Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại miền Tây Mỹ Quốc năm 2013

[MINH HUỆ 21-09-2013] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi đắc Pháp và bắt đầu tu luyện vào tháng 03 năm 1996. Thật kỳ diệu, trong vòng mười ngày sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất và tôi cảm thấy thân thể của mình thật nhẹ nhàng. Sau khi chứng kiến những thay đổi tích cực về cả thân lẫn tâm của tôi, những người xung quanh tôi rất kinh ngạc và nhiều người trong số họ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Đại Pháp vào năm 1999, tôi nhanh chóng nói với mọi người vẻ đẹp về Đại Pháp và để vạch trần cuộc bức hại cùng với các đồng tu địa phương. Kể từ những năm đó, tôi đã tham gia vào việc nói với mọi người về cuộc bức hại ở Trung Quốc Đại Lục, và nhiều lần đã phải đối mặt với nguy hiểm cận kề. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, hết lần này tới lần khác hoàn cảnh có vẻ đáng báo động nhưng không có nguy hiểm gì và mọi việc đều qua đi.

Mười bảy năm đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Nhìn lại con đường mà tôi đã đi qua, không từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn vô hạn của tôi đối với Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta.

Ở đây, tôi muốn chia sẻ với mọi người về kinh nghiệm tu luyện của tôi trong việc chứng thực Pháp sau khi tôi rời khỏi Trung Quốc.

Phối hợp trong khi quảng bá Thần Vận

Vào cuối tháng 08 năm 2010, tôi rời Trung Quốc và đến định cư tại miền Tây Mỹ Quốc. Vào tháng mười, điều phối viên địa phương đã bảo tôi bán vé Thần Vận cùng con gái tôi vốn cũng là một đệ tử Đại Pháp. Tôi vô cùng trân quý cơ hội quý giá này. Tôi tự nhủ mình phải cố gắng hết sức, phối hợp tốt, bán thêm nhiều vé và cứu độ thêm nhiều chúng sinh hơn nữa.

Trước khi ra ngoài bán vé, tôi tĩnh tâm học Pháp. Trên đường tới đó, tôi nghe các bài giảng của Sư phụ hoặc nghe đĩa CD biểu diễn hợp xướng của Thần Vận hay nhạc Phổ Độ. Mặc dù tôi không thể nói được tiếng Anh và tôi không thể tự bán vé, tôi có thể phát các tờ rơi hay những quyển tài liệu với ấn bản đặc biệt. Tôi trợ giúp đồng tu bằng cách phát chính niệm và đảm bảo rằng tôi dùng tâm thuần tịnh nhất để phối hợp với các học viên khác trong việc bán vé Thần Vận.

Bởi vì có ít học viên trong vùng chúng tôi, lần nào được yêu cầu cùng tham gia, tôi đều vui vẻ phối hợp và tôi sẽ cố gắng hết sức để làm như được yêu cầu. Tôi biết rằng chỉ khi chúng ta phối hợp thật tốt, chúng ta mới có thể bán thêm nhiều vé Thần Vận và cứu độ thêm nhiều chúng sinh.

Tôi đến Mỹ quốc cách đây ba năm và mỗi năm tôi đều tham gia vào việc bán vé Thần Vận. Tôi và con gái mình đã lái xe về nhà qua bao nhiêu đêm sáng trăng, bao nhiêu đêm với mưa to, tuyết rơi, sương mù dày đặc hay giông bão. Đôi lúc tôi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng trên tất cả, tận sâu trong tâm mình, tôi cảm thấy sự biết ơn vô hạn đối với Sư phụ và niềm hạnh phúc cho những chúng sinh được đắc cứu bởi Đại Pháp.

Tu luyện và đề cao trong khi gọi điện thoại giảng chân tướng

Khi mới đặt chân đến Mỹ Quốc, trong một môi trường tu luyện tuyệt vời như thế này, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng tôi cũng cảm thấy lạc lõng bởi vì tôi không thể nói tiếng Anh và cũng không biết lái xe. Hai việc này là rào cản lớn đối với tôi trong việc chứng thực Pháp  tại Mỹ quốc. Sau một thời gian, các đồng tu khuyên tôi nên gọi điện thoại về Trung Quốc. Do vậy tôi bắt đầu gọi điện thoại về Trung Quốc để giảng chân tướng và thuyết phục người dân thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

1. Học Pháp là chìa khóa để gọi điện thoại giảng chân tướng một cách hiệu quả

Việc chúng ta luôn đặt việc học Pháp lên hàng đầu là vô cùng quan trọng. Khi tôi thật tâm học Pháp, tôi có thể cảm nhận được một trường năng lượng mạnh mẽ xung quanh mình. Sau đó khi tôi gọi điện thoại về Trung Quốc, trí huệ có được từ Pháp của tôi khai mở và điều mà chúng ta nói với mọi người tràn đầy uy lực của từ bi. Khi tôi không dành đủ thời gian học Pháp hay không tập trung trong quá trình học Pháp, tôi cảm thấy rằng điều mình nói ra không mang theo uy lực của chính niệm đằng sau. Do vậy, mỗi lần trước khi tôi gọi điện thoại, tôi luôn đảm bảo việc học Pháp và phát chính niệm. Với cách làm như vậy tôi thấy rằng chúng ta đạt được kết quả tốt hơn nhiều khi thúc giục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

2. Buông bỏ chấp trước vào truy cầu tiện nghi và thoải mái

Trong ba năm qua, tôi đã tham gia vào việc quảng bá và bán vé Thần Vận. Thường thì điểm bán vé cách rất xa nhà tôi và trong nhiều ngày chúng tôi phải rời khỏi nhà từ lúc 6 hay 7 giờ sáng và trở về nhà vào khoảng 11 giờ đêm. Việc phải đứng cả ngày ở bên ngoài khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Đôi lúc chúng tôi phải lái xe đến những bang khác để trợ giúp bán vé, chúng tôi trở về nhà thậm chí còn muộn hơn. Sáng hôm sau bất cứ khi nào tôi nghĩ đến việc muốn nghỉ ngơi và ngủ thêm một chút nữa, tôi sẽ nhớ đến Pháp của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân: “Nan Nhẫn năng Nhẫn. Nan hành năng hành.” Suy nghĩ này thúc giục tôi nhanh chóng thức dậy và tiếp tục việc gọi điện thoại giảng chân tướng cho người Trung Quốc.

3. Tu luyện qua việc tham gia mạng lưới RTC

Một ngày tôi đã vào phòng thuộc nhóm RTC Mỹ quốc để gọi điện thoại về Trung Quốc. Sau khi tôi gọi điện thoại xong, một đồng tu đã chỉ ra một số điểm yếu của tôi trong cuộc gọi này. Mặc dù tôi cảm ơn cô ấy, thực tế tôi không cảm thấy thoải mái trong tâm. Sau đó, tôi đã không vào nhóm đó để gọi điện thoại trong khoảng 10 ngày. Một đồng tu khác đã gặp tôi trên diễn đàn và hỏi tại sao tôi không vào phòng của đội Mỹ quốc, tôi nói: “Sau này tôi sẽ trở lại.”

Sau khi nói chuyện với học viên này, tôi cảm thấy rất buồn. Tôi nhận ra một chấp trước rất lớn tồn tại trong tâm tôi trong một thời gian rất dài – không sẵn sàng nghe những người khác phê bình và chỉ trích. Kể từ ngày tôi bắt đầu tu luyện, tôi biết rằng tôi nên hướng nội xét chính mình bất cứ khi nào xuất hiện vấn đề đối với tôi. Giờ đây nó đã chỉ ra cho tôi thấy rằng tôi vẫn chưa buông bỏ được chấp trước này. Mỗi lần tôi nghe thấy những ý kiến khác biệt với mình, tôi đều tự bảo vệ bản thân. Thỉnh thoảng, mặc dù giữ yên lặng nhưng trong tâm mình tôi vẫn tiếp tục cáu giận và bất bình. Vẻ bề ngoài hoà ái của tôi đã che đậy sự bất bình bên trong tôi. Liệu đó có phải là chân tu không? Không để người khác chỉ ra những thiếu sót hay phê bình mình – chẳng phải đó là biểu hiện của tâm ích kỷ vốn bắt nguồn từ đặc tính của cựu vũ trụ hay sao? Sư phụ đã giảng trong “Thiểu biện” trong Hồng Ngâm III:

“Việt tưởng giải thích tâm việt trọng
Thản đãng vô chấp xuất minh kiến”

Cuối cùng giờ đây tôi đã xác định được rằng trong quá khứ chính chấp trước này đã ngăn trở nghiêm trọng tôi chân chính thực tu bản thân mình. Giờ đây tôi không chỉ nên phơi bày nó mà còn phải loại bỏ nó. Tôi quyết định sẽ lại tham gia vào phòng của đội Mỹ quốc để gọi điện thoại và chân thành chấp nhận lời khuyên và phê bình từ mọi đồng tu.

Ngày hôm sau tôi đã vào phòng của nhóm Mỹ quốc. Tôi quay số đầu tiên và nói chuyện với người trên điện thoại trong khoảng hai phút, tôi đã dễ dàng thuyết phục người đó thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên. Buổi sáng hôm đó, sau khi tôi gọi xong cuộc điện thoại cuối cùng, trưởng nhóm học viên đã rất hài lòng. Cô ấy nói rõ ràng là tôi đã giảng chân tướng cho mọi người bằng một tâm thái hoà ái, giọng nói nhẹ nhàng và với những tư tưởng thuần tịnh. Từ trong tâm mình tôi hiểu rằng Sư phụ từ bi đã thấy được quyết tâm mong muốn buông bỏ chấp trước của tôi vì vậy Ngài đã chuyển những lời động viên, khích lệ qua vị đồng tu này.

Đêm hôm đó, khi ngồi tĩnh công, một cảnh tượng đã xuất hiện trước mắt tôi: rất nhiều người đang đi bộ trên một con đường lên đỉnh núi. Sau đó, họ bắt đầu chạy. Ngọn núi rất cao và con đường ngày càng trở nên dốc đứng. Đến cuối con đường, một sảnh đường xuất hiện. Một chiếc thang máy rơi từ trên đỉnh núi xuống. Cuối cùng những người này lên đỉnh núi bằng cách dùng thang máy. Đúng lúc đó, chiếc thang máy tự động rút lại và nâng lên, giống như những chiếc thang kéo dài đến tận trời xanh. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang khai ngộ cho tôi rằng tôi nên tu luyện bản thân mình, buông bỏ những chấp trước còn ẩn giấu và chính lại tâm thái lảng tránh sự phê bình và chỉ trích. Những chấp trước này cùng những tâm thái của người thường đều không thuộc về chân ngã của tôi. Tôi nên tiếp tục cải thiện và đề cao bản thân mình.

Vì vậy, sau khi gọi điện thoại xong vào ngày hôm sau, tôi đã chia sẻ trải nghiệm của mình trong những ngày đó với các học viên khác trong nhóm. Tất cả chúng tôi bắt đầu hướng nội. Giờ đây mỗi thành viên trong nhóm chúng tôi đều trân quý lẫn nhau, nhắc nhở nhau và khích lệ lẫn nhau. Chúng tôi đã biến nhóm của mình thành một chỉnh thể để “Tỉ học tỉ tu” (“Thực tu” trong Hồng Ngâm). Từ khi tôi bắt đầu gọi điện thoại trên mạng lưới RTC, tôi thấy rằng mình đã có được một bước tiến lớn trong tu luyện. Tôi đã có thể hướng nội và tôi đã trở nên kiên nhẫn hơn trong khi làm các việc. Giọng điệu và thái độ của tôi trong khi nói chuyện đã thay đổi và bây giờ tôi trở nên hoà ái hơn.

Khi tôi gọi điện thoại, thay vì tập trung vào số lượng người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, giờ đây tôi chú ý hơn đến việc làm thế nào để có thể giảng chân tướng một cách rõ ràng. Mỗi lời mà đệ tử Đại Pháp nói có vai trò chấn nhiếp tà ác và giải thể những nhân tố tà ác ẩn giấu đằng sau mọi người. Tôi cũng luôn cố gắng chuyển phần mềm đột phá phong tỏa internet cho người dân ở Trung Quốc và khuyến khích họ chuyển tiếp cho bạn bè và người thân của mình. Tôi nghĩ việc truyền đi chân tướng qua tâm truyền tâm khẩu truyền khẩu là phương cách có uy lực nhất trong việc giúp thêm nhiều người hơn nữa hiểu được chân tướng. Quá trình gọi điện thoại không chỉ cung cấp cho tôi cơ hội để chứng thực Đại Pháp mà còn để tu luyện bản thân mình.

Trong quá trình này, tôi đã trải qua việc bị từ chối, bị dập máy, bị hiểu lầm, bị lăng mạ và phỉ báng. Kinh qua tất cả những trải nghiệm này, tâm tôi trở nên thuần tịnh hơn và giọng điệu của tôi hoà ái hơn. Kết quả là, hiệu quả trong việc thúc giục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ đã cải thiện đáng kể so với trước đây. Giờ đây, nếu tôi không gọi điện thoại trong vài ngày, tôi cảm thấy tâm mình trống rỗng. Càng gọi điện thoại, tôi càng thích làm công việc đó. Bây giờ, ngày càng có ít người từ chối thoái xuất khỏi ĐCSTQ khi tôi gọi cho họ. Mỗi ngày tôi đều có thể thuyết phục một vài hay chục người hay hàng chục người Trung Quốc thoái Đảng. Số lượng người nhiều nhất mà tôi có thể giúp thoái Đảng trong một ngày là 31 người. Trong 2 năm gọi điện thoại về Trung Quốc, tôi đã giúp tổng cộng 3.439 người dân Trung Quốc thoái Đảng. Nhớ lại tất cả những trải nghiệm này, tôi cảm thấy biết ơn sâu sắc sự từ bi khổ độ chúng sinh của Sư phụ.

Thu thập chữ ký với tâm từ bi

Tôi đã tham gia vào một sự kiện gần đây để thu thập chữ ký giúp chấm dứt tội ác thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi để ý thấy có nhiều người đang ngồi chờ trên bãi cỏ để đi khinh khí cầu. Tôi không thể nói tiếng Anh và sợ sẽ làm gián đoạn cuộc vui của họ nhưng tôi nghĩ: “Mình phải để họ ký và được đắc cứu. Không được bỏ qua họ và khi thảm họa đến có thể họ sẽ bị đào thải.” Tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ trợ giúp. Tôi đến chỗ của từng người, cười với họ và phát đơn thỉnh nguyện cho họ. Tôi nói một câu tiếng Anh mà các học viên đã dạy cho tôi. Ngày hôm đó thời tiết rất nóng và quần áo của tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi nghĩ đến các đồng tu tại Trung Quốc vẫn đang bị tra tấn và bức hại. Một số người trong họ đã bị lấy mất nội tạng trong khi vẫn còn sống như một hình thức tra tấn và tâm tôi cảm thấy rất buồn. Tôi đến chỗ của từng người và đề nghị họ ký vào đơn thỉnh nguyện. Một ông già đã chắp hai tay trước ngực hướng về tôi sau khi ký đơn thỉnh nguyện. Tôi thật sự biết ơn Sư phụ đã đưa một chúng sinh lương thiện như vậy đến cho tôi.

Tôi đã gặp năm thanh niên Mỹ. Tôi phát cho họ bản sao của Nghị quyết 281 và không lâu sau cả năm người đều ký tên của họ. Một lúc sau, một người trong số họ đã tìm tôi trong đám đông và đưa cho tôi số di động của cậu và cho tôi xem màn hình điện thoại của cậu. Trên màn hình hiện lên một dòng chữ: “Bạn đang làm rạng danh nhân loại.” Đột nhiên tôi trào nước mắt. Tôi lấy ra một cây bút và viết những lời của cậu ấy xuống mặt sau của tờ đơn thỉnh nguyện. Mắt cậu đẫm lệ. Cậu ấy đưa tay ra và chúng tôi nắm chặt tay nhau. Tôi biết rằng chính Sư phụ từ bi của chúng ta đã dùng những người thường tốt bụng để khích lệ mỗi từng đệ tử Đại Pháp đang trợ Sư Chính Pháp.

Trong suốt ba giờ thu thập chữ ký, tôi đã lấy được 127 chữ ký. Mỗi lần tôi thu thập chữ ký, có người nào đó luôn bắt tay tôi, ôm lấy tôi hay giơ ngón tay cái lên với tôi. Mặc dù chúng tôi không nói cùng ngôn ngữ, tôi có thể cảm nhận được tâm của mình được kết nối với tâm của tất cả chúng sinh này. Con xin cảm tạ sự chăm sóc từ bi của Sư phụ,

Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy rất mừng cho những người may mắn được Đại Pháp cứu độ và tôi cũng cảm thấy biết ơn sâu sắc.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu độ con. Con xin cảm tạ Sư phụ đã an bài con đường cho con. Con vô cùng biết ơn sự chăm sóc từ bi của Sư phụ và coni trân quý mọi điều mà Sư phụ đã ban cho con. Trong tương lai tôi phải học Pháp tốt và tu luyện một cách kiên định. Chúng ta phải bước đi thật tốt trên con đường trợ Sư Chính Pháp, cứu thêm nhiều người hơn nữa và theo Sư phụ trở về nhà.

Tầng thứ của tôi có hạn. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ thể ngộ nào không phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại! Cảm ơn các bạn đồng tu! Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/21/默默配合-正念救人-280104.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/16/142772.html

Đăng ngày 07-11-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share