Bài chia sẻ của Tuệ Lưu, một học viên ở Tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-05-2013] Tôi là một giáo viên tiểu học. Hiện nay tôi 75 tuổi. Tôi đã ly hôn khi con trai tôi mới chỉ 13 tháng tuổi. Khi cháu được 5 tuổi, tôi đã mắc bệnh ung thư vú. Để lo cho việc học hành của cháu, tôi đã trở lại giảng dạy sau khi phẫu thuật và trải qua tám đợt hóa trị liệu.

Sau khi tôi nghỉ hưu, vào ngày 10 tháng 09 năm 1996, tôi đang tham dự lễ kỷ niệm ngày nhà giáo. Con trai tôi nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe và nói với tôi: “Mẹ này, bác sĩ nói rằng mẹ đang bị ung thư phổi.” Tôi lặng đi và chính tôi nghe thấy tiếng rì rầm, “Ung thư phổi sao?” Tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi nghĩ: “Phải chăng là bệnh ung thư vú của tôi đang tái phát?”

Hôm sau, tôi đến Bệnh viện Ung bướu để giám định phân tích y khoa. Bác sĩ đã nói: “Khối ung thư của chị ở tại vị trí mà phổi và khí quản nối với nhau, vì vậy chị không thể phẫu thuật được, chỉ làm xạ trị thôi.” Tôi đã lưu trú ở viện khoảng một tháng. Việc điều trị bằng xạ trị vô cùng đau đớn. Tôi cảm thấy buồn nôn và đã nôn thốc ra. Hơn nữa, xạ trị đã phá hủy nghiêm trọng các tế bào bạch cầu của tôi. Một tháng sau, tôi không thể chịu đựng đau đớn thêm nữa. Tôi đã tiêu tốn 14.000 nhân dân tệ vào các chi phí y tế trong một tháng đó.

Vào mùa xuân năm 1997, bệnh ung thư phổi của tôi càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi bắt đầu nôn ra máu và bị sốt cao. Bác sĩ đã yêu cầu tôi đồng ý tiếp tục điều trị thêm bằng xạ trị, nhưng tôi không có đủ tiền để tiếp tục. Bác sĩ là người quen của tôi. Ông ấy nói: “Chúng ta là đồng hương. Để tôi nói thẳng ra nhé. Không có cách chữa trị nào cho bệnh ung thư phổi đâu. Gia đình chị đang gặp hoàn cảnh khó khăn. Đừng để lại khoản nợ lớn cho con cái. Đời người chẳng là gì cả, hãy cứ mặc kệ nó. Hãy ăn bất cứ thứ gì mà chị có thể ăn.” Sau đó tôi đã thử dùng thuốc Trung y vốn thậm chí còn khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn. Tôi đã bị nôn và ruột quặn lên mỗi ngày. Tôi đau đớn đến mức không thể chịu đau đớn thêm nữa. Cuối cùng tôi dừng uống bất cứ loại thuốc nào và chỉ chờ cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.

Sau đó, tôi chỉ có thể uống được một chút sữa đậu nành và nước cháo mỗi ngày. Con trai tôi vừa bắt đầu công việc mới của cháu sau khi tốt nghiệp đại học. Chị gái tôi không muốn tôi làm cháu phải lo lắng, vì vậy chị ấy đã đưa tôi về nhà của chị. Chị ấy nói: “Em chỉ uống nước cháo hoặc ăn súp rau, nên việc chăm sóc em rất dễ dàng. Nếu tình trạng của em trở nên xấu đi, các chị sẽ đưa em đến bệnh viện.”

Tôi đã sống trong một phòng nhỏ ở nhà chị cả của tôi. Tôi gầy đi từng ngày và sắc mặt của tôi vàng lợt. Các lỗ chân lông của tôi bị hở. Bất cứ ai nhìn thấy tôi đứng ở cửa đều không dám bước vào phòng tôi. Khi con trai tôi tới thăm, cháu khóc không ngừng: “Mẹ ơi, mẹ không được chết! Nếu mẹ mất đi, gia đình mình sẽ tan nát mất. Làm sao con có thể sống được một mình đây?” Nghe những lời nói của cháu, tôi bật khóc với đôi mắt mở khẽ. Tôi thều thào: “Mẹ của con không muốn chết, nhưng mẹ không còn sự lựa chọn nào khác. Không ai mắc bệnh ung thư phổi có thể thoát chết được!” Tôi thường khóc nức nở. Tôi nhìn lên và hỏi ông Trời: “Ông Trời ơi! Ai có thể cứu con?”

Một hôm, một bản nhạc hòa ái đột nhiên vang vọng vào bên trong qua cửa sổ. Chị gái tôi nói: “Có một điểm tập Pháp Luân Công ở tầng dưới. Đây là nhạc Pháp Luân Công. Thật tuyệt vời làm sao!” Tôi nghĩ: “Khí công có thể chữa khỏi bệnh, vậy thì mình sẽ tập thử, biết đâu mình có thể sống thêm vài ngày nữa.”

Sáng hôm sau, tôi cúi gập người và lết từ tầng bốn xuống. Tôi luyện công theo một học viên. Nhưng chỉ sau khi tập một vài động tác, tôi đã thở hổn hển và phải bám vào một thanh chắn kim loại ở thềm hoa. Người phụ đạo đi tới và hỏi tôi: “Có điều gì không ổn với chị thế?” Tôi đáp: “Tôi đang bị trọng bệnh. Khí công có thể chữa khỏi bệnh không? Người phụ đạo ngồi xuống và chân thành nói: “Môn tập khí công này có thể chữa được tất cả các bệnh tật. Hãy nhìn người phía trước kia kìa. Ông ấy bị đau tim và sắp chết. Bây giờ ông ấy lại khỏe mạnh. Ông ấy đã nhìn thấy Pháp Luân vào ngày luyện tập thứ ba.” Lúc đó, tôi còn không biết Pháp Luân là gì. Tôi nghĩ: “Pháp Luân này hẳn là quý giá. Tôi cũng muốn được một cái.”

Cùng ngày hôm đó, tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều. Chị gái tôi vô cùng ngạc nhiên. Chị ấy nói: “Môn tập khí công này quả là kỳ diệu! Trước đó em đã bất tỉnh và nằm trên giường suốt ngày. Hôm nay em ngồi được ở đó suốt cả buổi sáng. Hơn nữa, em vui sướng chăm chú nhìn ra cửa sổ. Ngày mai lại tiếp tục đến điểm luyện công nhé!”

Tôi đến đó liên tục trong bảy ngày. Tôi cảm thấy khỏe dần lên từng ngày. Sau đó tôi nhận thấy rằng việc đi lên và đi xuống cầu thang không còn khó khăn nữa. Mười ngày sau, tôi hết nôn ra máu, và cơn sốt đã biến mất. Hơn nữa, tôi cảm thấy Pháp Luân đang xoay chuyển ở sau lưng tôi một cách rất rõ ràng. Nửa tháng sau đó, bệnh tật của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khi bước đi. Tôi không còn đau đớn một chút nào cả và tôi biết mình đã may mắn đến thế nào. Nó thực sự là một trải nghiệm thoát khỏi cái chết!

Tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Bác sĩ đã kết luận: “Không tìm thấy khối ung thư nào hết.” Vào lúc 09 giờ tối, con trai tôi gọi điện để hỏi thăm sức khỏe của tôi. Tôi nói với cháu: “Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho biết rằng không có khối ung thư nào được tìm thấy.” Con trai tôi rất phấn khởi. Cháu đã nhảy lên. Các bạn cùng phòng của cháu cũng chia vui với cháu và họ đã không ngủ đến tận nửa đêm. Một vài người nói: “Cậu thật có phúc. Mẹ của cậu không tốn một xu nào để chữa khỏi được căn bệnh ung thư cho bà.” Một vài người nói: “Pháp Luân Công có thể chữa khỏi bệnh. Đó hoàn toàn là sự thực.” Một vài người nói: “Pháp Luân Công có thể chữa khỏi bệnh. Tôi cũng sẽ bảo bố mẹ tôi tập Pháp Luân Công.”

Bạn bè và những người thân của tôi đã đến để chúc mừng tôi. Tất cả họ đều nói rằng Pháp Luân Công quả là kỳ diệu và tuyệt vời! Pháp Luân Công thực sự là tốt! Chị gái tôi đã nói với các cháu trai và các cháu gái của tôi, “Dì út của các cháu đã thoát chết. Bác là người chứng kiến. Nếu bất cứ người nào hỏi làm thế nào mà dì út của các cháu khỏi được bệnh, bác sẽ chia sẻ với họ rằng dì trở nên khỏe mạnh sau khi tu luyện Pháp Luân Công tại nhà của bác.”

Tôi là một trong số những người may mắn nhất được Sư phụ cứu thoát chết. Lòng từ bi của Sư phụ vĩ đại không tả xiết. Tôi không thể diễn tả hết lòng biết ơn của mình. Duy nhất một điều mà tôi có thể làm là phải tu luyện thật tinh tấn.


Bản tiếng Anh:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/28/患肺癌的我连滚带爬来到炼功点-272879.html

Bản tiếng Hán:https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/29/141296.html

Đăng ngày 16-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share