[MINH HUỆ 06-08-2013] Con xin kính chào Sư phụ!
Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi là học viên mới vừa đắc Pháp năm 2012. Trong bài viết này tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm của mình trong quá trình tu luyện.
Đắc Pháp
Một buổi tối tôi đang ngồi máy tính truy cập các trang mạng xã hội. Đột nhiên, tôi vô tình nhìn thấy bức ảnh của một học viên. Anh ấy đang ngồi ở thế song bàn trong bộ trang phục màu vàng. Tôi xem thông tin và thấy rằng người học viên này là đồng hương của tôi và hiện đang sống tại Kiev, Ukraine. Tôi cảm thấy rất phấn khích, vì tôi nhận rõ rằng đây là một điềm báo. Tôi nghĩ: “Đây chính là điều tôi đang tìm kiếm!” Tôi đã soạn một tin nhắn gửi cho anh ấy và chờ đợi.
Người học viên này trả lời rất nhanh, gửi cho tôi một đường link của trang web falundafa.org, nhưng khi tôi truy cập vào trang web, tôi không hiểu gì cả. Tôi cảm thấy thất vọng và đi ngủ.
Ngày hôm sau, người học viên đã viết thư hỏi thăm tình hình, tôi nói rằng tôi không hiểu gì và hỏi thêm thông tin. Sau đó, anh ấy gửi cho tôi video những bài giảng và cuốn Chuyển Pháp Luân nhưng do vấn đề kỹ thuật nên tôi không thể xem được video bài giảng. Tôi tải cuốn sách vào điện thoại của mình và quyết định đọc.
Trên chuyến tàu về quê, ngay lập tức tôi đọc năm bài giảng. Tôi cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển. Khi tôi quay lại Kiev, tôi đã học các bài công pháp và bắt đầu đến điểm luyện công. Sau đó tôi chợt nhận ra rằng: toàn bộ cuộc đời mình là một sự chuẩn bị, một khúc dạo đầu cho Đại Pháp. Tất cả các sự kiện xâu chuỗi với nhau, tôi đã gánh chịu những khổ nạn, trả nghiệp để có thể đắc Pháp. Tôi đã rất ý thức được việc này.
Khi còn nhỏ, tôi thường cố gắng nhớ lại một ký ức nào đó. Tôi biết điều này rất quan trọng, mà chỉ cần một chút cố gắng là tôi sẽ nhớ lại, hiểu được nó. Nhưng lần nào tôi cũng không thể nhớ lại được ký ức này. Bây giờ tất cả mọi việc đã sáng tỏ, dường như tôi luôn luôn biết điều ấy, nhưng sau đó chợt quên đi, rồi cả cuộc đời này tôi luôn cố gắng để nhớ lại. Tôi đã cố, cố mãi nhưng không thể, và bây giờ tôi chợt nhớ! Sư phụ đã giúp tôi trở lại chính lộ, chỉ đường cho tôi trong đêm tối.
Hướng nội để giải quyết mâu thuẫn gia đình
Vợ tôi không muốn chấp nhận Pháp. Đúng là tôi đã dẫn dắt cô ấy tu luyện. Chứng kiến những thay đổi nhanh chóng ở tôi, cô ấy bắt đầu miễn cưỡng xem video bài giảng của Sư phụ, và cơ thể của cô ấy bắt đầu được tịnh hóa. Nhưng tôi luôn không hài lòng với cô ấy, vì tôi nghĩ rằng cô ấy không đủ tinh tấn, không học Pháp, phát chính niệm, luyện công đủ, và cả những việc khác.
Lúc đó tôi không bị bất kỳ bệnh tật hay trải nghiệm bất kỳ một dấu hiệu nào là thân thể được tịnh hóa, nhưng cả gia đình tôi đều bị ốm, bắt đầu từ con tôi và cuối cùng là mẹ vợ tôi. Tôi trao đổi rất nhiều với một học viên người đã chia sẻ và gửi cho tôi đường link đến các bài giảng, kinh văn hoặc những trích dẫn của Sư phụ.
Dần dần vợ tôi đã xem tất cả các bài giảng, kinh văn và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, nhưng mối quan hệ của chúng tôi tiếp tục xấu đi từng ngày. Tôi cảm thấy trong tâm rất căng thẳng và tiếp tục đổ tất cả những lỗi mà tôi có thể nghĩ ra cho cô ấy mà không hướng nội. Chúng tôi đổ lỗi cho nhau.
Tôi ngộ ra trạng thái này là để chúng tôi tu luyện, qua đó chúng tôi có thể đề cao tầng thứ của mình và đồng thời đề cao tâm tính. Tôi đã sai khi quá đỗi vị kỷ.
Chúng tôi bắt đầu cùng nhau học Pháp nhóm, nhưng việc đó cũng không giúp gì nhiều, vì khi trở về nhà, xích mích lại bắt đầu lặp lại.
Một ngày nọ, tôi lắng nghe chia sẻ và thảo luận của các học viên sau khi học bài giảng của Sư phụ. Tôi thấy họ đang nói chính xác về vấn đề của tôi: rằng người ta cần phải liên tục hướng nội. Tôi đã nghe điều đó rất nhiều lần, nhưng tôi không thực sự hiểu. Tôi bắt đầu nhìn vào giữa những truy cầu và chấp trước của mình. Tôi ngộ ra rằng tôi đã không đánh giá cao những gì cô ấy làm cho tôi và gia đình. Tôi không cố gắng hiểu cô ấy, tôi ích kỷ và chỉ nghĩ đến bản thân.
Tôi run lên. Càng hướng nội càng sâu bao nhiêu, tôi càng hiểu và nhận ra chấp trước cần phải loại bỏ bấy nhiêu. Tôi nghẹn ngào trong nước mắt. Cuối cùng tôi nhận ra hàm nghĩa của việc hướng nội. Tôi rất ngạc nhiên và xúc động sâu sắc.
Khi tôi trở về nhà, mọi thứ thay đổi một cách kỳ diệu, như thể nó chưa từng xảy ra. Vợ tôi rất bình tĩnh, bữa tối đã dọn sẵn trên bàn chờ tôi. Tôi ngộ ra rằng đó là vì tôi đã đề cao tâm tính của mình và có thể hiểu được hàm nghĩa của việc hướng nội.
Tự tin và tự hào là một học viên Đại Pháp
Hàng ngày tôi cố gắng phát tài liệu, cứu độ chúng sinh. Khi tôi bắt đầu làm việc đó, tôi mới chỉ bước vào tu luyện. Mất một vài tháng, tôi đã rất sợ. Tôi ngập ngừng, không minh bạch về lý do tại sao tôi làm việc này.
Lần đầu tiên phát tờ rơi cho người thường, tôi gặp muôn vàn khó khăn. Với nỗ lực, dường như tôi đã vượt qua. Hàng ngày tôi bắt đầu phát tờ rơi khi đi làm. Cuối cùng tất cả những việc này trở thành hình thức. Tôi thường xuyên cảm thấy không vững vàng và do dự, đặc biệt là khi bị người ta ngược đãi hoặc từ chối nhận tài liệu.
Một lần đang phát tờ rơi trên đường đi làm, một người phụ nữ lớn tuổi muốn biết tôi đã phát cho bà tài liệu gì. Bà bắt đầu hỏi tôi về việc tu luyện. Tôi đã nói với bà tất cả những gì mà tôi biết. Sau đó bà xin số điện thoại của tôi, bởi vì bà ấy muốn tu luyện cùng tôi. Hóa ra bà ấy ở gần nơi tôi sống. Tôi cố gắng nói với bà về cuộc bức hại, nhưng bà ấy không lắng nghe. Bà hỏi về Sư phụ và lợi ích thu được từ việc tu luyện.
Tôi phải đi đường khác, và chúng tôi dừng lại để ghi số điện thoại của mình.
Đột nhiên, một người phụ nữ đến chỗ chúng tôi. Hóa ra, đó là con gái của bà ấy. Cô ta nhìn tôi từ đầu tới chân, giật tài liệu khỏi tay mẹ mình và nói: “Mẹ, đến lúc phải đi làm phân tích rồi.”
Cô này liếc qua tờ rơi và xé nhỏ ra, sau đó quay sang yêu cầu tôi rời đi. Tôi đã bị sốc và phẫn nộ, Cô ta đang làm gì thế này? Tất cả mọi việc khởi đầu thật tốt, và người phụ nữ này đã hủy hoại tất cả. Tôi cố gắng chính lại tình thế. Với một nụ cười gượng gạo, tôi bắt đầu nói rằng cô ấy đã sai, rằng cô không nên làm thế, và Pháp Luân Công là một pháp môn tu luyện rất tốt. Nhưng cô ấy không nghe và hét càng ngày càng to, yêu cầu tôi rời đi.
Tôi quay lại, từ từ rời đi, với tâm thái xấu hổ xen lẫn sợ hãi. Tôi bắt đầu phát chính niệm. Tôi run lên. Tôi đã khá tức giận. Người thường không nhận tờ rơi vì trạng thái của tôi rất kém. Tôi đến sở làm và mải miết suy nghĩ tại sao chuyện đó xảy ra, vì việc đó không hề ngẫu nhiên.
Sư phụ giảng:
“Bao nhiêu người trong chúng ta khi gặp phiền toái có thể thực sự xét bản thân. Đương nhiên, có nhiều người chúng ta vào những lúc khác nhau có thể làm được như vậy, nhưng rất rất nhiều lúc chư vị không làm được như vậy. Nếu chư vị hướng vào bên trong mà tìm nguyên do thực sự, chư vị nếu dám nhìn thẳng vào chúng, thừa nhận chúng, chư vị phát hiện ngay lập tức sự tình đó liền thay đổi, không còn mâu thuẫn nữa, đối phương, đột nhiên không biết vì lý do gì, dường như không có phát sinh sự việc như vậy, chưa hề phát sinh mâu thuẫn như vậy với chư vị. Bởi vì đối với một người tu luyện, không có gì tồn tại ngẫu nhiên, không cho phép có bất kỳ thứ gì ngẫu nhiên đến phá hoại con đường tu luyện của chư vị.” (Pháp Luân Phật Pháp — Giảng Pháp tại Pháp hội lần đầu ở Bắc Mỹ) (tạm dịch)
Sau đó, tôi chia sẻ với một học viên trên mạng và cô ấy đã giúp tôi tìm ra chấp trước của mình. Tôi nói với cô ấy: “Tôi hướng nội và cảm thấy bị tổn thương khi người thường không kính trọng Đại Pháp.” Cô ấy nói, “Hãy hướng nội sâu hơn nữa. Tại sao việc đó lại làm tổn thương anh?” Tôi trả lời đó là do sợ bị mất mặt. Cô ấy nói: “Anh sợ rằng bị xem là kỳ dị. Nó xuất phát từ sự thiếu tín tâm vào Đại Pháp. Anh có nhiều nghi tâm, và không đặt Đại Pháp ở chỗ mà anh tự hào, cho dù người ta nói gì đi chăng nữa.”
Đột nhiên, tôi nhận ra chấp trước của mình. Hàng ngày đi phát tài liệu, tôi sợ đủ thứ cùng một lúc. Thường ngày tôi đã sợ và thậm chí còn không nhận ra. Tôi lo lắng mọi người nghĩ gì về tôi, cố gắng biện minh cho hành động của mình. Tôi nên tự hào được làm một học viên Đại Pháp và tự tin giảng chân tướng cho người thường. Khi tôi ngộ ra điểm này, tôi cảm thấy nhẹ nhàng và nỗi sợ biến mất. Tôi cảm thấy một bông hoa sen chớm nở trong ngực tôi. Lần đầu tiên trong tu luyện tôi thấy rất minh bạch.
Bây giờ tôi phát tài liệu theo một cách khác. Tôi tâm tâm niệm niệm rằng tôi đang cứu độ chúng sinh, trợ giúp Sư phụ, làm việc chân chính nhất. Vậy tại sao tôi phải sợ? Tà ác phải sợ tôi. Tôi nhận thấy như tôi đã thuần thục. Bây giờ tôi nhìn trực diện vào mắt người ta khi phát tờ rơi. Tôi không bị ảnh hưởng nhiều bởi phản ứng của người thường. Một người thường không thể làm tổn thương một bậc giác giả.
Loại bỏ chấp trước về sắc dục
Trong suốt đời mình, tôi đã từng xem nhiều bộ phim khiêu dâm. Khi bắt đầu tu luyện, tôi không gặp vấn đề gì khi buông bỏ nó. Nhưng sau đó trong quá trình tu luyện, tôi đã không vượt qua được khi khảo nghiệm tới.
Mỗi khi không thể kiểm soát và xem những bộ phim này, tôi đổ lỗi cho tự ngã và sau đó xem lại lần nữa. Tôi biết phải dừng lại, nhưng tôi không thể. Nó đã đến mức mà ngay cả khi tôi đang luyện công hoặc vào ban đêm tôi có một dục vọng mạnh mẽ muốn xem phim. Gần như tôi không thể cưỡng lại được.
Tôi nghĩ đó là một việc nhỏ, nhưng nó đã tạo ra một rào cản và lừa tôi tin rằng tôi có thể dừng lại bất cứ lúc nào .
Do hổ thẹn, tôi đã không chia sẻ với người khác về vấn đề này. Một ngày nọ, tôi đã chia sẻ vấn đề đó với một đồng tu. Anh ấy nói với tôi rất nghiêm túc rằng tất cả các vấn đề của tôi đều do chấp trước này. Và cuối cùng tôi ngộ ra rằng ngay lập tức tôi phải dừng lại.
Tôi hứa với bản thân mình không bao giờ xem lại những bộ phim này. Hai tuần trôi qua. Dục vọng của tôi trở nên mạnh hơn, nhưng tôi nhất quyết rằng tôi sẽ kiên định và không nhượng bộ. Tôi phát chính niệm.
Một lần, một cô gái trên mạng xã hội đã đưa tôi vào danh sách bạn bè. Cô ta mời tôi đến gặp cô ấy để có một mối quan hệ thân mật. Tôi ngộ ra rằng đây là một khảo nghiệm. Pháp Luân xoay chuyển rất mạnh tại vùng bụng dưới của tôi và ngay lập tức tôi tĩnh lại. Tôi quyết định nói với cô ấy về Đại Pháp. Tôi bắt đầu viết cho cô ấy với sự ấm áp và từ bi. Tôi cũng nói với cô ấy rằng những gì cô đang làm rất không tốt. Cuối cùng, cô ấy rất cảm động và viết rằng cô ấy đã khóc khi đọc những lời tôi viết. Tôi gửi cho cô ấy một đường link đến Chuyển Pháp Luân. Sau đó trang cá nhân của cô ấy biến mất.
Nhưng khảo nghiệm của tôi vẫn chưa kết thúc. Khi tôi bật máy tính của mình và vào mạng, ngay lập tức tôi truy cập phải những trang đó. Tôi đã đóng lại ngay. Tôi ngộ ra rằng chuyện này thực sự dơ bẩn, vấn đề nghiện sắc dục trầm trọng như thế nào. Bây giờ tôi diệt mọi ý niệm liên quan tới vấn đề này và thanh lọc tâm mình.
Khi vợ chồng tôi bắt đầu tới nhóm học Pháp ở thành phố khác, tôi bị nghiệp bệnh khá nặng. Tôi sốt trên 40 độ và nằm bẹp trên giường. Tôi ngộ ra rằng đó là những thứ dơ bẩn đã tích lại trong tôi hết năm này qua năm khác khi tôi xem những bộ phim khiêu dâm. Nguồn gốc của vật chất xấu đã bị lấy ra, và bây giờ những thứ dơ bẩn bị đẩy ra ngoài. Tôi nhìn bằng thiên mục của mình thấy vật chất màu đen, hết lớp này đến lớp khác. Mật độ của chúng rất dầy đặc. Chúng bốc mùi khó chịu.
Kể cả vào ngày phải lên đường, tôi vẫn cảm thấy rất tệ, hai vợ chồng tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ đi. Chúng tôi mang con đến gửi bà ngoại và sau đó ra ga bắt xe lửa đến thành phố đó để học Pháp. Tôi rất yếu, xương đau nhức, đầu choáng váng. Nhưng tôi cảm thấy khỏe hơn trên chuyến tàu đêm vì trường năng lượng ngay chính của những học viên khác.
Về đêm hóa ra là chiếc đệm của tôi phồng lên rất khó chịu. Khi chúng tôi tới nơi, mẹ vợ tôi gọi và nói rằng con trai của chúng tôi bị ốm nặng và sốt. Tôi biết đây chỉ là can nhiễu ngăn chúng tôi tham gia học Pháp nhóm.
Trong khi học Pháp tôi có cảm giác khó chịu. Dường như có thứ gì đó đang di chuyển bên trong tôi và tôi muốn bỏ chạy. Tôi gắng sức chống lại nó. Tôi tự nhủ với bản thân mình một cách kiên định rằng tôi sẽ ở lại. Sau đó vật chất xấu trong tôi ngừng can nhiễu. Mặc dù tôi mất ngủ suốt đêm, tôi có thể đọc Pháp cùng với nhóm suốt thời gian đó với tâm thanh tịnh.
Có trách nhiệm đối với chúng sinh của mình
Kể từ khi bắt đầu tu luyện, hàng ngày tôi cố gắng luyện tất cả các bài công pháp. Trước đó những cảm xúc người thường trong tôi thường triển hiện: an dật, mệt mỏi, và mơ hồ. Tất cả đã can nhiễu tôi. Tôi gặp vấn đề đối với bài công pháp thứ 5, vì tôi không thể ngồi song bàn. Hàng ngày tôi dậy sớm và luyện bốn bài trước, sau đó làm thủ ấn ngồi thế đơn bàn.
Tôi mất sáu tháng đau đớn và thống khổ trước khi tôi có thể vắt chéo chân của mình ở tư thế song bàn. Bây giờ ngay lập tức tôi có thể ngồi đả tọa khoảng 47 phút ở thế song bàn.
Thứ Năm hàng tuần, chúng tôi học Pháp nhóm. Tôi về nhà rất muộn và không luyện được bài công pháp thứ năm, vì tôi phải đi làm vào ngày hôm sau, tôi muốn ngủ một chút. Tôi sợ ngủ không đủ, hay cảm thấy mệt. Một ngày nọ, tôi không đi học Pháp nhóm và ở nhà với con. Tôi có thời gian luyện các bài công pháp, nhưng tôi buồn ngủ và tôi bắt đầu viện cớ không tu luyện. Tôi nhận thấy đó là sự can nhiễu, vì vậy tôi quyết định luyện các bài công pháp và bật nhạc luyện công.
Ngay khi tôi bắt đầu luyện công, tôi cảm thấy chân của mình đau đớn vô cùng. Tôi quyết định tiếp tục luyện ít nhất nửa giờ. Cơn đau rất nghiêm trọng, tôi không thể nhập định, và muốn dừng lại.
Đột nhiên, phía trên vai phải, tôi nhìn thấy một đứa bé, người mà tôi cảm thấy rất gắn bó. Đứa trẻ rất quen thuộc với tôi. Sau đó, tôi nhận ra đây là một sinh mệnh trong thế giới của mình. Tôi ngộ ra rằng ngoài tôi ra có vô vàn sinh mệnh tạo ra tôi, những sinh mệnh này đặt hết hy vọng vào tôi. Họ cảm thấy vui khi tôi tu luyện tốt và buồn khi tôi không thể tinh tấn. Đối với họ, tôi là một vị thần, vì vậy tất cả họ đều tin tôi và sẵn sàng hy sinh sinh mệnh của mình vì tôi. Tôi cảm thấy một trách nhiệm rất lớn và hổ thẹn về tự ngã của mình.
Mỗi ngày, họ đặt hy vọng vào tôi. Các vị thần xem xét kĩ lưỡng sự đề cao trong từng ý niệm của tôi. Điều này giúp tôi mở rộng cảnh giới, loại bỏ tự ngã tại tầng thứ tu luyện của mình. Bây giờ tôi luyện các bài công pháp không chỉ cho bản thân, mà còn cho hết thảy các chúng sinh đã giao phó sinh mệnh của họ cho tôi – những sinh mệnh này và tôi đồng tạo nên một chỉnh thể.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/6/新学员学会向内找修正自己的体会-277709.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/28/141727.html
Đăng ngày 11-10-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.