Bài viết của một học viên Đại Pháp đến từ Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 08-08-2013] Khi vẫn ở tuổi thiếu niên, tôi là trùm sỏ trong làng. Hôm nào không đánh nhau với ai tôi sẽ cảm thấy ngứa ngáy chân tay. Nếu tôi không có chuyện gì để đánh nhau, tôi sẽ xuống đường và đánh những ai mà tôi không thích. Cha mẹ tôi luôn luôn sống trong sợ hãi. Đồng tiền mà họ vất vả kiếm được đều dùng vào việc chữa trị vết thương hoặc đền bù cho người khác.

Nhà của tôi ở rìa thành phố. Với tốc độ đô thị hóa ngày càng nhanh, nhiều tòa nhà cao tầng đã mọc lên. Để có được những hợp đồng xây dựng, tôi đã tụ tập khoảng một trăm đồng bọn, dùng bạo lực và đe dọa để chiếm độc quyền các dự án xây dựng trong vùng của chúng tôi. Tất nhiên cũng có những lúc xảy ra vấn đề. Một lần, tôi nhận lời đấu với một nhóm khác. Nhưng vì một vài lí do, một số xe của chúng tôi đã không đến đúng giờ. Hơn một chục người chúng tôi đánh nhau với hơn 30 người của đối phương. Tôi bị gãy vài xương sườn. Vì tôi đánh nhau cũng quen rồi, nên bị thương không đáng kể gì, nhưng thất bại làm tôi rất khó chịu. Người ta nói rằng tôi trông hung dữ hơn và ngày càng hiếu sát hơn, khiến họ rất sợ.

Với ngày càng nhiều dự án xây dựng, tôi có rất nhiều tiền. Hầu hết người trong nhóm chúng tôi đều không được giáo dục tốt. Vì kiếm tiền dễ dàng nên chúng tôi tiêu tiền cũng dễ dàng. Chúng tôi tụ tập, chơi bời ở vũ trường và những chỗ giải trí khác. Chúng tôi đã hoàn toàn say mê vào tứ độc (ăn uống, nhậu nhẹt, gái gú, hút hít). Chúng tôi tối ngày cứ sống như thế, chỉ về nhà một vài lần một năm. Cha mẹ tôi không thể làm gì, và vợ tôi muốn ly dị tôi. Tôi đã mất kiểm soát hoàn toàn. Tôi đơn giản là không thể quản cuộc sống của mình.

Tôi tiếp xúc với Pháp Luân Đại Pháp năm 1996, lúc đó tôi đang đi bộ đội và xin nghỉ phép về thăm gia đình. Cha tôi, vốn dĩ có sức khỏe yếu nhưng đã trở nên mạnh khỏe hơn nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông thậm chí không muốn dùng loại thuốc lá đắt tiền mà tôi mua cho ông ở khu nội Mông Cổ bởi vì ông đã bỏ hút thuốc. Sau đó tôi phát hiện ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện Phật Pháp với đức hạnh cao, giúp cải thiện sức khỏe con người và nâng cao đạo đức xã hội. Năm 1999 khi các học viên Đại Pháp bị đàn áp, tôi đã kể cho các bạn tôi sự thật về Đại Pháp.

Vào lúc đó, tôi khoảng 20 tuổi, và không có bất kì sự ước chế ràng buộc nào. Cầm đầu một nhóm côn đồ, tôi trở thành trùm sỏ nhờ vào bạo lực. Trong vài năm, từ trùm sỏ trong chợ tôi đã thăng tiến trở thành trùm sỏ của các dự án xây dựng. Tôi bắt đầu hút hít và có đàn bà đi theo.

Tôi không thỏa mãn với những thứ này và thấy nội tâm thật trống rỗng. Có cái gì đó khiến tôi phải trăn trở và thống khổ trong nội tâm. Khi tôi khoảng 10 tuổi, tôi xem bộ phim truyền hình dài tập: “Tây Du Kí.” Khi tôi thấy Đường Tăng được lên trời, một bức tranh hiện lên trong đầu tôi: “Ba người ngồi trên bầu trời, như thể là họ đang đợi tôi.” Sau đó một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi: “Tôi không phải sinh mệnh đến từ trái đất này.” Trải nghiệm này vẫn thường xảy đến với tôi.

Vào năm 2006, cha tôi đã nói với tôi một cách nghiêm túc: “Con nên nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí.” Trước khi tôi kịp xem hết các bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu thì tôi đã bỏ hút thuốc. Tôi thực sự cảm thấy uy lực của Đại Pháp. Vợ tôi và mấy người bạn của tôi tưởng rằng tôi có vấn đề gì. Trong mắt họ, ăn nhậu và đánh nhau là trạng thái bình thường của tôi. Để kiểm tra xem tôi có bình thường không, vợ tôi đã yêu cầu tôi hút thuốc, nếu không cô ấy sẽ li dị tôi. Nhưng hễ tôi cho điếu thuốc vào miệng, nó lại rơi xuống đất. Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi. Họ cũng cảm thấy rất lạ. Tôi không thể chịu được áp lực từ sự đe dọa của vợ và đồng nghiệp, do vậy tôi đã hút thuốc trở lại.

Khi đã bị lạc đường thì rất khó quay trở lại. Những cám dỗ bên ngoài can nhiễu tôi rất khủng khiếp. Một thời gian sau, tôi lại quay trở lại trạng thái trước đây và không tu luyện nữa.

Cứ mỗi lần về nhà sau khoảng 10 ngày hoặc nửa tháng, tôi cảm thấy rằng chỉ có cái thân xác là quay trở lại còn tâm tôi thì vẫn ở ngoài kia. Một lần, một người bạn bảo tôi: “Cậu vừa mới thoát được tai họa lớn đấy. Bông hoa sen trên cổ cậu đã cứu cậu (chiếc bùa hộ mệnh của Pháp Luân Đại Pháp).” “Quả đúng như vậy, hai ngày trước đó khi tôi muốn ra ngoài, vợ tôi thấy rằng không thể ngăn được tôi nên cô ấy lấy dao dọa giết tôi. Đột nhiên cô ấy trở nên bình tĩnh một cách kì lạ, và để tôi đi. Lúc đó tôi không biết có chuyện gì xảy ra, và chỉ nghĩ rằng rất kì lạ.”

Tôi thực sự muốn bỏ thuốc nhưng tôi không thể. Tôi cảm thấy rất buồn. Cha tôi bảo: “Con trai, quay lại đi. Chỉ có Đại Pháp có thể cứu con.” Vào năm 2011 tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi giải tán băng nhóm của mình và kết thúc hai thập kỉ dài sống với giết chóc và đánh đấm. Về các dự án xây dựng, mọi việc diễn ra tự nhiên. Tôi không chiến đấu để tranh giành nữa.

Lần này tôi đã thực sự tu luyện. Tôi đã ngủ liên tục bảy ngày đêm không tỉnh. Sư phụ đã nhanh chóng tịnh hóa thân thể tôi. Tôi bị tiêu chảy trong vài ngày. Tôi tăng đến 13kg trong một tháng. Theo nhận xét của các đồng tu, tôi thay đổi từ một anh chàng gầy gò với đôi mắt hiếu sát trở thành tươi cười mập mạp với làn da sáng sủa.

Khi tôi mới tu luyện, tôi trông vẫn hung dữ như côn đồ. Một lần tôi đến nhà một đồng tu, con trai cô ấy bảo: “Mẹ, ông này là ai vậy?” Đồng tu bảo: “Chú ấy là đồng tu đấy.” Đứa con đáp: “Hả? Sao người tu luyện lại trông thế này được!”

Trong vòng một năm, Sư phụ đã cho tôi một cơ thể khỏe mạnh, và Đại Pháp đã tịnh hóa tâm hồn tôi, thay đổi tính khí tôi. Tôi, một đệ tử, xin tạ ơn Sư phụ: “Xin cảm tạ Sư phụ đã không bỏ rơi con, xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi của Ngài!”

Tôi biết đắc Pháp khó như thế nào. Vậy nên với sự giúp đỡ của các đồng tu (mẹ tôi cũng đã đắc Pháp), tôi tu luyện tinh tấn, và cố gắng làm tốt ba việc. Tôi kiên trì học Pháp, luyện công, và phát chính niệm. Tôi có một cái ô tô và tôi lái xe đi bất cứ nơi đâu cần đến, bất kể là phát tài liệu giảng chân tướng ở xa hoặc là đến trại cưỡng bức lao động hoặc trại giam để phát chính niệm cự ly gần. Tôi chú ý đến lời nói và cử chỉ của mình. Tôi biết rằng tôi cũng có những cái không phù hợp với hành vi của người tu luyện, như nói tục, xả rác bừa bãi, v.v. Cho dù tôi tự nhận ra hay là các đồng tu góp ý chỉ ra, tôi sẽ cố gắng sửa chữa. Không cần biết tôi làm gì, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cần duy hộ hình ảnh của Đại Pháp, và hành xử chiểu theo Pháp lý.

Người dân trong làng cũng thấy được sức mạnh và vẻ đẹp của Đại Pháp qua sự thay đổi của tôi, do vậy tôi thuyết phục họ làm tam thoái khá dễ dàng. Các đồng bọn trước đây của tôi đều đã biết sự thật về Đại Pháp và thoái đảng. Các cán bộ xã cũng biết sự thật về Đại Pháp, và tôi đã giúp họ thoái đảng. Hoàn cảnh tu luyện của chúng tôi rất thoải mái và về cơ bản chúng tôi có thể tu luyện công khai.

Bây giờ, nếu một ngày tôi không học Pháp hoặc làm ba việc, thì tôi cảm thấy áy náy. Chỉ khi tôi cùng các đồng tu làm các việc thì tôi mới thấy mãn nguyện, thư thái và hạnh phúc. Nghe bài hát “Đắc Độ”, tôi bật khóc. Nhờ đọc các bài viết của các đồng tu về việc Sư phụ đã gánh chịu cho chúng sinh, tôi đã có nhận thức tốt hơn về trách nhiệm và sứ mệnh trọng đại của đệ tử Đại Pháp. Nó khích lệ tôi làm tốt ba việc hàng ngày, xứng đáng với sự từ bi vô lượng của Sư phụ đối với tất cả chúng sinh!

Một người anh họ của tôi có căn cơ rất tốt. Anh ấy có thể nhập định thâm sâu và có thể ngồi trong thế song bàn trong nửa giờ khi anh ấy mới bắt đầu tu luyện. Nhưng anh đã bỏ tu luyện do cám dỗ của danh lợi. Vợ tôi nói: “Anh phải tu luyện cho dù có ai ngừng tu luyện đi nữa. Chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp anh kiểm soát bản thân mình.”

Cho dù vợ tôi có không nói như thế đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ rời bỏ Đại Pháp, bởi vì chính Đại Pháp đã thay đổi cuộc sống đang ở bên bờ diệt vong của tôi. Chính Đại Pháp đã khiến tôi thay đổi từ một tên tội phạm thành một đệ tử Đại Pháp thần thánh, được ngưỡng mộ bởi tất cả chúng sinh trong vũ trụ. Tôi phải theo sát Sư phụ, và tu luyện kiên trì đến cùng!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/8/“工程霸”浪子回头的故事-277859.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/11/141952.html

Đăng ngày 09-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share