Bài viết của một học viên tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-09-2013] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công ngày 25 tháng 04 năm 1999, vậy nên việc tu luyện cá nhân của tôi cũng đồng bộ với tu luyện Chính Pháp. Bởi vì tôi hoàn toàn tín Sư tín Pháp, tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì có lỗi với Đại Pháp hay Sư phụ trong suốt cuộc bức hại. Mỗi bước trên con đường tu luyện của tôi đều dựa vào sự bảo hộ của Sư phụ và lý giải của tôi về Pháp lý.
Tôi bước vào tu luyện không phải vì sức khỏe hay những truy cầu khác. Lần đầu tiên đọc Chuyển Pháp Luân, nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn đã thu hút tôi. Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi có cái tôi rất lớn và tâm tranh đấu mạnh mẽ. Thái độ của tôi đến từ phương châm của Trung Cộng: “Anh không đụng đến tôi thì tôi không đụng đến anh. Anh đụng đến tôi thì tôi nhất định trả đũa.”
Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã kinh ngạc trước cách nó dạy người ta trở nên tốt hơn. Hoàn toàn khác biệt với những cuốn sách khác, tôi rất thích đọc nó. Mặc dù trong xã hội tôi không phải là người xấu, sau khi đọc xong, tôi thấy mình còn xa mới đúng là người tốt thực sự. Mặc dù tôi không đạt tiêu chuẩn của Chân – Thiện – Nhẫn, tôi mong muốn có thể đạt được. Cảm động bởi những bài giảng uyên thâm của Sư phụ, tôi đã bắt đầu tu luyện, hạ quyết tâm tu đến cùng.
Vào ngày cuộc bức hại bắt đầu, tôi đang học Pháp ở nhà. Một học viên lâu năm biết tôi đang luyện công học Pháp ở nhà, anh đã rất lo lắng cho tôi. Anh gọi điện thoại và bảo tôi bật TV lên xem. Tôi xem và thấy rằng kênh nào cũng có nội dung phỉ báng Pháp Luân Công. Tôi không sợ và tôi biết Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác thế nào. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là đi mua sách ngay lập tức, vì tôi biết ĐCSTQ sẽ sớm hủy hết sách Đại Pháp. Hôm đó trời mưa, tôi vào hiệu sách và không ngần ngại mua vài bộ sách Đại Pháp. Người chủ cửa hàng nói: “Các người đã bị phỉ báng là tà giáo. Sao còn dám mua sách!” Tôi nói: “Tại sao không? Những quyển sách tốt như thế này tại sao lại không mua!”
Mặc dù tôi không biết về giảng thanh chân tướng vào thời điểm đó, tôi nói với tất cả mọi người tôi gặp về việc Pháp Luân Công dạy người ta làm người tốt và chữa bệnh khỏe người. Tôi cũng kể cho mọi người về kinh nghiệm cá nhân của tôi. Bất chấp áp lực khủng khiếp của cuộc bức hại, tôi đã trở nên ngày càng tín Sư tín Pháp. Tôi hoàn toàn không sợ, bởi vì chúng ta là những người tốt tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Việc tu luyện Pháp Luân Công là lựa chọn riêng của tôi. Tôi biết Pháp Luân Công không sai và các học viên Pháp Luân Công không sai.
Trong suốt hơn mười năm tu luyện, ngoài những lợi ích thể chất – không bao giờ cần đến thuốc – tôi còn trải nghiệm được sự đề cao tâm tính to lớn. Tôi đã thay đổi từ ích kỉ sang luôn luôn quan tâm đến người khác trước. Mối quan hệ với bạn bè, họ hàng, hàng xóm của tôi đã được cải thiện rất nhiều.
Ông tổ trưởng tổ dân cư sống đối diện nhà tôi. Ông là người rất thẳng thắn. Không lâu sau khi tôi dọn đến, tôi đã giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công cho ông và ông đã chấp nhận. Khi ông bị bệnh nặng, tôi đã đến thăm, tặng ông một ít quà và 100 nhân dân tệ, ông đã từ chối. Tôi nói với ông rằng tôi muốn ông khỏe và bình an, và mong ông sẽ nhận món quà. Ông biết tôi rất chân thành, vì thế ông đã nhận.
Tôi nói cho ông nghe sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và những câu chuyện mọi người được phúc báo sau khi nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi cũng tặng ông một lá bùa bình an, dặn ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” có thể mang đến những kỳ tích. Sau một thời gian, ông đã khỏe lại. Ông nói với tôi một cách hạnh phúc: “Tôi cần cảm ơn Pháp Luân Công. Căn bệnh rất khó chữa, ngay cả bác sĩ cũng đều nói như vậy. Tôi đã được phúc báo nhờ có Pháp Luân Công.” Tôi bảo ông cảm ơn Sư phụ. Trong suốt kỳ Olympic Bắc Kinh 2008, tổ dân cư chỉ định ông giám sát tôi. Nhưng ông đã bảo vệ tôi, nói với mọi người rằng: “Các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Họ làm điều tốt. Sao lại giám sát họ?”
Bất cứ khi nào hàng xóm gặp khó khăn, tôi đều cố gắng giúp đỡ. Trong các hàng xóm của tôi, có cả viên chức trong sở cảnh sát, viên chức chính phủ, bác sĩ, thương nhân… Tôi luôn vượt qua nỗi sợ để giảng thanh chân tướng cho họ và giúp họ thoái ĐCSTQ. Tôi đã đường đường chính chính làm điều mà các học viên nên làm.
Một đêm nọ, một người mới chuyển đến đã vô tình làm gãy chìa khóa trong ổ khóa cửa. Tôi đang học Pháp trong nhà thì nghe tiếng cô khóc dưới lầu. Ngay lập tức tôi cầm đèn pin đến giúp. Chúng tôi không thể lấy chìa ra, vì thế tôi tìm số điện thoại của thợ khóa và gọi cho anh ta. Thợ khóa đã sửa nó một cách nhanh chóng. Người hàng xóm cầm tay và xúc động cảm ơn tôi: “Thật là hiếm khi gặp người tốt như chị. Chúng ta không biết nhau và tôi cũng không nhờ chị, nhưng chị đã đến giúp. Xin đa tạ!” Tôi nói với cô rằng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ dạy chúng tôi luôn nghĩ đến người khác. Cô nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật tốt bụng!” Tôi đã giảng thanh chân tướng cho cô và giúp cô thoái ĐCSTQ.
Tôi dùng hành động để chứng thực vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu có thể. Tôi luôn giúp dọn dẹp hành lang. Khi mọi người vứt rác ra ngoài cửa, tôi đem bỏ vào thùng rác. Hàng xóm nói rằng tôi là người tốt. Bất kể khi ai tán dương, tôi luôn nói với họ rằng: “Tôi có thể làm như vậy chỉ sau khi tu luyện Pháp Luân Công.”
Tôi giảng thanh chân tướng trong cuộc sống hàng ngày của mình. Bất kì ai đến nhà tôi, dù để sửa cái gì đó, lấy đồ tái chế, hay bạn bè, người thân, tôi đều giảng thanh chân tướng cho họ và giúp họ thoái ĐCSTQ. Bất kì khi nào đi siêu thị, tôi giảng thanh chân tướng cho bảo vệ. Tôi luôn khen họ: “Bảo vệ các anh trông chừng cho khách hàng. Các anh là người tốt, tôi phải nói với các anh chân tướng. Pháp Luân Công là một môn tu luyện Phật gia, dạy cho người ta làm người tốt theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và luôn nghĩ cho người khác trước. Đừng nghe những lời dối trá của ĐCSTQ. Các anh sẽ được bình an sau khi biết được chân tướng.” Hầu hết họ đều chấp nhận và vui vẻ đồng ý thoái ĐCSTQ.
Sau khi biết sự thật về Pháp Luân Công và chứng kiến hành động của các học viên, giám đốc Phòng 610 trong khu vực chúng tôi đã nói: “Tất cả học viên Pháp Luân Công là người tốt. Người xấu không thể tu luyện tốt Pháp Luân Công.” Vì thế khu vực của chúng tôi đã phản bức hại khá tốt. Ở đây chưa từng có trung tâm tẩy não nào. Khi Phòng 610 nhận lệnh lập trung tâm tẩy não, họ đều khước từ một cách khôn khéo.
Nói về việc giảng thanh chân tướng, tôi có thể nói trong ba ngày ba đêm. Tuy nhiên, có một chuyện đã làm tôi cảm động nhất. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã khuyên một người bạn học cùng quê tham gia bán hàng đa cấp. Cuối cùng cả hai chúng tôi đều trở thành nạn nhân. Vì điều này, cô rất hận tôi và không nói chuyện với tôi đã nhiều năm. Một ngày kia chúng tôi gặp lại. Ngay lập tức cô bắt đầu chửi rủa tôi với những lời lẽ rất thô tục. Tôi đã hướng nội, nhưng không thể nhìn ra tại sao cô lại đối xử với tôi như thế.
Vào một hôm khác, tôi nhìn thấy cô ở chợ. Tôi muốn làm hòa với cô, vì thế tôi bước tới chào cô. Lần này cô còn hung dữ hơn với lời lẽ còn độc ác hơn. Ngay cả những người bán hàng ở chợ cũng tham gia để buộc tội tôi. Tôi cảm thấy rất xấu hổ và bất công. Tôi tự hỏi tại sao cô vẫn đối xử với tôi như thế dù tôi chưa bao giờ đáp trả lại. Khi về nhà, tôi tiếp tục hướng nội. Bỗng tôi nhận ra lý do. Cô nguyền rủa tôi suốt như vậy, tại sao tôi không giảng thanh chân tướng cho cô? Cô đã tạo quá nhiều nghiệp khi nguyền rủa tôi vì trong quá khứ tôi đã gây thiệt hại cho cô. Giờ tôi lại để cô nguyền rủa tôi và tạo thêm nghiệp. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi thấy rằng lý do tôi không giảng thanh chân tướng cho cô vì tôi sợ cô sẽ từ chối sự thật và làm tôi tổn thương. Đây không phải ích kỉ sao?
Sau đó tôi đã điều chỉnh lại tâm thái của mình, mua quà, và nhờ một đồng tu đi cùng để đến thăm cô. Tôi lo rằng cô sẽ không mở cửa nếu tôi đi một mình. Khi người đồng tu đề nghị gặp cô, cô đã mở cửa. Ngay khi nhìn thấy tôi, cô nói: “Sao cô dám đến nhà tôi!” và đẩy tôi ra, nhưng tôi đã cố gắng vào được trong phòng. Tôi đã nói trước với người đồng tu đừng đề cập ngay đến Pháp Luân Công, vì cô có thể không chấp nhận sự thật do sự thù ghét đối với tôi.
Sau khi xin lỗi chân thành, tôi trả lại tiền kiếm được từ cô trong những năm trước qua mô hình bán hàng đa cấp. Tôi rất cẩn trọng với lời lẽ của mình. Tôi nói với cô rằng tôi làm thế vì tôi là người tu luyện. Tôi rất bất ngờ khi nghe cô nói: “Tôi biết cô là học viên Pháp Luân Công.” Sau đó tôi giảng thanh chân tướng cho cô một cách tự nhiên. Cô chấp nhận điều tôi nói và vui vẻ thoái ĐCSTQ. Cô đề nghị tôi ở lại ăn trưa, cho tôi số điện thoại và nhờ tôi giảng thanh chân tướng cho bạn bè cô. Tôi biết rằng nguyện vọng chân thành muốn cứu người của tôi đã làm cô cảm động. Sư phụ đã giúp tôi giải quyết xung đột và một lần nữa thể hiện sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi cũng ngộ được ý nghĩa thực sự của điều Sư phụ đã giảng: “Tu tại tự kỉ, công tại sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ đã an bài con đường cho chúng ta cứu độ chúng sinh. Thành công sẽ được đảm bảo nếu các học viên làm với chính niệm và từ bi. Bởi vì tôi có thể từ bỏ những lo lắng ích kỉ của mình, một vị quản lý trước đây của tôi, người tôi đã giảng thanh chân tướng hơn mười lần, cuối cùng cũng đồng ý thoái ĐCSTQ.
Gần đây tôi nhận ra rằng vì tôi dành nhiều thời gian hơn để giảng thanh chân tướng, tôi đã kém tinh tấn trong việc học Pháp. Hết lần này tới lần khác, tôi bị can nhiễu bởi một vài chấp trước. Tôi đã học điều Sư phụ giảng:
“Tôi chính là hy vọng giữa các đệ tử Đại Pháp với nhau đều có thể giống như trước đây, tinh tấn như thời chư vị mới đắc Pháp. Quá khứ trong Phật giáo có câu, ý tứ là từ đầu đến cuối đều như ban đầu, thì chư vị nhất định viên mãn.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp)
Lời giảng của Sư phụ đã khích lệ tôi phải tinh tấn hơn, thực hiện sứ mệnh, làm tốt ba việc, và hoàn thành trách nhiệm của mình.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/9/大法熔炼人-真相救众生-278460.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/6/142546.html
Đăng ngày 11-06-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.