Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-07-2013] Mọi việc ở nhà đã biến đổi kể từ khi tôi bị giam giữ bất hợp pháp. Chồng tôi đã ly dị tôi, anh ấy đã lấy vợ khác và có một con trai. Con gái tôi sống với ông bà ngoại được vài năm, và bây giờ cháu rất cao lớn. Mọi người thân trong gia đình cảm thấy tiếc cho tôi. Họ nói tôi không được gì từ cuộc hôn nhân đổ vỡ đó, và thậm chí còn không nhận được một xu từ vụ ly dị. Nhưng tôi suy nghĩ một cách hoàn toàn khác. Tôi lo lắng rằng, do tôi bị giam giữ mà gia đình nhà chồng cũ của tôi có ấn tượng không tốt về Đại Pháp và họ sẽ không thể được đắc cứu.

Tôi quyết định phóng hạ tư tâm của mình, tiếp tục giảng chân tướng cho họ về cuộc đàn áp đối với Pháp Luân Đại Pháp. Trong khi tôi ở trong tù, gia đình nhà chồng tôi chăm sóc con gái tôi rất chu đáo, tôi rất cảm kích những việc họ đã làm và hiểu rằng họ cũng phải chịu rất nhiều áp lực từ cuộc bức hại. Bởi không được ở cùng con gái nên cháu đối xử với tôi như người xa lạ. Khi mới gặp lại, chúng tôi không biết phải nói gì với nhau. Tôi cũng hiểu những tác động tiêu cực của việc gia đình tan vỡ đối với tâm hồn con trẻ, điều này chính là do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại Pháp Luân Công gây ra.

Tôi cũng luôn tự trách mình đã không dùng chính niệm cường đại để phủ nhận toàn bộ sự bức hại của ĐCSTQ đối với gia đình mình. Đầu tiên, con gái tôi rất buồn và cháu cũng ít nói chuyện với tôi. Khi tôi đến đón cháu ở trường học, cháu đã phản ứng một cách giận dữ và nói chồng tôi sẽ mắng cháu khi thấy chúng tôi bên nhau. Cháu thường đi trước và phớt lờ tôi. Tôi không cảm thấy buồn mà chỉ lặng lẽ đi theo cháu và nói chuyện với cháu một cách nhẹ nhàng. Chúng tôi tiếp tục duy trì thói quen này trong một thời gian, và vẫn giữ mối liên lạc với gia đình nhà chồng. Mặc dù vẫn còn yêu quý tôi, nhưng họ không thể hiểu được lý do tại sao tôi vẫn kiên trì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tiếp tục đi bộ cùng con gái tôi đến gia đình nhà chồng cũ của tôi sau khi cháu tan học về, cháu dần dần cởi mở hơn và đã nói chuyện với tôi. Tôi nhận ra một điều rằng khi sử dụng trí huệ có được từ việc tu luyện Đại Pháp, tôi có thể làm tan chảy tảng băng ngăn cách giữa chúng tôi.

Tôi không hạ mình, không áp đặt quan điểm của mình lên cháu, và khuyến khích cháu nói lên quan điểm, suy nghĩ của mình. Tôi rất thận trọng khi nói về cha và mẹ kế của cháu. Tôi không bao giờ chỉ trích họ, và chỉ nói về mặt mạnh của họ. Cha cháu là một người có trách nhiệm, và tôi đánh giá cao anh ấy trước mặt con gái tôi. Khi cháu có em, cháu cảm thấy mình bị bỏ rơi và cảm thấy không vui. Tôi nhắc cháu hãy yêu người khác như yêu chính bản thân mình và hãy đối xử với người khác bằng lòng tốt của mình. Khi cháu gặp khó khăn ở trường, tôi thường chia sẻ những hiểu biết của mình với cháu, cháu đã có thể loại bỏ được mối ác cảm với tôi và vui vẻ trở lại.

Mối quan hệ của chúng tôi đã hài hòa trở lại và chúng tôi nói đủ các thứ chuyện. Khi gặp nhau, câu đầu tiên chúng tôi nói với nhau là “Mẹ/con có chuyện muốn nói với con/mẹ.” Cháu thường lo lắng về việc không làm tốt bài vở ở trường, và điều đó đã trở thành gánh nặng tâm lý cho cháu. Tôi an ủi và khuyến khích cháu thoái khỏi đội Thiếu niên Tiền phong, khuyến khích cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” để được đắc phúc báo. Cháu đã làm bài kiểm tra tốt nghiệp rất tốt.

Tôi vô cùng cảm kích những lời dạy của Sư phụ, nếu không có Pháp lý của Sư phụ chỉ đạo, tôi đã không thể dung hòa mối quan hệ với gia đình nhà chồng cũ. Khi bố chồng tôi phải nằm viện hai tuần, hàng ngày tôi đều đến thăm ông và biếu ông tiền, tôi làm việc đó một cách vô tư và đặt lợi ích của người khác lên trên của mình. Những việc làm của tôi đã làm con gái tôi xúc động, cháu đã viết trong bài luận văn ở trường: “Người cắt tóc đã cắt tóc của tôi quá ngắn và tôi rất buồn phiền về điều đó. Nhưng người thợ gội đầu thì nói chuyện với tôi một cách dịu dàng tựa như mẹ tôi vậy, và điều đó làm tôi cảm thấy vui ngay lập tức và bình tâm trở lại.”

Tôi đối xử rất tốt với mẹ kế của con gái tôi vì trái tim tôi rộng mở và tôi mong muốn cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc. Chúng tôi thường dừng lại và nói chuyện mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Nhưng thật đáng tiếc là tôi vẫn chưa có cơ hội để nói chuyện với cô về việc thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi có rất nhiều bạn bè và bạn học trong thành phố, tôi tập trung vào việc giảng chân tướng cho từng người một. Đầu tiên tôi đưa cho họ tờ thông tin để họ đọc nhưng tôi không thể nói xem liệu họ có thể đọc và hiểu nó không. Nhưng sau khi nói chuyện với họ, tôi đã có thể tìm ra được điều gì đã ngăn trở họ và chia sẻ suy nghĩ của tôi với họ. Rất nhiều người quen của tôi nói rằng họ rất bận và từ chối không nhận Cửu Bình và nói rằng không có thời gian để đọc. Tôi cũng không thể bắt họ đọc được. Tuy nhiên, hầu hết họ đều muốn nhận cửu bình sau khi nghe tôi nói ngắn gọn về nội dung của cuốn sách.

Chỉ khi chúng ta học Pháp thật tốt, chúng ta mới tìm thấy được điều gì đang ngăn trở chúng ta. Một thuận lợi khác khi giảng chân tướng riêng với từng người đó là chúng ta có thể đề nghị họ lấy một “hóa danh” dễ nghe để thoái đảng ngay tức thời. Có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn nếu chúng ta bảo họ gọi điện lại cho chúng ta hoặc liên hệ với họ trên mạng Internet. Tôi nghĩ rằng giảng chân tướng riêng từng người một, cách đó nhanh hơn và hiệu quả hơn trong việc cứu độ chúng sinh.

Trên đây là thiển ngộ hữu hạn ở tầng thứ sở tại của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/18/破除旧势力对孩子的伤害-276762.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/27/141269.html

Đăng ngày 15-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share