Bài viết của Thạch Giác Ngộ, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-02-2013] Tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1996. Trước đó, tôi mắc rất nhiều bệnh như viêm gan, đau tim, sỏi thận, viêm khớp, viêm da thần kinh và nhiều chứng bệnh khác nữa. Bộ phận duy nhất trên cơ thể tôi không bị đau đớn vì bệnh tật là tóc. Căn bệnh hành hạ tôi nặng nề nhất là bệnh suy nhược thần kinh. Bất cứ khi nào nó bùng phát là tôi không thể ngủ trong nhiều ngày. Tôi cũng không cảm thấy buồn ngủ. Mắt tôi cứ mở chong chong đến nỗi tôi không thể nhắm mắt lại được. Tôi cảm thấy rất yếu, khó thở và tim tôi đập rất nhanh. Bất cứ khi nào một việc gì đó bất ngờ xảy ra, tôi cảm thấy như tôi bị sét đánh và tê liệt.

Chồng tôi đã bỏ đi cùng một người phụ nữ khác, trong nhà có gì có thể mang đi ông đều mang đi, có gì có thể bán ông đều đã bán, lúc đó tôi chỉ còn lại ba đứa con nhỏ và 12 đồng. Đứa con lớn nhất 17 tuổi, đứa con gái nhỏ nhất vừa mới tròn 08 tuổi, nhà để ở cũng không có, phải đi thuê. Cả gia đình tôi sống hoàn toàn dựa vào đứa con lớn 17 tuổi, làm nghề chở xe ba bánh, cuộc sống vô cùng bần hàn, mười phần gian nan.

Tôi không thể chịu đựng sự đau khổ và nghĩ đến việc kết thúc cuộc sống của mình. Tôi không muốn sống nữa. Tôi không muốn mãi mãi là gánh nặng của đứa con mới 17 tuổi, trong khi đứa nhỏ nhất thường xuyên bị viêm phổi. Tôi nhờ hàng xóm của tôi tiêm cho tôi penicillin mà không thử phản ứng dưới da, tuy nhiên nó đã không thể giết tôi. Khi sang đường tôi không tránh những chiếc xe đang lao đến với mục đích muốn kết liễu cuộc sống này. Sau đó, dì của tôi nói với tôi về Pháp Luân Công và những lợi ích mà môn tu luyện mang lại cho thân tâm của một người, cũng như những tác dụng thần kỳ trong khi tu luyện. Khi tôi nghe điều này, tôi tự nhủ với bản thân mình rằng tôi có thể từ bỏ mọi thứ. Nếu tôi sống thì phải sống thật sự, nếu tôi chết thì phải là chết thật sự. Sau đó tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Ngày hôm sau, tôi đã đến học Pháp Luân Công. Tôi đã học trong ba giờ đồng hồ, nhưng không nhớ được nhiều lắm. Tuy nhiên, khi tôi đang đi bộ trở về nhà tôi cảm thấy rằng cơ thể của tôi cao như một tòa nhà hai hoặc ba tầng và khuôn mặt của tôi to lớn. Tôi cảm giác như đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mặt trời. Tôi nghĩ: “Làm thế nào mà ánh nắng mặt trời lại đẹp đến như vậy?” Cơ thể của tôi vô cùng nhẹ nhàng khi tôi đi bộ, như thể tôi có thể bay cao chạm tới bầu trời. Khi nhìn vào những người đi bộ trên đường, tôi cảm thấy rằng không ai trong số họ cao như tôi. Lần đầu tiên trong đời, tâm trí tôi ở trong một trạng thái an bình như thể tôi là một người khác.

Đêm hôm đó, Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể của tôi. Tôi thấy rất rõ ràng trong giấc mơ của mình. Cơ thể của tôi đã được chia thành các phần trên và phần dưới thấp hơn. Tôi nhìn thấy phần thấp hơn được đặt trên một chiếc giường. Có hai bác sĩ trong bộ quần áo màu trắng đang làm việc. Một trong những bác sĩ lôi một cái gì đó ra khỏi cơ thể của tôi và đặt chúng trên một cái khay màu trắng. Kể từ sau đó tất cả các bệnh của tôi đều biến mất và tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Bệnh của con gái tôi cũng được chữa khỏi và cháu không cần dùng thuốc nữa. Tôi thực sự trải nghiệm rằng nếu một người tu luyện, cả gia đình đều được thọ ích.

Dì của tôi đã tặng tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc liền mạch một lần xong cuốn sách và cảm thấy rằng đây thực sự là những gì mà tôi hằng tìm kiếm. Tôi bắt đầu sống chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, không còn tranh cãi và bắt đầu vui vẻ giúp đỡ người khác. Bây giờ tôi có thể làm đủ mọi loại công việc. Hàng xóm đã thấy sự cả biến của tôi và muốn ghé thăm chúng tôi thường xuyên. Cả gia đình tôi rất hạnh phúc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/2/我不后悔-267218p.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/12/141023.html

Đăng ngày 31-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share