Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2013] Tôi đắc Pháp vào năm 1995 và trong suốt 17 năm tu luyện, tôi không thể dùng cách nào biểu đạt được sự bảo hộ từ bi của Sư phụ đối với tôi. Hôm nay, tôi muốn báo cáo với Sư phụ và cùng các đồng tu giao lưu những thể hội trong tu luyện của mình.

1. Sư phụ an bài cho tôi tu luyện tốt trong khi giúp đỡ các đồng tu khác

Là một học viên lâu năm đắc Pháp và tu luyện từ khá sớm, tôi đã trở thành một điều phối viên trong vùng. Khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, tôi đã bị bắt tổng cộng 4 lần. Sự can nhiễu của Trung Cộng khiến cho mọi người trong gia đình tôi sống trong sợ hãi và phải chịu áp lực lớn. Tôi đã quyết định bán nhà và chuyển đến sinh sống ở một nơi khác, nhưng chính quyền đã nhanh chóng tìm thấy tôi, do đó tôi lại phải chuyển đi một lần nữa. Sau đó, do sợ hãi, tôi đã mất đi hoàn cảnh học Pháp cùng chỉnh thể.

Đến năm 2005, nhờ có sự an bài của Sư phụ, tôi đã gặp một đồng tu lớn tuổi sống gần nhà. Đồng tu này muốn thiết lập một nhóm học Pháp nhỏ tại nhà tôi. Nhờ vậy, hàng đêm cả hai chúng tôi có thể cùng nhau học Pháp, sau một thời gian chúng tôi nhận thấy điều này rất tốt cho việc tu luyện của chúng tôi. Sau đó, ngày càng có nhiều người muốn đến học Pháp và chúng tôi đã hình thành một nhóm học Pháp nhỏ.

Một lần, tôi thấy có một bài chia sẻ đăng tải trên Minh Huệ Net của một đồng tu, chia sẻ kinh nghiệm về việc tìm lại những đồng tu đã từ bỏ tu luyện. Vì đã từng là điều phối viên, tôi biết khá nhiều các cựu đồng tu. Tôi nhận thấy mình phải có trách nhiệm liên lạc và khuyến khích họ quay trở lại con đường tu luyện. Khi tôi có suy nghĩ này, Sư phụ đã an bài cho vài học viên tìm đến tôi. Họ đều không có hoàn cảnh học Pháp nhóm.

Nhiều học viên vào ban đêm không có thời gian ra ngoài để tham gia học Pháp nhóm, nhưng họ lại khá rảnh rỗi vào ban ngày. Do đó tôi đã quyết định tổ chức thêm một buổi học Pháp nữa vào ban ngày. Chúng tôi học các bài giảng Pháp vào ban ngày và đọc Chuyển Pháp Luân vào ban đêm sau khi đã phát chính niệm khoảng một tiếng. Sau khi thực hiện theo cách này được một thời gian, tôi cảm thấy bản thân mình đã đề cao nhanh chóng trong tu luyện.

Tuy nhiên, có một gian đoạn thời gian cũng có can nhiễu. Mẹ tôi – một học viên cảm thấy rất sợ hãi khi bà thấy có quá nhiều học viên tham gia vào nhóm học Pháp của tôi cả ngày lẫn đêm, và bà đã thể hiện sự lo lắng này với chồng tôi, cũng là một học viên. Chồng tôi cũng rất căng thẳng, lo lắng và ngay sau khi về đến nhà, anh ấy đã mất bình tĩnh trước mặt các học viên khác và gây rắc rối cho chúng tôi.

Nhờ học Pháp tốt, tôi đã có đủ trí huệ để xử lý tình huống này. Bất chấp thái độ của chồng tôi, tôi vẫn giữ được bình tĩnh như Sư phụ đã giảng trong Pháp hội miền Trung Mỹ quốc: “Một niệm bất động liền ức chế vạn động.” (tạm dịch) và “Tu nội mà an ngoại” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ. Do đó tôi đã giải thể được can nhiễu này.

Tôi nhận thấy rằng cựu thế lực rất sợ chúng ta hình thành chỉnh thể, do đó chúng đã sai khiến thân nhân chúng ta can nhiễu nhóm học Pháp của chúng tôi. Sư phụ đã an bài cho chúng tôi thiết lập điểm học Pháp nhóm, vậy nên không sinh mệnh hay nhân tố nào có đủ tư cách để can nhiễu cả. Vậy tại sao lại có thể có can nhiễu này? Tôi đã hướng nội tìm vô điều kiện. Mẹ và chồng tôi có tâm sợ hãi và nó như một cái gương để phản ánh chấp trước của tôi, phát hiện ra điều này, đào sâu hơn nữa vào suy nghĩ của mình, tôi phát hiện thấy những chấp trước sợ hãi của tôi vẫn còn được ẩn giấu. Sau khi đã biết được nguyên nhân can nhiễu, tôi điều chỉnh bản thân cho tốt, phát chính niệm để thanh lý trường không gian của mình và triệt để giải thể các nhân tố sợ hãi. Mẹ và chồng tôi cùng đều thăng hoa lên từ Pháp.

Thông qua sự kiện này, tôi hiểu rằng nếu chúng ta không có một môi trường để học Pháp nhóm, chúng ta nên chủ động tạo ra hoàn cảnh học Pháp nhóm. Điều này là cực kỳ quan trọng vì chúng ta có thể cùng nhau tu luyện và trau dồi nâng cao tầng thứ của mình. Đây chính là điều mà Sư phụ muốn chúng ta thực hiện. Chính thời gian cùng nhau học Pháp nhóm này đã thiết lập cho chúng ta một nền tảng vững chắc hình thành chỉnh thể và từ đó đề cao chỉnh thể.

2. Tu bỏ chấp trước bản thân thông qua trợ giúp đồng tu vượt quan

Học viên L trong khu vực chúng tôi đã thôi không tu luyện nữa kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vì sợ hãi và vì những chấp trước khác nữa. Năm 2008, cô ấy quay trở lại tu luyện, và đến tháng 04 năm 2012, người học viên này bị nghiệp bệnh. Bệnh viện nói cô ấy có vấn đề về tim mạch và nếu cô ấy không tiến hành cấy ghép tim, thì nhiều lắm là cô ấy chỉ có thể sống được thêm 6 tháng nữa. Cô ấy đã quyết định không làm phẫu thuật và trở về nhà học Pháp.

Đến tháng 11 toàn thân cô ấy đã bị sưng tấy hết lên. Đêm ngày mùng 05 tháng 12, chúng tôi đã cùng nhau học Pháp. Con gái của người học viên và một học viên nữa là người điều phối các hạng mục ở địa phương đã đến nhà tôi để hỏi xem liệu cô ấy có tham gia vào nhóm học Pháp được không. Cô ấy sợ rằng mọi người trong gia đình sẽ lại đưa cô ấy tới bệnh viện bất chấp cô ấy phản đối thế nào đi nữa. Sau khi thảo luận một cách ngắn gọn với các học viên khác, chúng tôi đồng ý để cô ấy tham gia vào nhóm học Pháp.

Không lâu sau, cô ấy đã lái xe đến. Khi cô ấy bước vào nhà, chồng tôi đã bị sốc khi nhìn thấy bộ dạng của cô ấy. Anh ấy kéo tôi ra ngoài và nói: “Cô ấy đang trong tình trạng tồi tệ như vậy và em vẫn đưa cô ấy về nhà là sao? Nhỡ cô ấy chết ở trong nhà thì chúng ta biết làm thế nào?” Tôi nói: “Hãy trợ giúp cô ấy bằng chính niệm. Có bảo hộ của Sư phụ và Pháp, mọi việc sẽ ổn cả thôi.” Sau đó chồng tôi nói với cô ấy: “Chị có thể ở lại nhà tôi và đừng lo lắng điều gì cả.”

Vào lúc đó, toàn thân cô ấy đã bị sưng đến nỗi da bị nứt ra và chảy máu. Chân, thắt lưng, ngực và lưng cô ấy đã bị cứng lại vì da đã bị kéo căng hết cỡ. Đầu và mặt cô ấy đã bị sưng lệch cả đi khiến cho cô ấy không thể tự mặc quần áo được. Tôi đã đưa quần áo của chồng tôi cho cô ấy mặc.

Tôi tự nhủ: “Cơ thể của người học viên này đã tàn tạ một cách khủng khiếp. Đó chắc chắn là sự bức hại độc ác của cựu thế lực. Cô ấy đã không học Pháp trong nhiều năm. Chắc chắn cô ấy đã không minh bạch các Pháp lý và cựu thế lực đã lợi dụng điểm yếu này để bức hại cô ấy.” Do đó chúng tôi đã cùng nhau học Pháp và chia sẻ thể ngộ dựa trên Pháp. Vào ban ngày, các học viên trong nhóm chúng tôi đã cùng cô ấy học Pháp. Ban đêm, học viên ở các nhóm khác đến phát chính niệm và học Pháp cùng, chúng tôi đã hợp lại thành một chỉnh thể mạnh mẽ.

Kết quả là, luôn có khoảng 24 học viên ở nhà tôi suốt cả ngày lẫn đêm để học Pháp và phát chính niệm. Nhận thức về Pháp của học viên này đã dần được cải thiện và cô ấy đã lấy lại được cảm giác ngon miệng của mình. Tôi nấu cho cô ấy ăn bất cứ khi nào cô cảm thấy đói. Do cơ thể đã bị sưng tấy một cách nặng nề nên cô đã không thể ngủ ngon được trong nhiều tháng. Chị gái tôi cũng là một học viên đã ôm cô ấy trong tay và phát chính niệm để cho cô có thể thư giãn và chợp mắt được một chút. Cô đã rất xúc động và nói: “Tôi phải tu luyện tinh tấn để không phụ công của mọi người đã tới đây giúp đỡ tôi.”

Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho cô ấy vào đêm thứ ba sau khi cô đến nhà tôi. Một chất dịch lỏng đã thấm ra từ mắt cá chân và bắp chân cô. Đầu tiên chúng chỉ là những giọt nhỏ sau đó nó đã chảy thành dòng một cách đều đặn. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chất dịch lỏng chảy ra từ bắp chân của một người. Một học viên cũng là một bác sĩ tới thăm cô. Anh ấy đã nhìn cô một cách kinh ngạc và nói: “Chỉ có những học viên mới dám để chị ở đây, nếu chị tới bệnh viện, thì chắc chắn không ai dám nhận chị. Sư phụ đang loại bỏ chất dịch trong cơ thể chị ở một vị trí tốt nhất. Đây là một lượng dịch lớn và nếu nó đi qua bàng quang thì thận của chị sẽ bị hỏng.” Tất cả chúng tôi đã vô cùng cảm kích trước sự từ bi vô lượng của Sư phụ. Tất cả những đồng tu đã tham gia giúp đỡ người học viên này thì cũng đã có những đề cao nhanh chóng trong tu luyện.

Trong suốt quãng thời gian này, tôi đã loại bỏ được chấp trước vào sự sạch sẽ mà trước đây tôi không hề biết là mình có tâm đó. Những chiếc khăn tắm được sử dụng để lót chân cô đã vứt vương vãi khắp nhà. Cô để lại những vết dịch lỏng sau mỗi bước chân. Mỗi khi ăn xong, một vũng dịch lớn đã hình thành ở sàn nhà dưới chỗ cô ngồi. Không học viên nào phàn nàn về việc này mà chỉ lặng lẽ dọn sạch nó. Có một vũng chất dịch vàng đọng lại đằng sau chỗ cô ngồi. Tôi biết đó là nước tiểu được thải ra từ cơ thể cô nhưng cô ấy không ý thức được đó là cái gì và tôi phải cố chịu đựng để nhanh chóng dọn sạch nó để tránh làm cho cô ấy bị bối rối. Sau khi sử dụng toilet xong, bởi do cử động cơ thể khó khăn, đôi khi cô ấy vứt giấy đi toilet vung vãi trên sàn. Tôi ngay lập tức nhặt nó lên. Từ trong sâu thẳm tôi biết rằng chúng tôi không thể vì những chuyện như thế này mà nảy sinh mâu thuẫn được, nếu không cựu thế lực sẽ sử dụng nó như một cái cớ để tiếp tục bức hại, do đó tôi phải chăm sóc cô ấy với tâm đại từ bi.

Thời gian này tôi cũng gặp phải nhiều tình huống khó khăn nhưng đã giải quyết và không để cho cô ấy biết. Một hôm, mẹ tôi gọi điện nói: “Có người nào đó bị ốm vẫn đang ở nhà con đúng không? Cô ấy ốm nặng và nếu có chuyện gì xảy ra thì con có chịu trách nhiệm được không? Nếu gia đình cô ấy muốn đưa cô ấy về thì hãy để họ đưa cô ấy về.”

Tôi gác điện thoại xuống và tự vấn bản thân. Mẹ tôi lo lắng cho tôi, bà đã bị cái tình của người thường kiểm soát và quên mất việc là phải nhìn vấn đề dưới góc độ của một người học viên. Tôi đã chia sẻ thể ngộ với bà dựa trên Pháp. Tôi nói: “Đồng tu của chúng ta đang gặp khổ nạn – liệu chúng ta có thể không giúp cô ấy được sao? Liệu chúng ta cứ ngồi đó đợi để cựu thế lực mang thân xác của cô ấy đi sao? Sư phụ đã giảng: ‘Việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.’ (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002) Tôi khóc và mẹ tôi nói: “Con làm đúng, mẹ sai rồi, mẹ sai rồi.” Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy mẹ tôi thừa nhận rằng bà đã sai.

Khi cựu thế lực thấy rằng những biện pháp mà chúng sử dụng không có hiệu quả, chúng liền sử dụng các biện pháp khác. Một hôm chồng tôi về nhà và nói có người thân muốn hỏi mượn 50.000 tệ. Anh ta nói rằng chúng tôi phải cho anh ta mượn bởi anh ta đang gặp khó khăn về kinh tế. Tôi biết người họ hàng này vẫn còn đang mắc nợ khoảng vài chục nghìn tệ và nếu như tôi cho anh ta vay thêm tiền nữa, thì đến khi nào anh ta mới có thể trả được tôi đây?

Bất kể những gì tôi có đều đến từ Đại Pháp. Nếu anh ta không trả tôi tiền thì anh ta đã mắc một món nợ nghiệp với Đại Pháp. Nhưng nếu tôi không cho anh ta vay tiền thì chồng tôi sẽ không vui và rất có thể anh ấy sẽ giận dữ. Tôi không thể để bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến người học viên ốm yếu đang ở nhà tôi mà đang có sự hồi phục nhanh chóng, do đó tôi đã đồng ý với chồng tôi. Anh ấy rất vui vẻ. Do tôi hiểu rằng không được lãng phí tài nguyên Đại Pháp, Sư phụ đã giúp tôi giải quyết vấn đề này. Cuối cùng, tôi chỉ phải cho anh ta vay 10.000 tệ và chồng tôi rất vui vẻ với điều đó.

Có một học viên mới trong nhóm học Pháp của chúng tôi mới chỉ tu luyện được hai năm. Cô ấy muốn giới thiệu một cô gái cho con trai của học viên L và hỏi tôi làm như vậy có được không. Tôi nói không được, bởi vì học viên L đang ở trong trạng thái rất không tốt và không nên để cô ấy bị ảnh hưởng bởi những vấn đề của người thường. Bất kể là cô ấy vui hay buồn, thì đây cũng là những chấp trước và nó sẽ có ảnh hưởng đến việc tu luyện của cô ấy.

Do tôi đã không giải thích rõ ràng cho người học viên mới này hiểu, nên ngày hôm sau cô ấy đã nói chuyện trực tiếp với học viên L. Cả hai đã nhất trí và đêm hôm đó, cậu con trai đã đưa cô gái về nhà sau khi học Pháp xong. Tuy nhiên, họ đã không tham gia vào nhóm luyện công.

Học viên L trở nên rối bời vì cậu con trai: “Con không có môi trường để tu luyện trong trường đại học, bây giờ con có môi trường để tu luyện rồi, con lại không biết trân quý nó.” Cô ấy bắt đầu bực tức với người học viên mới vì đã giới thiệu cô gái cho con trai cô ấy. Do bị yếu tim, ngay lập tức cô ấy thấy khó thở, khuôn mặt bị sưng vốn trước đây đã bớt đi giờ lại sưng trở lại. Bà mẹ và cậu con trai cũng phải suy ngẫm về cách hành xử của mình. Hóa ra là bệnh của cô ấy tái phát chỉ là giả tướng và cô ấy đã nhanh chóng thở được trở lại bình thường.

Các học viên đến nhà tôi 24 giờ một ngày để phát chính niệm và học Pháp. Bất cứ khi nào mở cửa, tôi cũng thường thấy nhà người hàng xóm ở trước mặt cũng mở cửa. Một thời gian sau, các học viên khác phản ảnh lại rằng bất cứ khi nào họ gõ cửa nhà tôi, thì đều có người ở căn hộ hàng xóm bước ra và nhìn họ một cách dò xét. Một người bạn không phải là học viên của tôi cũng cảnh báo: “Chị nên cẩn thận, người hàng xóm trước mặt nói nhà bạn là một tụ điểm của các học viên Pháp Luân Công. Nhà chị có khách suốt cả ngày lẫn đêm.” Khi nghe được điều này, ý niệm đầu tiên của tôi là phủ nhận nó, coi đó như một giả tướng và không cho phép bất cứ ai phạm tội với Đại Pháp.

Buổi tối hôm đó trong khi đang học Pháp, tôi phát hiện thấy hai học viên trẻ tuổi đang hẹn hò thường nhìn nhau trong khi học Pháp hoặc trong khi phát chính niệm. Tôi trở nên lo lắng và khi nhớ lại những thái độ kỳ lạ của người hàng xóm, tôi nghĩ: “Trường năng lượng của chúng tôi rất thuần tịnh, nhưng khi bị thêm quá nhiều những nhân tố Tình thế này, thì điều gì sẽ xảy ra nếu cựu thế lực lợi dụng lỗ hổng này?” Thực tế là trong thời gian đó, tâm tôi đã rất dao động.

Sau đó chúng tôi đọc Chuyển Pháp Luân và khi đọc đến đoạn:

“Ôm giữ một chủng tu luyện trạng thái ‘vô vi’, chỉ quan tâm tu luyện tâm tính chư vị, thì tầng của chư vị sẽ đột phá, chư vị đáng được gì thì đương nhiên sẽ có. Chư vị vứt bỏ không đuợc, [thì] chẳng đúng là tâm chấp trước là gì? Ở đây chúng tôi tức khắc truyền Pháp cao đến vậy, tất nhiên yêu cầu đối với tâm tính chư vị cũng phải cao.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Dường như cùng một lúc, tôi đã hiểu sâu hơn về ý nghĩa của đoạn Pháp này. Tôi nên chỉ tập trung vào tu luyện tâm tính và không nên lo lắng quá về bất cứ điều gì cả. Sư phụ đã tức khắc truyền cho chúng ta một Pháp cao đến như vậy thì tất nhiên yêu cầu về tâm tính cũng phải cao. Trong chính khoảnh khắc đó, trái tim tôi giống như một bát nước tinh khiết, tôi đã rất bình tĩnh và từng tế bào tồn tại ở mức vi quan đã hiểu được sâu sắc hơn về ý nghĩa Pháp lý này. Tôi thực sự cảm thấy rằng, chỉ cần hiểu được đầy đủ ý nghĩa của một câu mà Sư phụ giảng thôi cũng đã là đủ cho chúng ta vượt qua khảo nghiệm trong tu luyện.

Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ. Có một ai đó đã mở nồi áp suất trong nhà tôi trước khi hết giờ đặt trước. Tại thời điểm quyết định đó, tôi giữ cái nồi và đóng nó thật chặt. Tôi rất cảm kích Sư phụ đã cho tôi một điểm hóa đầy từ bi. Nếu như trái tim tôi bị dao động trong vấn đề đó, thì nó cũng giống như cái nồi áp suất phát nổ và sẽ rất nguy hiểm. Hiện tại, các học viên vẫn tiếp tục đến nhà tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và phát chính niệm. Nhà tôi giống như một điểm luyện công lớn. Một học viên nói rằng nó giống như thời điểm trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Lời nhận xét của cô ấy đã là một sự khích lệ lớn với tôi. Tôi đã hiểu sâu sắc hơn về tầm quan trọng của một chỉnh thể hài hòa và sự khoan dung của các học viên khác. Điều này cũng đặt định ra viễn cảnh tương lai cũng như phối hợp chỉnh thể.

Học viên L đã hồi phục nhanh chóng ở trong trường năng lượng mạnh mẽ của chúng tôi. Hàng ngày chúng tôi đều có thể nhận thấy vùng sưng tấy của cô ấy xẹp xuống và di chuyển dần từ vùng trên xuống vùng dưới của cơ thể. Tuy nhiên, nó đã dừng lại ở vùng bụng của cô ấy, không những thế, tôi còn nhìn thấy chân của cô ấy lại bắt đầu có dấu hiệu sưng trở lại. Tôi nghĩ: “Có chuyện gì không đúng chăng?”

Buổi chiều hôm đó, cô ấy đã ở rất lâu trong nhà vệ sinh. Tôi quan sát thấy cô ấy bị khó thở, môi của cô ấy chuyển sang màu đen và mắt thì lồi ra. Tôi dìu cô từ trong toilet đến ngồi ghế sô pha ở trong phòng khách. Cô nói không ra hơi: “Vài ngày qua, tôi đã trách mắng cô gái mà đã giới thiệu bạn gái cho con trai tôi. Tôi biết, tôi không nên làm như thế. Chuyện này sẽ không xảy ra nếu như tôi không có chấp trước nào. Đầu tiên tôi nghĩ cô gái ấy là con cái của một gia đình tử tế, cô ấy có một công việc tốt và cũng là một học viên. Do đó, tôi đã đồng ý để chúng tìm hiểu nhau. Tuy nhiên, tôi phát hiện ra rằng cô gái ấy đã làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của con trai tôi, do đó tôi đã trách mắng người đồng tu đó và con trai tôi.” Rất nhanh sau khi nhận ra những thiếu sót của mình, hơi thở của cô ấy đã trở lại ổn định và nét mặt đã trở lại bình thường, môi cô ấy đã không còn đen nữa.

Sự việc này đã để lại cho tôi một ấn tượng rất sâu sắc. Tôi đã nhận thấy sự khác biệt một cách rõ ràng giữa việc hướng nội và hướng ngoại. Sau đó, mọi người trong chúng tôi đều phản ánh ra những chấp trước của mình. Một đồng tu nói: “Cô ấy muốn tìm cho con trai mình một cô vợ tốt. Liệu chúng ta có chấp trước này hay không?” Tôi nhìn vào tất cả các học viên đang có mặt, kể cả tôi. Tất cả con cái của chúng tôi đều đang ở độ tuổi trên dưới đôi mươi và ai cũng mong muốn chúng tìm được người bạn đời tốt. Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh của vợ, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Con xin cảm tạ Sư phụ. Chúng con đã tìm thấy những chấp trước của mình vào con cái. Con trai của học viên L cũng hướng nội và nhận lỗi rằng cậu ấy đã cư xử không giống như một người học viên. Cậu ấy cũng đã nói với chúng tôi những việc mà cậu ấy đã làm không phù hợp với giáo lý của Đại Pháp. Tôi rất xúc động và đã bật khóc khi nghe lời cậu ấy nói. Lắng nghe cậu ấy nói, tôi phát hiện thấy mình vẫn còn rất nhiều chấp trước như tâm sợ hãi, chấp trước thích xen vào việc của người khác, chấp trước mạnh mẽ vào tự ngã. Tôi nghĩ mình luôn đúng, tôi quan tâm nhiều đến danh tiếng của bản thân, thích sạch sẽ và nhiều những chấp trước người thường khác nữa. Con xin đa tạ Sư phụ đã cho con một cơ hội để nhận ra những chấp trước của mình và loại bỏ chúng.

Bởi vậy, vết sưng của học viên L đã thu nhỏ lại từ phần lưng dưới của cô ấy chuyển xuống đầu gối. Tất cả chúng tôi đều đã được chứng kiến tác dụng kỳ diệu của việc hướng nội, như lời Sư phụ đã giảng:

“Là nguời tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009])

Học viên L đã hồi phục nhanh chóng, và chỉ trong vòng vài ngày, vết sưng của cô ấy ở bắp chân và mắt cá chân đã xẹp xuống.

Thông qua trải nghiệm phối hợp chỉnh thể này, tất cả chúng tôi đã ngộ ra được một điều, tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Nếu suy nghĩ của học viên L chỉ cần lệch chút xíu thôi thì mạng sống của cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Đến ngày 22 tháng 01, hai mẹ con học viên L đã hạnh phúc trở về nhà.

3. Phối hợp chỉnh thể giải cứu đồng tu bị giam giữ

Trong suốt những năm đó, nhiều học viên đã bị giam giữ trong những nhà tù ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Nhiều người trong số họ đã bị tra tấn đến chết. Những học viên mà từ chối từ bỏ niềm tin vào Đại Pháp mà đã hết hạn tù thì bị những nhân viên của Phòng 610, những kẻ cấu kết với nhà tù đưa thẳng đến các trung tâm tẩy não. Sự bức hại ở những trung tâm tẩy não này thậm chí còn tàn ác hơn là ở trong tù.

Một học viên ở địa phương cho biết: “Chúng tôi không thể thờ ơ với những việc xảy ra với các bạn đồng tu của mình. Sư phụ đã giảng ở ‘Giảng Pháp ở Pháp hội Washington D.C 2002’: ‘Việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.’” Vị học viên này nói tiếp: ‘Trong tương lai, khi những học viên này được thả ra khỏi tù, chúng tôi sẽ phối hợp với nhau để giải thể tà ác và cứu độ chúng sinh. Chúng tôi không cho họ có cơ hội để phạm tội với Đại Pháp. Chúng tôi không để đặc vụ mang những bạn đồng tu của chúng tôi đi.”

Chúng tôi bắt đầu làm việc với nhau từ đầu năm đến nay, và bởi chúng tôi rất ngay chính nên mọi việc đều trôi chảy. Một ngày tháng Tư năm ngoái, chúng tôi biết được có hai đồng tu sẽ được thả. Do đã trải qua một vài lần thế này, nhà tù biết sẽ có nhiều người tập trung ở cổng nhà tù khi các học viên được thả và do đó các nhân viên Phòng 610 không thể bắt cóc họ. Lần này họ lên kế hoạch thả các học viên vào lúc 05 giờ sáng. Khi nghe được điều này, chúng tôi đã rời nhà đi vào khoảng nửa đêm và đến được nhà tù vào lúc khoảng 04 giờ sáng. Vài học viên đã có mặt ở đó và đang đợi ở cổng nhà tù. Chúng tôi không nói chuyện với nhau mà chỉ lặng lẽ tập trung vào việc phát chính niệm để loại bỏ mọi nhân tố tà ác ở trong trường không gian khác. Vài học viên đã đến giảng chân tướng cho những nhân viên nhà tù, hy vọng ngăn họ không lún sâu thêm vào cuộc bức hại.

Vào khoảng 05 giờ sáng, một chiếc xe của Phòng 610 đã tới cổng trại và khi nhìn thấy nhiều học viên đã có mặt ở đó, họ đã lo lắng gọi điện thoại huy động lực lượng cảnh sát và cố thực hiện một cuộc bắt giữ hàng loạt. Các học viên vẫn giữ được bình tĩnh, vài người đến giảng chân tướng cho các đặc vụ, những người khác tiếp tục lặng lẽ phát chính niệm. Sự bế tắc này kéo dài khoảng hai giờ đồng hồ. Đến khoảng 07 giờ 12 phút sáng, cổng nhà tù được mở và hai học viên bước ra. Tất cả chúng tôi cùng vỗ tay. Những học viên khác đã chạy lại và tặng họ những bó hoa lớn, thậm chí vài học viên còn đốt pháo hoa để ăn mừng sự kiện này. Được bao quanh bởi các bạn đồng tu, các học viên được thả đã lấy lại được trạng thái tự do, đàng hoàng và bước vào xe ô tô đã chờ sẵn. Các nhân viên Phòng 610 không thể tiếp cận gần đến họ được. Các học viên đã hô lớn với các nhân viên Phòng 610: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Đây thực sự là một cuộc chiến giữa thiện và ác, và cuối cùng cái ác đã thất bại. Có rất nhiều các học viên ở đó và nhân viên Phòng 610 không thể lái xe đi được. Họ đã bước ra khỏi xe và quay video. Các học viên chúng tôi đã hợp lại thành một chỉnh thể bất phá và không hề lo lắng, sợ hãi trước những gì mà những nhân viên Phòng 610 này đang làm. Khoảng 10 phút sau, chiếc xe chuyên dụng để chở các học viên được thả đã rời đi và chúng tôi ra về. Đợi cho chúng tôi đi xa, xe của nhân viên Phòng 610 mới tăng tốc rời đi. Tất cả mọi người tham gia vào cuộc giải cứu đồng tu này đã xúc động sâu sắc.

4. Càng ngày càng có nhiều học viên bước ra

Đến tháng Tám, tôi được biết có bốn học viên sẽ bị xét xử cùng một lúc và họ đã thuê luật sư biện hộ. Tôi biết đây là cơ hội tốt để giảng chân tướng và cứu người!

Tôi chia sẻ suy nghĩ này với các đồng tu trong nhóm học Pháp. Mọi người đều rất nhiệt tình và muốn phát chính niệm ở gần tòa án. Tôi nhận việc chuẩn bị mọi việc cần thiết và bố trí xe cộ đi lại.

Ngày hôm sau, khi chúng tôi chuẩn bị khởi hành, đột nhiên có thêm hai người nữa cũng muốn tham gia. Tuy nhiên, tôi chỉ chuẩn bị có một chiếc xe và không có đủ chỗ cho tất cả mọi người. Tôi đã quyết định nhường chỗ của tôi cho những người mà gần đây đã bước ra để làm những việc mà một người học viên phải làm.

Một học viên lớn tuổi nói: “Chẳng phải là tôi đã nói với chị là tôi sẽ tới sao? Tại sao lại không có chỗ cho tôi?” Tôi đáp: “Trước đây, bất cứ khi nào có các hoạt động mà cần sự tham gia của các học viên, thì không có ai tham gia cả. Nay các học viên đã chủ động bước ra và phối hợp cùng nhau. Điều tốt là! Trước đây dù không có ai muốn đi, chúng tôi vẫn cứ đi. Bây giờ có rất nhiều người khác mong muốn tham gia, do đó hãy cho họ cơ hội.” Bà ấy nói: “Lời nói của chị phản ánh tình trạng tu luyện của chị. Tại sao tôi lại không suy nghĩ đến việc này nhỉ?” Tôi đáp “Chân chính đề cao là buông bỏ chứ không phải là ôm giữ lấy.” Chúng tôi đều nhìn nhau cười ý nhị.

Cuối cùng, mọi việc diễn ra tốt đẹp. Vị luật sư nói: “Thẩm phán rất xuất sắc và đã không làm gián đoạn đến việc biện hộ và tôi đã nói được những gì cần nói.” Tà ác đã bị sốc bởi những người được tham gia phiên tòa đã hiểu được sự thật về cuộc bức hại. Cả bốn học viên bị xét sử đã giữ được chính niệm mạnh mẽ. Thông qua sự việc này, mọi người hiểu được rằng, cho dù chúng ta có mặt tại hiện trường hay không, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng nhất là trái tim của chúng ta cùng chung một nhịp và nỗ lực của chúng ta cùng hướng đến một mục tiêu duy nhất, như vậy tà ác sẽ không tìm được sơ hở để khai thác.

5. Những chuyển biến trong gia đình tôi

Chồng tôi và tôi cùng đắc Pháp từ đầu năm 1995. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, bởi vì tôi đã bị giam giữ và bức hại bốn lần, anh ấy rất sợ và trong một thời gian dài đã ngăn cản tôi liên lạc với các đồng tu khác, thậm chí còn đuổi các đồng tu về khi họ đến thăm tôi. Tôi hướng nội và phát hiện ra rằng mình vẫn còn tâm sợ hãi. Sau khi vượt qua được nỗi sợ hãi và bắt đầu lập nhóm học Pháp ở nhà thì chồng tôi đã có một sự thay đổi thật to lớn. Đầu tiên, anh ấy chỉ cho một đồng tu lớn tuổi vào nhà. Về sau, các học viên đến nhà tôi suốt ngày. Bây giờ, bất cứ khi nào các đồng tu đến nhà, anh ấy đều sẵn sàng lái xe đưa họ về nhà. Bất kể ngày đêm, nếu có hoạt động gì mà yêu cầu mọi người phối hợp, anh ấy đều rất nhiệt tình tham gia. Thậm chí, anh còn nói với tôi: “Em nên cố gắng tham gia vào nhiều nhóm hoạt động hơn.” Mọi người nói rằng sự thay đổi ở anh ấy thật rõ rệt.

Hơn nữa, con trai tôi từng ốm yếu nay đã trở thành một thanh niên đẹp trai khỏe mạnh. Cháu đã vào được một trường đại học lý tưởng. Mọi người xung quanh đều khen cháu là một thanh niên tốt, không biết uống rượu, hút thuốc.

“Ngày nay các bậc cha mẹ thường phàn nàn rằng rất khó bảo ban dạy dỗ con cái. Sư phụ đã từng giảng “Đệ tử Đại Pháp các vị chỉ cần hành xử thật ngay chính, thì chư vị sẽ cải biến được hoàn cảnh xung quanh, chư vị sẽ cải biến được người ta.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Thưa Sư phụ từ bi vĩ đại, Ngài đã ban cho đệ tử quá nhiều. Có những điều đệ tử biết, lại còn có những điều đệ tử vĩnh viễn không cách nào biết được. Đệ tử quả thực không cách nào có thể báo đáp Sư tôn.

Xin Sư phụ an tâm, chúng con sẽ làm ba việc thật tốt, phối hợp chỉnh thể và đề cao chỉnh thể. Bất kể còn bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, chúng con sẽ làm thật tốt những gì mà Ngài yêu cầu, cả cộng đồng cùng chờ đón thời khắc Pháp Chính Nhân Gian đến!

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu. Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/8/明慧法会–在修炼中形成整体-在整体中升华-281179.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/21/143333.html

Đăng ngày 13-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share