Bài của Thăng Hoa, đệ tử Đại Pháp tại Nội Mông Cổ

[MINH HUỆ10-08-2013] Vào năm 1998, khi đến thăm người hàng xóm, thấy cô có cuốn sách tôi cầm lên và xem lướt nhanh qua nó. Cả cuốn sách dường như được xoay quanh ba chữ Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi suy nghĩ mãi về ba chữ này khi quay về nhà, chúng thậm chí còn xuất hiện cả trong giấc ngủ của tôi.

Tại sao lại như vậy? Ngày hôm sau tôi quay trở lại nhà người hàng xóm và đọc lại cuốn sách, cô ấy cho tôi mượn một bài giảng Pháp có tiêu đề “Giảng Pháp tại Sidney”. Tôi rất thích đọc các bài giảng – đặc biệt là cách mà Sư phụ Lý Hồng Chí dạy học viên trở thành một người tốt như thế nào.

Thật thần kỳ, rất nhiều chứng bệnh của tôi đã biến mất, như bệnh ung thư gan giai đoạn đầu, đi tiểu ra máu, thấp khớp, bệnh hay lo lắng thái quá. Tôi tu luyện Pháp Luân Công một cách bí mật và không nói cho người khác biết vì trước đó tôi đã theo một tôn giáo khác.

Sau đó tôi đã mua một cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi thường thấy nước mắt mình rơi xuống trong khi đọc sách. Theo cách này, tôi đã trở thành một học viên chân chính và đề cao bản thân thông qua nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã làm việc chăm chỉ để có thể nhanh chóng đề cao tâm tính. Chẳng hạn, khi tôi còn là chủ sở hữu nhà hàng ăn của gia đình, một lần có một khách hàng đã để quên lại toàn bộ cả lương tháng của mình – khoảng 960 nhân dân tệ tiền mặt. Sử dụng những thông tin trên phong bì, tôi đã liên lạc được với người chủ của anh ấy để tìm ra chủ nhân của số tiền. Vị khách này thưởng cho tôi 200 tệ, nhưng tôi từ chối. Người đồng nghiệp đi cùng anh ấy nói: “Chị là một người tốt, chúng tôi muốn đưa chị lên chương trình ti-vi của địa phương chúng tôi.” Tôi nói với họ tôi tu luyện Pháp Luân Công và nói với họ nên nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Người chủ số tiền đó cảm ơn tôi, và tôi nói: “Hãy cảm ơn Sư phụ của tôi. Tất cả những việc làm như thế này đều là do Sư phụ tôi dạy đó.”

Vụ tai nạn xe máy

Do tôi đã có thể yêu cầu bản thân hành xử mọi việc chiểu theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn, do đó Sư phụ mỗi thời khắc đều bảo hộ tôi.

Một hôm trong khi đang chuyên chở một số hàng hóa trên xe máy, tôi đã bị một chiếc xe ba bánh đâm vào bên sườn xe. Và sau đó nó tiếp tục chạy đè lên đầu và lưng tôi. Thậm chí chiếc mũ bảo hiểm của tôi cũng bị vỡ nát, có cảm giác như thể xương ở trong lồng ngực và ở lưng của tôi đã bị gãy. Tôi đau đớn đến tột độ, như thể đầu tôi bị rơi ra ngoài. Đột nhiên tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng trong Bài giảng thứ tư trong sách Chuyển Pháp Luân:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.”

Tôi muốn đứng dậy để chứng thực Pháp Luân Công. Tôi đã cố hết sức nhưng không thể nhúc nhích được. Tôi chỉ có thể di chuyển cánh tay ra xung quanh một cách yếu ớt. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ, sau đó tôi đã đứng lên nhờ vào chút sức lực từ cánh tay trước khi nôn ra một bụm máu.

Cảnh sát và chồng tôi đã nhanh chóng xuất hiện. Chồng tôi không phải là học viên và anh ấy muốn đưa tôi đi viện. Tôi nói tôi không sao, nhưng anh ấy kiên quyết đưa tôi vào viện. Tuy nhiên, các bác sĩ đã không phát hiện ra có điều gì bất thường với tôi cả. Tôi biết chính là Sư phụ đã bảo hộ mình.

Sau khi trở về nhà, tôi chỉ có thể nằm bệt một chỗ và không thể cử động dù chỉ một chút. Chồng tôi phàn nàn rằng tài sao tôi không bắt đền người lái xe kia ít tiền. Tôi không nói gì và chỉ hỏi con trai tôi xem xe máy của tôi ở đâu. Cháu nói rằng xe đã được mang ra cửa hàng để sửa, và cảnh sát đã giữ chiếc xe gây tai nạn kia. Tôi nói: “Hãy đi làm việc với cảnh sát để nói họ trả lại xe cho người kia đi, và chúng ta cũng không cần ông ta phải trả chi phí cho sửa chữa xe của chúng ta nữa.”

Gia đình người lái xe kia sau đó đã đến thăm tôi và tặng tôi 200 tệ. Tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và tôi không thể nhận nó. Sau đó tôi nói sự thật về Pháp Luân Công, họ đã rất xúc động và nói: “Các học viên đều là những người tốt. Nếu chị không tu luyện Pháp Luân Công thì chúng tôi phải trả 8.000 tệ để sửa xe cho chị và còn phải thanh toán các chi phí thuốc men. Chúng tôi thực tâm muốn cảm ơn Pháp Luân Công và đa tạ Sư phụ của chị.”

Bởi lúc đó tôi không thể cử động được nhiều, nên hai con tôi thường phải giúp tôi ngồi tựa vào gối. Khi tôi không thể cúi đầu xuống để học Pháp, tôi quỳ xuống để nghe băng thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. Ba ngày sau, tôi đã có thể ra khỏi giường và luyện các bài công pháp. Khi đang luyện bài công pháp thứ tư, tôi có cảm giác như cổ của tôi bị gãy, nhưng tôi phớt lờ nó và tiếp tục luyện.

Một tháng sau, tôi đã hoàn toàn hồi phục và đã có thể làm các công việc nặng nhọc. Tất cả những người hàng xóm đã chứng kiến toàn bộ quá trình hồi phục nhanh chóng của tôi và rất ấn tượng về Pháp Luân Công. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì Ngài đã ban cho tôi một cuộc đời mới.

Không ai bị thương trong vụ tai nạn kinh hoàng

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi không thể tiếp tục duy trì nhà hàng được nữa, vì vậy tôi chuyển sang làm công việc kinh doanh bán lẻ.

Một hôm, tôi cùng với người lái xe tải ra ngoài để mua hàng hóa. Chẳng bao lâu, người lái xe mệt mỏi vì liên tục phải lái xe trên địa hình vùng đồi núi, chiếc xe đã bị lật vào khoảng nửa đêm. Khi chiếc xe bị lật tất cả đèn của xe bị tắt hết. Bố của người lái xe đi cùng chúng tôi đã gào thét một cách hoảng loạn rằng tất cả chúng tôi sẽ chết hết.

Tôi biết rằng Sư phụ sẽ bảo hộ chúng tôi. Khi chiếc xe tiếp tục lăn, tôi nghe thấy tiếng kính xe vỡ và âm thanh ghê rợn của kim loại va chạm vào nhau vang vọng đập vào vách đá trong thung lũng. Nó thật đáng sợ. Tuy nhiên, tôi vẫn ngồi vững chắc trên nghế, như thể tôi bị đóng đinh vào ghế vậy.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, người lái xe trèo ra ngoài qua cửa kính trước và lôi tôi và cha anh ra sau. Trời rất tối và chúng tôi không quan sát được xung quanh. Chúng tôi phải bám chặt vào cỏ và các lùm cây để trèo ra khỏi thung lũng. Cuối cùng chúng tôi cũng đã ra được đến đường cái, nhưng ở vùng núi không có tín hiệu điện thoại di động và không có chiếc xe nào chịu dừng lại cho chúng tôi đi nhờ cả. Người lái xe đã phải đi bộ một đoạn khá xa mới gọi được điện thoại yêu cầu giúp đỡ.

Chiếc xe kéo cứu hộ đến vào khoảng 07 hay 08 giờ sáng. Bởi độ dốc quá lớn, chúng tôi cùng những người khác phải mất cả một ngày trời mới kéo chiếc xe từ dưới thung lũng lên được.

Bạn của anh trai tôi tình cờ lái xe đi qua, và khi giúp chúng tôi kéo chiếc xe lên, anh nói: “Chiếc xe đã bị hư hỏng nặng, nhưng chỗ em ngồi thì không việc gì, thậm chí kính cũng không bị vỡ. Chiếc xe đã dừng lại ở gờ một dốc đá dựng đứng. Đó thực sự là một phép lạ.”

Trước đây khi tôi nói với mọi người về Pháp Luân Công, nhiều người thường cười nhạo tôi. Bây giờ mọi người đều biết về sự kỳ diệu siêu thường của Đại Pháp. Sau vụ tai nạn này, nhiều người đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc, thậm chí có một số người cũng đã bắt đầu tu luyện.

Người lái xe và bố anh ấy chỉ bị thương nhẹ, còn tôi không bị thương tích gì. Một hôm khi người lái xe đến thăm tôi, anh nghĩ tôi sẽ bắt đền anh ta tiền. Bạn tôi nói với anh ấy rằng: “Cô ấy [tôi] là một học viên Pháp Luân Công và cô ấy sẽ không làm như vậy đâu.” Người lái xe hỏi thăm sức khỏe tôi và tôi nói với anh rằng tôi vẫn ổn và anh nên chăm sóc bố anh cẩn thận. Tôi nói với anh rằng hãy luôn nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Anh ấy đã vô cùng cảm tạ Đại Pháp và Sư phụ.

Nhiều người trong thành phố đã biết về vụ tai nạn. Khi người hàng xóm, cũng là một lái xe đến thăm tôi, anh nói: “Chị chắc hẳn đã tích được rất nhiều đức và đã nhận được phúc báo nhờ tu luyện.”

Trước đây, chồng tôi không thích nghe nói về Pháp Luân Công. Thậm chí anh ấy còn đánh tôi và đốt cả sách. Kể từ khi vụ tai nạn xảy ra, được chứng kiến sự kỳ diệu siêu thường của Đại Pháp, anh ấy đã rất biết ơn Đại Pháp và Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/10/内蒙古族大法弟子的感恩-277891.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/21/141637.html

Đăng ngày 29-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share