biết tin, tôi bật khóc và quỳ xuống trước ảnh Sư phụ. Tôi nói: “Sư phụ, con sẽ đi theo Ngài. Chân-Thiện-Nhẫn, nguyên lý của vũ trụ, không thể bị bất kỳ ai phá hoại.” Sau khi Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Mỹ ra thông điệp rằng các học viên cần đi đến Washington DC để chứng thực Pháp, tôi cùng các đồng tu đã đến Washington DC. Chúng tôi, cũng như các đồng tu từ khắp nơi trên thế giới, đã giảng chân tướng cho các nghị sĩ Mỹ và giới truyền thông, rằng: “Pháp Luân Đại Pháp là ngay chính, ĐCSTQ đã sai khi bức hại Đại Pháp – điều đó trái với Hiến pháp. Nó cũng đi ngược với nhân quyền. Sự thật sẽ chiến thắng và cái ác sẽ bị đánh bại.”

Những người bạn đồng tu và tôi đã bước trên con đường chứng thực Pháp kể từ đó. Chúng tôi đi đến những thành phố khác nhau, Đài Bắc, Geneva, v.v… để tham dự các Pháp hội và giảng chân tướng. Năm 2001, tôi tham gia hoạt động SOS để giải cứu các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc. Chúng tôi đi từ Seattle tới San Francisco và giảng chân tướng dọc đường đi.

Tháng 03 năm 2002, tôi đã cầm điện thoại và bắt đầu gọi về Trung Quốc để giảng chân tướng cho những người ở đó. Tôi đã làm việc này được 11 năm.

Cửu Bình được xuất bản năm 2004, và tôi nghĩ nó được viết rất hay vì đã giải thích toàn diện về bản chất xấu xa của ĐCSTQ. Tôi muốn truyền bá thông tin này về Trung Quốc. Ban ngày tôi fax các bản sao cuốn Cửu Bình cho người dân. Ban đêm tôi gọi điện về Trung Quốc để giảng chân tướng, giúp nhiều người Trung Quốc hơn có thể biết được bản chất ĐCSTQ xấu xa và giúp họ thoái đảng. Kể từ tháng 05 năm 2005, tôi đã thuyết phục hơn 49.000 người thoái đảng. Việc gọi điện về Trung Quốc trong hơn 11 năm qua là cách tôi chứng thực Pháp và tu luyện. Mỗi một bước đi của tôi đều có Sư phụ từ bi chăm sóc và bảo hộ.

Tôi nhớ khi tôi gọi về Trung Quốc lần đầu tiên, tôi đã sợ không dám gọi từ nhà mình vì tôi e rằng kẻ xấu có thể lần ra tôi dựa trên số điện thoại của mình. Tôi đã bắt xe buýt đi tới trạm chuyển tiếp và sử dụng điện thoại công cộng để gọi. Số điện thoại đầu tiên là văn phòng [phụ trách] đàn áp Pháp Luân Công tại Bắc Kinh. Không có ai bắt máy và sau đó hệ thống trả lời tự động bật. Tôi đã đọc một bản thảo mà mình chuẩn bị sẵn. Tôi lên án ĐCSTQ đã đàn áp Pháp Luân Công. Tôi nói với họ Pháp Luân Công là tốt và không gây hại cho người dân và đất nước Trung Quốc. Tôi lên án họ vì đã bức hại những người tốt. Tôi yêu cầu họ hãy “hạ đao” và thả tất cả các học viên Pháp Luân Công. Cuộc gọi thứ hai là tới Bộ trưởng Bộ Công an. Thư ký của ông ta đã bắt máy. Tôi yêu cầu cô ấy chuyển lời nhắn “Hãy dừng đàn áp Pháp Luân Công” đến Bộ trưởng Bộ Công an. Và tôi đọc lại bản thảo một lần nữa. Cô hỏi tôi gọi từ đâu đến, và tôi nói rằng tôi gọi từ Mỹ.

Tôi đã rất hạnh phúc sau khi đọc xong. Tôi nghĩ việc chấn nhiếp tà ác là rất tốt. Do tâm hoan hỷ của mình, tôi đã bắt xe buýt đi theo hướng ngược lại mà không biết. Khi xuống xe, tôi nhận ra rằng mình đang ở trong một công viên mà mình chưa bao giờ đến. Tôi được cho biết là phải đợi một giờ nữa mới có chuyến xe buýt tiếp theo. Sau đó tôi nhận ra rằng mình đã có tâm hoan hỷ.

Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gọi điện thoại về Trung Quốc, thậm chí đã sau 11 năm. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi không thể tiếp tục đi ra ngoài gọi điện thoại mỗi ngày như vậy. Tôi cần làm điều đó ở nhà. Các cuộc gọi được nối thông qua một công ty thẻ gọi điện thoại, vì vậy tôi không có lý do gì để phải sợ bất cứ điều gì.

Để không làm phiền người nhà, tôi đã ngồi trong phòng tắm để gọi điện thoại mỗi đêm. Khi tôi thực hiện ngày một nhiều hơn các cuộc điện thoại, tôi nhận ra rằng việc đọc một kịch bản tương tự không hiệu quả cho tất cả các trường hợp và cho tất cả mọi người. Vì vậy, tôi bắt đầu nói chuyện với họ. Vào lúc mới bắt đầu, do sợ hãi, tôi không biết phải nói gì. Sau đó tôi nói ngập ngừng. Cuối cùng thì tôi đã có thể nói chuyện một cách bình tĩnh và lý trí.

Phải mất một thời gian dài tu luyện để tống khứ chấp trước sợ hãi và tranh đấu, và không nói lại khi bị người khác nguyền rủa. Nói thì nghe dễ nhưng thật khó để làm, nhưng tôi nhớ Sư phụ đã giảng:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Giảng Pháp và Trả lời câu hỏi tại Quảng Châu, Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)

Từng chút, từng chút một tôi đã có thể làm được. Một ngày, sau khi một phụ nữ trẻ Trung Quốc lắng nghe tôi giảng rõ sự thật, cô ấy đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi. Tôi đã trả lời tất cả. Cô ấy rất vui mừng và nói: “Cảm ơn bà rất nhiều. Bà đã giải thích tất cả rất hay.” Tôi biết là Sư phụ đã khích lệ tôi thông qua lời của cô ấy.

Từ tháng 03 năm 2002 đến cuối năm 2004, tôi tập trung vào việc giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Từ cuối năm 2004 đến nửa đầu năm 2005, tôi tập trung vào cửu bình. Từ nửa cuối năm 2005 đến nay tôi giảng chân tướng và giúp người Trung Quốc thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi lấy số điện thoại trên mạng. Mỗi đêm tôi dành bốn giờ để gọi điện. Tính tới thời điểm này, tôi đã giúp trên 49.000 người Trung Quốc thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Thực ra, Sư phụ đã làm tất cả mọi thứ. Sư phụ cứu người. Tôi chỉ có nguyện vọng là muốn giúp đỡ họ. Nửa cuối năm 2012, tôi đọc bài “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp” của Sư phụ và cảm thấy sự cấp bách của thời gian:

“Tiếp tục đi tiếp nữa, mọi người cũng thấy rồi, lực lượng tà ác đã không đủ dùng nữa, hoàn cảnh tà ác mà cựu thế lực dùng để khảo nghiệm đệ tử Đại Pháp, cũng như hoàn cảnh cứu độ chúng sinh trong áp lực tà ác, sắp nhanh dần dần biến mất, vì tà ác đã không đủ dùng nữa… nhưng chúng ta chính là hết sức cứu thật nhiều, cứu thật nhanh, trước lúc thời gian tới mà gắng cứu nhiều sinh mệnh hơn nữa.”

Sư Phụ đã giảng:

“Con người hễ thanh minh [tuyên bố rõ] thoái xuất khỏi tà đảng Trung Cộng, họ liền không còn do nhân tố tà ác kia của tà đảng Trung Cộng và những Thần chưa được Chính Pháp xong trong vũ trụ quản nữa; họ đã thuộc về sinh mệnh đã biểu [đạt] thái [độ] rồi; những người như thế đã thuộc về tương lai rồi, đã do chư Thần khởi tác dụng chính diện quản.” (Giảng Pháp tại Pháp hội kỷ niệm Minh Huệ Net mười năm)

Tuy nhiên, nhiều người thân, bạn bè, đồng nghiệp, và các học sinh của tôi còn chưa thoái ĐCSTQ. Tất cả đều có một mối quan hệ tiền duyên với tôi, vì vậy tôi không thể bỏ sót họ được. Tôi thu thập số điện thoại của họ, bao gồm cả số điện thoại của bạn bè và học sinh của chồng tôi, cũng như bạn bè của con trai tôi. Tôi đã dành một tháng gọi điện cho họ và kết quả rất tốt.

Trường học nơi tôi từng làm việc tại Trung Quốc là một trường nổi tiếng tại địa phương, nơi có nhiều nhân viên làm việc tại đó. Đầu tiên tôi gọi cho một vị hiệu trưởng đã về hưu. Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho ông ấy trước đây. Tôi nói: “Tôi rất tiếc vì lúc làm việc tại trường, tôi đã có mâu thuẫn với ông. Bây giờ tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình và muốn xin lỗi ông. Xin hãy bỏ qua cho tôi.” Ông ấy rất xúc động và nói: “Tôi cũng đã làm những điều không tốt đối với bà.” Tôi nói: “Không sao cả. Đó là chuyện trong quá khứ. Bây giờ tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và làm mọi việc dựa trên Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn hại đến ai cả.” Tôi hỏi thăm ông về con trai và cháu trai của ông. Ông rất vui khi nói về đứa cháu trai của mình. Tôi nhân cơ hội đó để nói về việc thoái khỏi ĐCSTQ để tự cứu mình và đảm bảo một tương lai tốt đẹp. Tôi đã giúp ông chọn một bí danh tốt để tuyên bố rút khỏi ĐCSTQ.

Hiệu trưởng thứ hai đã chuyển đến một tổ chức khác. Bà nhận cuộc gọi của tôi khi bà trở về từ Bắc Kinh. Bà nói: “Tôi đã không mong rằng bà sẽ gọi. Tôi đã không nghe thấy giọng nói của bà trong nhiều năm. Tôi rất vui khi nghe thấy bà.” Tôi bắt đầu nói về quá khứ khi chúng tôi còn trẻ. Cuối cùng, tôi nói với bà rằng bây giờ tôi tu luyện Pháp Luân Công, và mặc dù tôi đã 75 tuổi, tôi vẫn còn khỏe mạnh. Bà ấy còn ghen tị với tôi. Sau đó tôi nói với bà về việc bảo vệ chính mình bằng cách thoái khỏi ĐCSTQ. Bà ấy nói đã nghe về nó ở Bắc Kinh. Tôi tìm cho bà ấy một cái tên và giúp bà thoái đảng.

Hiệu trưởng thứ ba đã về hưu không còn làm trong ngành giáo dục nữa và đang làm việc ở một nơi nào khác. Đầu tiên tôi cảm ơn bà vì đã làm chứng rằng tôi vẫn còn sống. Ở Trung Quốc có một điều khoản tại các ngân hàng mà người quản lý của tổ chức phải làm chứng rằng người đó vẫn còn sống trước khi tiền hưu trí được thanh toán và chuyển giao cho thân nhân của người đó. Mỗi năm khi gần kỳ nghỉ lễ, tôi đã viết một lá thư hoặc gọi điện cho bà để bày tỏ sự cám ơn của tôi đối với bà. Lần này tôi nói: “Tôi cảm ơn rất nhiều vì những gì bà đã làm cho tôi. Tôi biết làm gì để cảm ơn bà đây? Tôi hy vọng cả gia đình của bà có một tương lai an toàn.” Sau đó, tôi giải thích phong trào thoái đảng, và làm thế nào mà một số người còn sống sót sau trận động đất chết người ở tỉnh Tứ Xuyên. Bà ấy nói rằng bà tin những gì tôi nói. Tôi đã giúp bà và chồng bà thoái ĐCSTQ.

Tôi tốt nghiệp ngành sư phạm 57 năm trước đây. Giáo viên chính trị của tôi đã 94 tuổi. Trong những năm qua chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần. Tôi vẫn liên lạc với bà qua điện thoại. Trong nhiều năm qua tôi cũng giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cửu bình cho bà ấy, nhưng bà trở nên sợ hãi khi tôi nói. Mỗi lần như vậy bà ấy nói: “Đừng nói về nó. Đừng nói về nó.” Nhưng lần tới khi tôi gọi, bà ấy vẫn trả lời điện thoại. Có lẽ đó là vì bản chất bẩm sinh của bà.

Khi tôi gọi bà lần này, tôi tự hỏi không biết liệu bà ấy vẫn còn sống kể từ lúc bà đã 94 tuổi và liệu bà ấy có thể nghe được không? Tôi phát chính niệm và rồi gọi bà. Bà bắt máy với một giọng nói tuy đã già nhưng vẫn rất mạnh mẽ. Bà ấy vẫn còn sống và đã đang chờ đợi cuộc gọi của tôi. Tôi nói với bà rằng tôi rất vui khi thấy bà vẫn có thể nghe được. Sau đó tôi nói về việc thoái ĐCSTQ. Bởi vì tôi đã gọi cho bà để giảng chân tướng nhiều lần trước đó, lần này bà lập tức đồng ý thoái xuất ngay.

Bà đã từng là một giảng viên chính trị của Đảng và ủng hộ ĐCSTQ trong toàn bộ cuộc đời của mình. Nhưng bà cũng đã trải nghiệm nỗi đau do nó gây ra. Chồng bà thời gian lâu trước đây đã gia nhập Quốc Dân Đảng và do đó trở thành mục tiêu trong tất cả các phong trào chính trị. Ông đã sống trong chán nản cả cuộc đời của mình và qua đời khi còn rất trẻ. Bà và chồng bà có một mối quan hệ rất tốt, và cái chết của ông đã làm bà đau đớn vô cùng. Con trai đầu của bà bị buộc phải đi về nông thôn và làm việc trong một hầm mỏ, là nơi bởi khai thác quá mức, đã gây ra một vụ sụp lở đất. Con trai bà và cả gia đình của anh cũng như toàn bộ ngôi làng đã bị chôn vùi trong đất. Chỉ còn mỗi cháu trai của bà là còn sống sót bởi vì nó không ở nhà vào thời điểm đó. Đó là một nỗi đau mà bà không bao giờ có thể vượt qua được. Sau khi nghe cửu bình và sự thật về Pháp Luân Công, sao mà bà lại không thoái xuất khỏi cái đảng đã gây cho bà quá nhiều đau khổ chứ? Ngày hôm đó tôi đã rất vui.

Tôi có một học sinh đang học Tiến sĩ ở Bắc Kinh. Tôi đã gọi cho cậu ấy nhiều năm trước đây để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và nói về cửu bình, nhưng cậu đã không chịu thoái đảng. Giờ trời sắp diệt ĐCSTQ, và tôi cần phải tìm và giúp cậu ấy thoái đảng. Tôi tìm thấy số điện thoại của cậu ấy và gọi. Tuy nhiên, người bắt máy lại là một người lạ. Tôi hỏi xem liệu anh có biết người sở hữu số điện thoại này trước đây không. Anh ấy nói rằng, anh không biết vì anh lấy số điện thoại này từ công ty điện thoại. Tôi bảo không sao và sau đó giảng chân tướng cho anh ấy. Tôi đã bắt đầu bằng việc nói Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta làm người tốt dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và hiện đã phổ truyền trên 100 quốc gia, rằng không có gì sai trái với việc dạy người ta làm người tốt, rằng chỉ có ĐCSTQ bức hại người tốt và bôi nhọ Đại Pháp, và rằng ở tỉnh Quý Châu có một hòn đá to có sáu ký tự tiếng Trung, trên đó nói rằng: “Trung Quốc Cộng sản đảng vong.” Nhiều nhà khoa học đã đi đến đó để điều tra và phát hiện rằng những chữ này hình thành một cách tự nhiên, không phải do chạm khắc, vì vậy đây là thiên ý, và không ai có thể ngăn cản được; chỉ có những ai làm theo thiên ý và thoái xuất khỏi đảng mới được an toàn. Người thanh niên đã đồng ý. Vợ chồng anh ấy và hai đứa con đều đã thoái đảng và hứa sẽ nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo.

Tôi tiếp tục tìm kiếm học sinh của mình. Tôi gọi vào số điện thoại của ký túc xá nơi cậu ấy từng sống. Người nhấc máy nói rằng người học sinh mà tôi tìm kiếm là đồng nghiệp cũ của họ và giờ đã là một phó giáo sư. Anh ấy cho tôi số điện thoại và hỏi tôi gọi đến từ đâu và tìm người học sinh đó làm gì. Tôi nói rằng tôi là giáo viên cũ và tôi đang ở Mỹ. Anh ấy tỏ vẻ quan tâm và hỏi tôi dạy môn gì. Tôi biết họ có thể muốn tìm đường để đi Mỹ. Tôi nói với họ rằng tôi là giáo viên tiểu học của cậu ấy. Họ rất ngạc nhiên rằng tôi vẫn còn nhớ một học sinh tiểu học. Tôi nói rằng gương mặt của anh ấy thường hiện lên trong đầu tôi, cũng như những học sinh khác. Tôi vẫn nhớ họ và mong rằng họ sẽ được bình an. Vì vậy mà tôi đã gọi điện. Họ hỏi làm thế nào mới có thể được bình an. Người này nói với tôi rằng có 6 sinh viên học Tiến sĩ đang sống trong phòng này, thế là tôi bắt đầu từ việc nói về Pháp Luân Công đã truyền ra trên 100 nước, và rồi nói về cửu bình, và rằng yêu nước không đồng nghĩa với yêu ĐCSTQ. Tôi giải thích rằng thoái đảng có thể cứu mạng của mình. Họ yên lặng lắng nghe. Cuối cùng, tôi đã giúp tất cả họ thoái đảng.

Trong khi tôi tìm kiếm người học sinh của mình, tôi đã cứu thêm được 6 nghiên cứu sinh tiến sĩ. Tất cả đều là sự an bài của Sư phụ. Sau cùng tôi cũng tìm được người học sinh của mình và giúp cậu ấy thoái đảng. Tôi có những trải nghiệm tương tự trong việc giúp những học sinh khác thoái đảng, nhưng tôi sẽ không kể hết chi tiết ra đây.

Tôi có thể tiếp tục cứu người là nhờ có sự chăm sóc từ bi của Sư phụ. Ví dụ như, vào ngày lễ của Mẹ năm 2008, cháu gái tôi đến đón tôi đi ăn ở khu phố Tàu. Tôi đang đun nước trên bếp điện. Không có nhiều nước trong ấm, mực nước chỉ cao khoảng 2,5 cm. Cháu gái tôi gọi đi và tôi đã đi, mà quên là bếp vẫn còn đang đun.

Ba giờ sau, tôi trở về và thấy bếp vẫn bật, nhưng khi tôi sờ vào tay cầm của ấm thì nó không nóng. Tôi mở nắp và không còn nước bên trong, nhưng đáy của ấm không bị hư hại. Tôi đã cho thêm nước vào ấm và nó cũng không bị rò rỉ. Tôi quỳ xuống trước ảnh Sư phụ. Nếu Sư phụ không can thiệp vào, hậu quả có thể đã rất tàn khốc. Bởi vì nếu cái ấm quá nóng, tay nắm sẽ bị đốt cháy. Và rồi cái khăn treo gần đó sẽ bị bắt lửa. Rồi cái thảm sẽ bị cháy và có thể cả căn nhà cũng sẽ cháy. Chúng tôi chỉ mới mua căn nhà này một vài tháng trước. Vào thời điểm đó chồng của tôi đang ở Trung Quốc. Trước khi đi, ông dặn đi dặn lại tôi phải coi chừng lửa. Nếu không có sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, căn nhà có thể đã bị cháy rụi. Tôi biết phải ăn nói với chồng tôi sao đây? Rồi tôi làm sao mà có thể chứng thực Pháp được?

Không có gì ngạc nhiên rằng con người bình thường sẽ bị bệnh khi họ già đi. Một lần, tôi dường như có vấn đề về tim. Tôi cảm thấy cổ họng khô cháy và thít lại sau khi đi dạo trên đồi, hoặc thậm chí là đang đi trên một con đường bằng phẳng. Như thể là sau khi chạy bộ lâu vậy. Tôi không thể thở và tim tôi khó chịu. Như thể là tôi sắp chết vậy. Về sau nó càng tệ hơn, và tôi có triệu chứng kể cả đi bộ trong nhà. Nếu tôi thừa nhận nó là bệnh, thì nó sẽ tệ hại hơn, vì vậy tôi đã phủ định nó hoàn toàn. Tôi là một người tu luyện, và Sư phụ chăm sóc tôi. Tôi đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn, và cái chết không làm gì tôi được. Tôi biết các vấn đề về tim mạch là do di truyền, như cha của tôi đã chết vì bệnh tim trước khi ông bước sang tuổi 60. Anh trai lớn của tôi chết vì nó vào tuổi 63, và hai anh trai khác đã phẫu thuật tim. Nhưng điều đó không đúng với người tu luyện. Tôi không sợ chết. Tôi vẫn làm những gì tôi cần phải làm: giảng chân tướng, luyện công, và gọi điện về Trung Quốc vào ban đêm. Một vài tháng sau, tất cả những triệu chứng trên biến mất và tôi trở lại bình thường.

Mùa đông năm 2010 chúng tôi có một buổi trình diễn Thần Vận. Tôi tham gia trong đội phát chính niệm. Tôi bắt xe buýt đến điểm tập trung để phát chính niệm với các bạn đồng tu, mỗi ngày mất khoảng 7 giờ kể cả thời gian đi xe. Sau khi về nhà, tôi vẫn cần phải học Pháp và gọi điện về Trung Quốc vào ban đêm. Tôi chỉ có thể ngủ 3 tiếng mỗi ngày. Một buổi sáng nọ khi tôi thức dậy, tôi thấy hơi chóng mặt. Tôi lập tức ngồi xuống và phát chính niệm: “Phủ định triệt để sự can nhiễu của tà ác. Tôi sẽ làm những gì tôi cần phải làm.”

Sau khi phát chính niệm, tôi bước ra ngoài và cảm thấy khoan khoái. Tôi đón xe buýt đi phát chính niệm. Tối đó khi tôi thức dậy để gọi điện thoại, tôi cảm thấy rất chóng mặt và nghe thấy tiếng trống trong lỗ tai. Tôi thấy buồn nôn. Tôi không thể điều khiển chân mình được. Tôi đi vài bước và ngồi xuống phát chính niệm. Gọi điện giúp người Trung Quốc thoái đảng là để cứu người, và cựu thế lực không đáng để can nhiễu tôi. Vì vậy tôi nhấc điện thoại lên và gọi. Sau khi tôi gọi được trên 20 cuộc, tôi đột nhiên cảm thấy tai tôi đã nghe rõ và tiếng ồn đã ngừng lại. Đầu óc tôi cũng đã sáng suốt. Tôi tiếp tục gọi cho tới sáng. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm về nghiệp bệnh. Sư phụ đã ngăn cựu thế lực bức hại tôi và gánh chịu quá nhiều nghiệp lực cho tôi. Tôi hiểu ra những gì Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc, Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Trong khi tôi làm ba việc, Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi rằng tôi nên từ bỏ nhiều chấp trước, bao gồm cả chấp trước hoan hỉ, hiển thị, tâm tranh đấu và tâm thù hận, v.v… Tôi cần phải thanh trừ tất cả những chấp trước ích kỷ này. Chỉ khi tôi triệt để từ bỏ sự ích kỷ đó, tôi mới có thể có được lòng vị tha và từ bi, và cứu độ được nhiều chúng sinh hơn. Ngày nay khi tôi gọi về Trung Quốc, kết quả không được tốt như trước. Nhiều người không bắt máy hoặc không lắng nghe tôi, hoặc không thoái đảng. Đó là bởi vì tôi tu luyện chưa được tới cảnh giới đó. Để cứu độ được nhiều chúng sinh hơn nữa, tôi cần phải học Pháp và phát chính niệm một cách tốt hơn. Tôi phải từ bỏ các chấp trước của mình để đạt được yêu cầu của tầng thứ đó, và rồi tôi mới có thể cứu người ở tầng thứ đó được.

Sư phụ giảng:

“Vậy nên học Pháp vẫn là trọng yếu nhất, là quan trọng nhất, ấy là bảo đảm căn bản cho hết thảy các việc mà chư vị cần làm. Nếu học Pháp không theo kịp, thì cái gì cũng hết rồi.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp)

Cảm tạ sự từ bi cứu độ của Sư phụ. Tôi sẽ bước những bước cuối cùng trên con đường của mình thật tốt, học Pháp tốt, và phát chính niệm tốt. Tôi sẽ cứu nhiều người hơn nữa để hoàn thành thệ ước tiền sử của chúng ta. Tôi phải sống đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ và đạt viên mãn để quay trở về cùng Sư phụ.

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2013)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/26/师父的慈悲呵护使我在大法修炼中走到了今天-281725.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/31/142974.html
Đăng ngày 18-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share